Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 201



Tạ Thế An vật lộn với mớ cảm xúc hỗn tạp triền miên, bất tri bất giác đã trằn trọc đến tận bình minh.

Trời vừa rạng đông, y đã thức dậy thay xiêm y, gột rửa xong xuôi, y lại ôm sách vở tới Quốc Tử Giám.

Gà Mái Leo Núi

Dẫu trong nhà biến cố thế nào, dẫu y gặp phải chuyện gì, y cũng không thể từ bỏ cơ hội học tập tại Quốc Tử Giám. Y phải vượt qua từng người tại Quốc Tử Giám, đi đến trước mặt Hoàng Thượng, bước lên đỉnh cao quyền lực.

Sau khi trở thành một kẻ cường đại, một người trầm ổn, đứng ở nơi đủ cao thì bão táp mưa sa thế nào cũng chẳng thể hủy hoại y.

Thời gian thiết triều sớm hơn giờ vào học của Quốc Tử Giám, phải chờ thêm chốc lát nữa triều đình mới bãi, suốt dọc đường đi không gặp một ai.

Tạ Thế An ngồi xe ngựa tới cổng hoàng thành mới gặp phải các đồng học đang trên đường tới Quốc Tử Giám.

Y vừa nghe tiếng nói chuyện đã biết đó là nhóm người Lục hoàng tử cùng đám công tử ăn chơi trác táng thường xuyên cấu kết với Lục hoàng tử để bắt nạt y.

Y xuống xe ngựa, mau chóng rảo bước về phía cổng hoàng thành.

“Đứng lại.”

Giọng nói cợt nhả từ phía sau vọng đến.

Y biết kẻ này chính là Thế tử Bình Tân hầu, là tay sai đắc lực nhất của Lục hoàng tử.

“Ta còn tưởng rằng từ giờ Tạ đại thiếu gia sẽ chẳng còn thiết tha đến Quốc Tử Giám nữa.” Thế tử Bình Tân hầu bước tới trước Tạ Thế An, bĩu môi nói: “Thuở trước ngươi là em vợ của An Tĩnh Vương, lúc nào cũng ra vẻ ta đây trước mặt bọn ta, nay An Tĩnh Vương mưu phản, cũng đã vong mạng, ngươi còn bày ra bộ dáng không màng sống c.h.ế.t cho ai xem!”

Hắn ta vừa dứt lời, bàn tay đã vươn ra vỗ nhẹ vào mặt Tạ Thế An.

Tạ Thế An một đêm không chợp mắt, căn bản không thừa tinh lực để dây dưa, hắn lùi lại một bước: “Thế tử đã nói xong chưa? Xong rồi thì ta xin vào.”

“Ta đã cho ngươi đi sao?” Thế tử Bình Tân hầu đột nhiên nhấc chân đá mạnh vào bụng Tạ Thế An.

Tạ Thế An bị đá ngã quỵ xuống đất.

Hắn siết chặt nắm tay, không cố gắng bò dậy.

Chỉ cần chờ những kẻ này hả hê đủ, ắt sẽ buông tha cho hắn.

Hiện giờ, lực bất tòng tâm, ngoại trừ nhẫn nhịn, hắn nào còn lựa chọn nào khác.

Thế tử Bình Tân hầu châm chọc mấy câu, đạp mấy đạp, thấy đám đồng học đã tới không ít, hắn ta cũng chuẩn bị vào Quốc Tử Giám đọc sách.

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc từ xa vọng lại.

“Tạ Thế An, ngoại sinh ngoan của ta, cuối cùng cữu cữu cũng tìm được ngươi!”

Giọng nói thân quen ấy khiến Thế An lập tức ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một bóng dáng đã lâu không gặp đang bước tới.

Đồng tử hắn trợn thật to.

Sau lần ngoài ý muốn biết được Hà Húc đã hồi kinh, hắn đã tiêu tốn không ít bạc cho người truy tìm hành tung của Hà Húc, muốn xử lý Hà Húc triệt để. Nhưng nhiều ngày trôi qua, đám người đó vẫn không tìm được bóng dáng của Hà Húc. Hắn từng cho là bản thân đã nhìn lầm, hoặc là Hà Húc lại bị đám người đòi nợ truy đuổi, phải rời khỏi kinh thành lần nữa...

Hắn thật sự không ngờ sẽ gặp được Hà Húc ở đây.

Hắn thấy ý cười bất hảo trên mặt Hà Húc, trong lòng thầm nhủ: chuyện chẳng lành rồi.

Hà Húc bước đến gần, nhìn Tạ Thế An một thân gấm vóc, đầu đội ngọc quan, quả là bộ dáng cẩm y ngọc thực.

Bản thân hưởng thụ phú quý tột đỉnh, thế mà lại muốn diệt sạch thân nhân... Hắn là thân cữu cữu của Tạ Thế An, trên đời này, trừ phụ mẫu, cữu cữu chính là người thân cận nhất, nhưng ngoại sinh này lại cứ muốn đoạt mạng hắn hết lần này tới lần khác.

Nếu không phải Trần bá giúp đỡ, tìm chỗ trú chân, an bài người hầu hạ bảo vệ thì e là hắn đã chẳng sống được tới ngày hôm nay.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dựa vào đâu mà hắn phải sống như một con chuột, còn ngoại sinh này lại có thể hoạn lộ thênh thang.

Hắn sống chẳng yên, thì đừng kẻ nào mong sống an ổn, dù cho đó có là ngoại sinh của hắn đi chăng nữa!

“Thế An, hình như ngươi rất bất ngờ khi nhìn thấy cữu cữu?”

Hà Húc ngồi xổm trước mặt Tạ Thế An.

Tạ Thế An nhanh chóng nhìn về phía đám người tụ tập ở cửa cung, đồng học tới Quốc Tử Giám ngày càng đông, ai nấy đều tò mò nhìn về phía bên này.

Khoảng một khắc nữa là bãi triều, người sẽ càng lúc càng chật như nêm cối.

Ánh mắt hắn lóe lên, tự hỏi phải làm sao để đưa Hà Húc đến nơi khác.

“Tạ đại thiếu gia, vị này là cữu cữu của ngươi sao?”

Thế tử Bình Tân hầu bước qua.

“Ủa, đây chẳng phải Vân đại nhân, sao ngươi lại nhiều thêm một cữu cữu vậy?”

Tạ Thế An mặt không đổi sắc: “Đây không phải cữu cữu của ta, thế tử nghe lầm rồi.”

“Sao, Thế An, ngươi chê cữu cữu khiến ngươi mất mặt sao?” Hà Húc cười: “Đúng vậy, ngươi đã muốn diệt trừ ta, sao có thể thừa nhận ta là cữu cữu của ngươi trước mặt mọi người.”

Thế tử Bình Tân hầu lộ ra vẻ hứng thú, thật tốt quá, quả là náo nhiệt, hơn nữa lại là chuyện náo nhiệt của Tạ Thế An, không thể cứ đứng xem không được.

Hắn ta vội vàng nói: “Thân mẫu của Tạ đại thiếu gia là đích trưởng nữ Vân gia, cậu ruột là Vân đại nhân, một tên thôn dã như ngươi dám nhận loạn thân thích sao!”

“A, chớ có tô son trát phấn lên mặt hắn!” Hà Húc nhìn về phía đám người xung quanh: “Hắn ta cũng chỉ gọi chủ mẫu Tạ gia một tiếng mẫu thân mà thôi, cũng đâu có nghĩa hắn có quan hệ với Tạ gia. Muội muội của ta thông gian với Tạ Cảnh Ngọc trước khi thành thân mới sinh ra hắn, nói hắn là con vợ lẽ đã là châm chước lắm rồi!”

Tạ Thế An đột nhiên nắm lấy tay Hà Húc: “Đừng có ở đây nói năng hồ đồ, ngươi hãy đi theo ta, chúng ta sang nơi khác mà bàn chuyện!”

“Sao, muốn lừa ta đến chỗ khác để thủ tiêu ư?” Hà Húc hất tay hắn ta ra, lớn tiếng nói: “Chư vị có biết vì sao Tạ Thế An muốn hại ta không? Bởi vì ta đã thấu tỏ bí mật tày đình nhất của hắn! Hắn ta vì tư lợi bản thân, đích thân ra tay bức tử thân mẫu của mình!”

Hắn ta vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên kinh ngạc.

“Ôi trời ơi, Tạ Thế An lại g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ ruột của mình sao?”

“Một nữ nhân mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra hắn, ban cho hắn m.á.u thịt, vậy mà lại bị hắn ta sát hại?”

“Hắn ta đọc sách giỏi giang nhường ấy, tiên sinh lại yêu mến như vậy, ta còn ngỡ hắn là chính nhân quân tử, nào ngờ đến cầm thú cũng chẳng bằng!”

“Loại người tán tận lương tâm này vẫn còn có thể tới Quốc Tử Giám học sao, đáng lẽ phải bị ngũ mã phanh thây mới phải!”

“...”

Từ xưa văn nhân đã khinh nhau, nhiều học sinh Quốc Tử Giám không ưa Tạ Thế An vì được tiên sinh ưu ái, cả đám đều bắt đầu châm chọc mỉa mai.

Tạ Thế An hít sâu một hơi, cố giữ vẻ trầm ổn: “Chư vị đồng học, ta không quen biết người này, cũng không hay biết ai đã phái hắn ta tới. Có lẽ thường ngày ta vô ý đắc tội kẻ nào đó nên mới bị người ta cố ý hắt nước bẩn vu khống. Các vị đồng học đều được đại nho Quốc Tử Giám chỉ dạy, ta nghĩ ai nấy đều có khả năng phân biệt đúng sai, thanh giả tự thanh, ta chẳng cần phải nói nhiều lời.”

“Ha ha ha, Tạ đại thiếu gia quả là tự đề cao bản thân!” Thế tử Bình Tân hầu trào phúng nói: “Nếu ngươi đắc tội ta thì ta cứ đường hoàng đối phó ngươi là được, cớ gì phải làm điều thừa mà tìm người tới vu hãm ngươi! Ta thấy kẻ này nói có đầu có đuôi, e là đã xảy ra chuyện tàn nhẫn như vậy thật, chi bằng báo nha môn cho người điều tra rõ ràng!”

Hà Húc tiếp tục mở miệng: “Các ngươi có biết vì sao Tạ Thế An lại nhẫn tâm với thân mẫu của mình không?”

Sắc mặt của Tạ Thế An cuối cùng cũng biến đổi.

Lúc này hắn ta mới nhận ra Hà Húc không chỉ tới gây phiền toái mà còn muốn hủy hoại thanh danh của hắn ta.

Hắn ta lại nắm lấy tay Hà Húc, nhỏ giọng nói: “Ngươi họ Hà, ngươi có biết ngươi làm vậy là hủy hoại thứ gì không? Không chỉ là tiền đồ của ta mà còn là hy vọng lật lại bản án của Hà gia. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy nói!”