Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 204



Giang di nương cùng Nguyên thị vội vã mở cửa Tạ phủ. Xa giá chầm chậm lăn bánh hướng về đại môn, nhưng vừa ra đến cổng, đã thấy một đội quan binh đang vây kín trước cửa Tạ gia.

Vừa thấy quan binh, Tạ Trung Thành đã kinh hãi đến nỗi tim đập loạn xạ, Tạ gia thật sự không thể chịu thêm bất kỳ phong ba nào nữa.

Hắn vội vàng xuống xe, chắp tay cung kính nói: “Chẳng hay chư vị quan quân đến Tạ phủ có việc chi?”

Viên quan dẫn đầu dáng vẻ uy nghiêm, quát lớn: “Tạ Cảnh Ngọc ở đâu!”

Tạ Cảnh Ngọc đang ngồi trong xe ngựa, nghe lời này mà trái tim như bị ai đó bóp chặt, dự cảm chẳng lành chợt bùng lên trong tâm trí, y chỉ đành cứng đờ ngồi yên tại chỗ.

Viên quan kia đã trông thấy y, lạnh lùng nói: “Nay có quan viên tấu trình lên Đại Lý Tự, Hộ bộ Lang trung Tạ Cảnh Ngọc lợi dụng chức quyền, bòn rút quốc khố của Hộ bộ...”

Tạ Cảnh Ngọc cảm thấy cổ họng dâng lên vị tanh ngọt.

Một ngụm m.á.u tươi trào ra khỏi cổ họng, phun thẳng lên xe ngựa.

“... Thánh thượng long nhan đại nộ, hạ lệnh cho triều đình điều tra Hộ bộ... Trong thời gian điều tra, Tạ Cảnh Ngọc không được phép rời khỏi Tạ phủ nửa bước, chờ khi nhân chứng vật chứng đầy đủ, sẽ lập tức xử lý!”

Quan sai vừa dứt lời, thị vệ phía sau đã lập tức phong tỏa toàn bộ cửa ra vào của Tạ phủ.

Tạ Cảnh Ngọc bị hai thị vệ áp giải vào Tạ gia.

“Rầm”, cửa lớn Tạ phủ bị đóng lại.

“Khinh người quá đáng, quả thật là khinh người quá đáng!” Tạ Trung Thành nổi giận mắng: “Đây là kẻ tiểu nhân thấy Tạ gia ta gặp biến, cố tình vu cáo Cảnh Ngọc tham ô! Những kẻ bỏ đá xuống giếng, tất sẽ không được c.h.ế.t tử tế!”

Nguyên thị chỉ đành an ủi bản thân: “Thanh giả tự thanh, chỉ cần Cảnh Ngọc không làm chuyện ấy, tất sẽ không sao. Vừa lúc ở trong phủ tịnh dưỡng thân thể.”

Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc tái nhợt vô cùng.

Tạ Trung Thành ngập ngừng mở lời: “Cảnh Ngọc, mau nói với vi phụ là con không tham ô bạc của Hộ bộ...”

Nhưng hắn lại không nhận được hồi đáp.

Tạ Trung Thành đột nhiên cảm thấy tâm can trĩu xuống, nặng sâu đến nỗi chẳng thấy đáy.

Hắn đột nhiên cười lớn: “Hà hà hà, Tạ gia ta gian nan lắm mới đặt chân được đến kinh thành, vất vả lắm mới có được chỗ đứng trong triều, chật vật lắm mới đi được tới ngày hôm nay... Thôi rồi, thật sự xong rồi... Tạ Cảnh Ngọc, con là kẻ tội đồ lớn nhất của Tạ gia! Ta không biết cách dạy con, ta cũng là tội nhân. Ta còn mặt mũi nào mà đối diện với liệt tổ liệt tông Tạ gia đây...”

Tạ Cảnh Ngọc không ngừng thổ huyết, m.á.u tươi thấm đẫm khóe môi.

Y không tham ô, tuyệt đối không!

Vốn dĩ sổ sách của Hộ bộ đã có lỗ hổng!

Số bạc từ trên trời rơi xuống, cớ gì y lại không lấy?

Y không sai!

Y không phải tội nhân!

Y không phải!!

“Cảnh Ngọc, Cảnh Ngọc...” Nguyên thị luống cuống tay chân: “Giang di nương, người mau cùng ta đỡ Cảnh Ngọc vào trong nằm, người đâu, mau sắc thuốc, nhanh lên!”

“Không! Ta không cần nằm, khụ khụ khụ khụ...” Tạ Cảnh Ngọc thều thào: “Mau đi, đến Sanh Cư, tìm Vân Sơ, đi tìm nàng! Phải tìm Vân Sơ!”

Nguyên thị sốt ruột: “Con đã thành ra nông nỗi này, mau nằm xuống! Ta sẽ đi tìm Vân Sơ, ta đi cầu xin nàng...”

Tạ Cảnh Ngọc được đỡ vào phòng.

Nguyên thị thấy y đã uống thuốc, ngủ say mới an tâm đến Sanh Cư.

Vân Sơ đang ngồi uống trà, trong tâm trí nàng, muôn vàn chuyện cũ lướt qua tựa cưỡi ngựa xem hoa.

Kể từ khi nàng trùng sinh đến nay, còn chưa đầy nửa năm, Tạ gia đời trước vốn phồn thịnh, giờ lại sa sút đến nông nỗi này.

Tạ gia sụp đổ, nàng thân là chủ mẫu Tạ gia, tất nhiên sẽ không tránh khỏi liên lụy.

Nàng vốn đã là một người dần mang vết nhơ, thanh danh chẳng còn gì đáng nói. Nhưng nàng vẫn phải cố kỵ danh dự của những nữ tử Vân gia khác.

Trong tâm nàng đã định ra thời cơ thích hợp nhất để hòa ly.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đang nghĩ ngợi thì Thính Phong bước vào bẩm báo: “Phu nhân, Thái thái đã đến.”

Nguyên thị bước vào Sanh Cư, thần sắc thoáng chốc kinh hoàng.

Dù Tạ gia đã chao đảo nghiêng ngả, Sanh Cư vẫn an nhiên tĩnh lặng như thuở nào, phảng phất chưa hề có biến cố.

Trong khi đám nha hoàn, bà tử tất bật ngược xuôi lo liệu công việc, nàng dâu của bà ta vẫn điềm nhiên ngồi đó thưởng trà, gương mặt không hề gợn chút cảm xúc.

“Sơ nhi.”

Nguyên thị bước vào chính sảnh, khẽ thở dài.

“Năm ấy, gia chủ Hà gia tham ô khoản bạc cấm đụng, khiến Hà gia rơi vào t.h.ả.m cảnh ra sao, khắp kinh thành đều rõ, ta chẳng cần nói thêm nhiều.” Vân Sơ cất lời: “Tạ Cảnh Ngọc làm ra chuyện như vậy, không chỉ giẫm đạp lên lương tâm bản thân mà còn chẳng mảy may đặt tính mạng cả Tạ gia vào mắt. Hắn đã gây ra họa lớn đến thế, còn muốn Vân gia ra mặt cầu tình, há có thể sao?”

Đôi tay Nguyên thị lạnh lẽo.

Trước nay Sơ nhi vẫn luôn gọi Cảnh Ngọc là phu quân.

Thế nhưng lúc này, khi Cảnh Ngọc gặp họa, nàng lại gọi thẳng cả tên lẫn họ của trượng phu, không hề vương chút tình ý.

“Cảnh Ngọc làm vậy cũng là vì người nhà.” Nguyên thị ấp úng đáp lời: “Chàng muốn cho thê tử thể diện, muốn cho con cái cuộc sống cẩm y ngọc thực, muốn…”

Vân Sơ nâng chén trà lên: “Chuyện này ta không quản được, Thính Tuyết, đưa thái thái ra ngoài.”

Nguyên thị còn chưa kịp dứt lời trong lòng thì đã bị Thính Tuyết khéo léo mời ra.

Bà ta đứng ngoài cửa Sanh Cư, ngắm nhìn bóng hình Vân Sơ phía xa, bỗng nhiên cảm thấy nàng dâu này sao mà xa lạ đến vậy.

Vân Sơ căn bản chẳng bận tâm.

Gà Mái Leo Núi

Nàng dặn Thính Tuyết cùng Thính Phong đến nhà kho kiểm kê, tất cả những vật thuộc về nàng đều phải mang đi, không sót một món.

Nhà kho của lão thái thái do nàng tạm thời trông coi, nàng không muốn mang những thứ đó đi, một là khinh khi, hai là không muốn vướng víu.

Nếu để lại cho Tạ gia, Tạ gia nhất định sẽ hối lộ, móc nối với thị vệ ngoài cổng…

Vân Sơ im lặng một lúc rồi mở miệng: “Thính Tuyết, ngươi hãy mời Giang di nương đến đây một chuyến.”

Thính Tuyết gật đầu, lập tức đi tìm Giang di nương.

Từ khi Tạ Cảnh Ngọc đổ bệnh, Giang di nương và Thính Vũ đã thay phiên nhau hầu hạ, dung nhan tiều tụy, thân hình cũng hao gầy đi nhiều.

“Bái kiến phu nhân.”

Giang di nương cúi đầu hành lễ.

“Ngồi đi.” Vân Sơ thái độ ôn hòa, còn sai người dâng trà.

Giang di nương vừa hay tin thái thái đến đây cứ như chạm phải đinh, giờ lại thấy phu nhân đối đãi ôn hòa với mình như vậy, nàng không khỏi giật mình kinh hãi.

“Nhàn tỷ nhi gần đây thế nào?” Vân Sơ hỏi.

“Nhàn tỷ nhi đọc sách rất nhiều, đang học thêu hoa, nhưng từ khi đại nhân đổ bệnh, thiếp thân chẳng thể coi sóc tiểu nữ, cũng không rõ Nhàn tỷ nhi học tập ra sao rồi.”

Vân Sơ gật gật đầu: “Nhàn tỷ nhi là hài tử ngoan, ở đây ta có một ít đồ vật, ngươi hãy giữ lấy bảo quản cho Nhàn tỷ nhi, coi như ta chuẩn bị hồi môn cho tiểu nữ ấy.”

Giang di nương ngẩn ngơ.

Trước đây, đại tiểu thư xuất giá, dù là gả cho Vương gia nhưng phu nhân cũng chẳng chuẩn bị chút hồi môn nào.

Nhàn tỷ nhi của nàng mới bao lớn, cách ngày xuất giá còn tận mười mấy năm, sao phu nhân lại chuẩn bị hồi môn sớm như thế…

Thính Tuyết bưng một chiếc tráp lớn đến. Chiếc tráp này to hơn hẳn tráp đựng trang sức thông thường, khi Thính Tuyết mở nắp, Giang di nương lại một lần nữa ngẩn ngơ.

Nàng thấy những món trang sức này vô cùng quen thuộc: có một bộ trang sức vàng nạm ngọc là do đại nhân ban tặng lão phu nhân khi vừa nhậm chức; có một bộ lão phu nhân đã dùng trong dịp đại thọ; rồi lại có mấy chiếc trâm cài, thoa cài tóc, khuyên tai, vòng cổ, vòng tay... Tất cả đều là châu báu mà lão phu nhân đã cất giữ bấy lâu, dẫu chẳng phải giá trị liên thành, song ít nhất cũng phải tầm ba ngàn, năm ngàn lượng bạc. Đối với một di nương như nàng, có nằm mơ cũng khôn cầu có được số bạc lớn đến nhường ấy.

Cớ sao phu nhân lại ban tặng toàn bộ châu báu này cho Nhàn tỷ nhi của nàng?

“Phu nhân, đây, đây...”

Vân Sơ mở miệng: “Nếu ngươi không nhận, số trang sức này cũng sẽ rơi vào tay đám thị vệ cai ngục kia mất thôi.”