Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 202



“Hương hỏa duy nhất của Hà gia là ta, thiếu chút nữa đã c.h.ế.t trên tay ngoại sinh của ngươi, ta còn đâu hy vọng lật lại bản án?” Hà Húc nhìn về phía mọi người: “Ta nói cho các ngươi hay vì sao Tạ Thế An nhẫn tâm g.i.ế.c c.h.ế.t thân mẫu của mình, bởi vì ta và muội muội họ Hà, chính là hậu duệ của Hộ bộ Thượng thư Hà đại nhân hai mươi năm trước. Hắn ta muốn che giấu sự thật bản thân là hậu nhân của tội thần nên mới tàn nhẫn sát hại thân mẫu!”

Ở đây đều là học sinh Quốc Tử Giám, đều là công tử thế gia, tuy không rõ tường tận mọi chuyện trên triều đình nhưng vẫn nghe được những chuyện trọng đại. Vừa nghe Hà Húc nhắc tới Hà gia, mọi người lập tức bùng nổ.

“Hộ bộ Thượng thư Hà đại nhân chẳng phải là lão tặc tham ô sao, quốc khố đã sắp bị lão rút cạn rồi.”

“Năm đó, nam đinh Hà gia từ thất tuế trở lên đều bị c.h.é.m đầu, ấu tử cùng nữ nhân thì bị đuổi về nguyên quán. E rằng đây chính là Hà thiếu gia năm xưa.”

“Ta nào hay biết. Khi ấy ta còn chưa lọt lòng, làm sao có thể diện kiến người Hà gia.”

“Nếu Tạ Thế An thật là do đích nữ Hà gia sinh hạ thì trên người hắn cũng chảy dòng huyết mạch Hà gia. Hậu nhân tội thần lại cả gan trà trộn vào Quốc Tử Giám ư?”

“Ôi chao! Hắn ta trà trộn vào Quốc Tử Giám rốt cuộc là vì lẽ gì? Chẳng lẽ muốn nhẫn nhục phụ trọng, khôi phục Hà gia ư? Đến cả thoại bản cũng chẳng dám viết ra điều hoang đường như vậy!”

“Hắn ta ngày ngày ở Quốc Tử Giám tiếp xúc với chư vị hoàng tử, nếu sinh lòng hiểm ác thì hậu hoạn khôn lường!”

“Quốc Tử Giám cách Ngự Thư Phòng cũng không xa, nếu hắn ta muốn ám sát Hoàng Thượng, cũng chẳng phải chuyện bất khả thi...”

“Tại sao Học Chính Giám không điều tra rõ thân thế của hắn ta...”

Vô vàn thanh âm ồn ã cứ thế vẳng bên tai.

Tạ Thế An choáng váng, suýt chút nữa đã ngã quỵ.

Hà Húc lòng tràn đầy đắc ý.

Tuy y là hậu nhân tội thần nhưng đã được xá tội, mọi người biết y họ Hà thì cũng chẳng sao.

Nhưng Tạ Thế An, tên ngoại sinh lạnh lùng muốn trèo cao kia, khó nhọc lắm mới bò tới Quốc Tử Giám, thân phận hậu nhân tội thần sẽ khiến bao năm hắn nỗ lực đều đổ sông đổ biển!

“Nếu không phải ngươi muốn ám sát ta thì ta cũng sẽ không tuyệt tình như vậy!”

Hà Húc nhìn chằm chằm Tạ Thế An, gằn từng chữ một, vẻ mặt thống khoái khôn cùng.

Y còn muốn nán lại xem diễn biến tiếp đó ra sao.

Y chợt nhớ thuở thơ ấu, bản thân cũng được quần chúng vây quanh, mỗi lời y thốt ra đều được mọi người ngợi khen là thông minh xuất chúng.

Lúc này, ánh mắt của chư vị đều đổ dồn về y, khiến y không khỏi hồi tưởng thuở thiếu thời...

Nhưng y vừa định cất lời đã bị một người bịt miệng. Y quay đầu nhìn, đúng là Trần bá.

Trần Đức Phúc kéo y ra khỏi đám đông: “Dẫu Hoàng Thượng chưa từng hạ lệnh cấm hậu nhân Hà gia không được đặt chân tới kinh thành, nhưng ngươi tùy tiện xuất hiện ở hoàng thành như vậy, e rằng sẽ bị tróc nã quy án. Để ta đưa ngươi tìm nơi lánh thân trước đã.”

Hà Húc lòng tràn ngập cảm kích: “Vẫn là Trần bá thương xót ta...”

Trần Đức Phúc liền kéo y lên xe ngựa, vội vã rời khỏi cửa cung.

Sau khi bãi triều, các quan viên lục tục ra về, dân chúng tụ tập ngoài cửa cung ngày một đông đúc.

Vô số thanh âm cứ thế nổ vang trong tâm trí y.

Tạ Thế An không hay biết bản thân đã rời khỏi nơi đó ra sao, cũng chẳng rõ làm cách nào mà về tới Tạ gia. Vừa bước chân qua cánh cửa phủ, y đã loạng choạng ngã quỵ.

Hà gia, vốn đã diệt vong hơn hai mươi năm, bỗng chốc lại trở thành đề tài bàn tán xôn xao của bá tánh khắp đầu đường cuối phố.

“Vị Tạ đại nhân ngũ phẩm của Tạ gia đã có con nối dõi trước khi thành thân với đại tiểu thư Vân gia, nghe đồn đám hài tử đó đều do nữ nhi tội thần sinh hạ.”

“Chư vị nào hay, nhi nữ do hậu nhân tội thần sinh ra, một người được phong An Tĩnh Vương phi, một người lại đường hoàng tiến vào Quốc Tử Giám, quả là chuyện hiếm thấy, khiến người đời kinh ngạc.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“An Tĩnh Vương thành thân cùng Vương phi chưa đầy một tháng đã tạo phản mưu sát. Thật khó lòng mà không hoài nghi có phải do Vương phi xúi giục, thổi gió bên tai hay không.”

“Nếu để Tạ đại thiếu gia ở Quốc Tử Giám thêm một thời gian nữa, có khi nào toàn bộ học sinh của Quốc Tử Giám sẽ bị ảnh hưởng bởi những chuyện bất hiếu bất nghĩa này không.”

“Kẻ như y không xứng làm con, không xứng đọc sách, càng không xứng tồn tại trên đời.”

“Tạ gia lại nuôi dưỡng ra một đám tà thần, quả thực khiến người đời ghê tởm khôn cùng.”

“Đáng thương thay Tạ phu nhân, nào hay biết gì lại bị liên lụy, thật quá đỗi bi ai...”

“...”

Vô số kẻ vây quanh trước cửa Tạ phủ, ném tới tấp hoa quả úng thối, trứng thiu, cùng những hòn đá nhỏ...

Cánh cửa lớn Tạ phủ vẫn im lìm đóng chặt.

Bọn hạ nhân trong phủ cũng đang xôn xao đồn đại những chuyện này.

Trong khoảng thời gian này, Tạ gia đã tài khố đã cạn kiệt, bổng lộc của bọn chúng cũng bị phát chậm trễ mấy ngày, cả đám đã sớm nảy sinh bất mãn với Tạ gia.

Hiện giờ Tạ gia gặp biến cố lớn, ngoài mấy gia thần trung thực, những kẻ tôi tớ khác đều tụm năm tụm ba xì xào những chi tiết mà bấy lâu chúng vẫn xem nhẹ.

“Chẳng trách Hạ di nương lại thân cận với chư vị thiếu gia, tiểu thư đến thế...”

“Chẳng trách lão gia đối đãi với Hạ di nương có điểm bất thường...”

“Ta đã sớm nói cái c.h.ế.t của Hạ di nương quả thật kỳ lạ...”

Mấy vị di nương cũng tụ tập lại, đôi mắt ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không dám tin vào những gì tai mình đang nghe được.

“Ta đã sớm hoài nghi Hạ di nương chính là mẫu thân ruột thịt của đại thiếu gia, nhị thiếu gia cùng đại tiểu thư...” Thính Vũ khẽ mở miệng nói: “Nhưng chuyện này giờ đã chẳng còn quan trọng. Điều cốt yếu là đại thiếu gia đã trở thành hậu nhân của tội thần, lại còn sát hại mẫu thân, e rằng...”

“Tạ gia chúng ta rồi sẽ ra sao đây?” Sắc mặt Giang di nương trắng bệch, thấp giọng hỏi: “Lão gia có bị liên lụy chăng?”

Đào di nương ôm hài tử trong lòng, oán trách lên tiếng: “Hạ thị quả thực là một tai họa, cớ sao phải cùng chung chăn gối với lão gia, lại còn muốn hãm hại Tạ gia chúng ta chứ...”

Ba người bọn họ chỉ là di nương, không đủ tư cách tham gia bàn bạc đại sự, chỉ có thể lo lắng bồn chồn chờ đợi ngoài cửa từ đường.

Tạ Cảnh Ngọc đang quỳ gối trước từ đường.

Chính Tạ Trung Thành đã buộc hắn ta phải quỳ trước bài vị tổ tông, thuật lại ngọn nguồn mọi chuyện một cách tường tận.

Thân thể Tạ Cảnh Ngọc đã tiều tụy, rệu rã, nửa quỳ nửa sụp, giọng nói khàn khàn: “Lúc ta quen nàng, cũng không hề hay biết nàng là người Hà gia...”

“Vậy tại sao sau khi biết nàng ta họ Hà, ngươi vẫn còn dây dưa với nàng ta, tại sao còn để nàng ta bước chân vào Tạ gia!” Tạ Trung Thành giận dữ đến mức suýt ngất đi: “Chuyện lớn như vậy tại sao lại dám che giấu ta, tại sao mọi chuyện ta đều không hay biết... tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này! Cảnh Ngọc, Thế An, hai đứa các ngươi mau nghĩ cách đi, rốt cuộc phải làm sao mới vẹn toàn được đây!”

Tạ Thế An phủ phục trên mặt đất.

Hắn ta vốn là người thông minh, tài trí, nhưng giờ đây cũng chẳng nghĩ ra được kế sách vẹn toàn nào.

Hắn ta không biết phải ăn nói khéo léo ra sao mới có thể thuyết phục được Thánh thượng cho một hậu duệ tội thần như hắn ta vào Quốc Tử Giám.

“Phu, phu nhân...” Tạ Cảnh Ngọc nhìn về phía Vân Sơ: “Nàng đã sớm biết Hạ thị là người Hà gia, nhưng nàng vẫn nguyện lòng ở lại Tạ gia, ta biết nàng nhất định có kế sách giải quyết chuyện này...”

Gà Mái Leo Núi

Ánh mắt của mọi người đều dồn cả về phía Vân Sơ.

Vân Sơ bình thản đứng thẳng, liếc nhìn bài vị tổ tông Tạ gia, rồi chầm chậm lắc đầu: “Ta không giải quyết được chuyện này.”

Nàng dứt lời liền xoay gót rời khỏi từ đường.