Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 205



Giang di nương run rẩy: “Phu nhân, thiếp thân cả gan hỏi người một lời, vì lẽ gì?”

Vân Sơ khẽ cười.

Vì lẽ gì ư?

Là vì đời trước, khi ta sắp đoan tuyệt cõi đời, duy có Nhàn tỷ nhi gào khóc ôm chặt lấy ta, mà làm rơi vỡ chén rượu độc.

Là Nhàn tỷ nhi khiến ta hiểu ra không phải ta đã dạy dỗ sai hướng, mà là có một số kẻ bỉ ổi tận xương tủy, dù có chỉ dạy thế nào thì cũng vẫn là những con quái vật ích kỷ, lạnh lẽo vô tình.

“Đừng để người khác biết đến những thứ này.” Vân Sơ nhìn nàng nói: “Hãy giữ gìn bản tâm, nuôi dưỡng Nhàn tỷ nhi cho thật tốt.”

Giang di nương có chút run rẩy: “Phu nhân, người muốn rời khỏi Tạ gia ư?”

Vân Sơ không đáp lời, song câu trả lời đã vô cùng rõ ràng.

Giang di nương ôm chiếc tráp rời khỏi Sanh Cư, trở về viện tử của mình. Nàng gọi Tạ Nhàn đến, mở chiếc tráp ra, dịu giọng nói: “Đây là của hồi môn phu nhân đã chuẩn bị cho con. Dù sau này Tạ gia có xảy ra biến cố gì, dù phụ thân con có rơi vào hoàn cảnh nào, thì với những thứ phu nhân chuẩn bị này, tương lai của con sẽ không quá thiệt thòi.”

Tạ Nhàn nửa hiểu nửa không: “Mẫu thân rất thương con, con sẽ khắc cốt ghi tâm.”

“Đây là bí mật giữa hai mẹ con chúng ta, con tuyệt đối không được tiết lộ cho ai khác.” Giang di nương ôm nữ nhi: “Con phải nhớ kỹ, sau này có đi tới đâu thì cũng phải khắc sâu ân tình của phu nhân. Nếu con có khả năng, và nếu phu nhân cần con tương trợ, con nhất định phải tận tâm tận lực.”

Tạ Nhàn gật đầu lia lịa.

Vân Sơ bảo Thu Đồng ra ngoài dò la tin tức.

Thu Đồng có võ công, đám thị vệ canh giữ Tạ phủ chỉ là hạng tép riu, nàng chẳng tốn mấy công phu đã dễ dàng rời khỏi Tạ phủ, dạo một vòng phố thị rồi quay về bẩm báo với Vân Sơ.

“Bẩm phu nhân, hiện giờ, các quán trà tửu lầu trên phố đều đang xôn xao bàn tán chuyện của Tạ gia, nói rằng Tạ gia cưới hậu nhân tội thần, rằng Tạ đại thiếu gia khi quân phạm thượng, rằng Tạ đại nhân cấu kết tham ô, lạm dụng chức quyền. Thế nhân đều đang chờ xem kịch hay của Tạ gia.”

Vân Sơ khẽ nhướng mắt: “Vậy còn chủ mẫu Tạ gia, thiên hạ đồn đãi ra sao?”

“Ai nấy đều nói chủ mẫu Tạ gia đáng thương, bị Tạ gia lừa dối t.h.ả.m thiết.” Thu Đồng lựa lời nói: “Tất cả mọi người đều đang luận bàn liệu Vân gia có nhân cơ hội này mà xin hòa ly với Tạ gia chăng.”

Thính Phong gật đầu: “Phu nhân, người mau hòa ly đi! Ở lại Tạ gia thật là xúi quẩy.”

Thính Tuyết cũng phụ họa: “Người Tạ gia lòng dạ lang sói, tham ô nhận hối lộ, khi quân phạm thượng, phu nhân hòa ly cũng là thuận theo ý dân tình.”

Vân Sơ khẽ lắc đầu.

Hiện tại mọi người đều nói nàng đáng thương, nhưng nếu nàng lựa lúc này để hòa ly thật, thì Tạ gia sẽ trở thành bên yếu thế trong mắt thiên hạ, còn Vân gia lại bị coi là kẻ bỏ đá xuống giếng.

Cách nhìn của dân chúng cứ như cỏ đầu tường, gió chiều nào che chiều ấy.

Nàng mở miệng: “Thời cơ chưa tới.”

Tòa viện tử của nàng còn cần tu sửa, ở lại thêm một thời gian nữa cũng chẳng sao.

Quan trọng nhất là nàng còn muốn tiễn Tạ Cảnh Ngọc một đoạn cuối cùng...

Khi hoàng hôn buông xuống, hạ nhân dọn bữa tối. Dẫu Tạ gia giờ đã tiêu điều, song phận đồ ăn thức uống của Vân Sơ vẫn được chuẩn bị chu đáo như thủa nào.

Dùng thiện xong, nàng truyền người hầu hạ tắm gội, rồi khoác lên mình một kiện sa y mỏng, tựa vào giường đọc sách.

Nàng bỗng nghe thấy tiếng động bất thường, liền cất lời: “Thu Đồng, ngươi ra ngoài xem xét chuyện gì đang xảy ra.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng e ngại đám thủ vệ bên ngoài sẽ lợi dụng đêm tối mà lẻn vào Tạ gia, làm càn những chuyện bất nhã.

Thu Đồng vừa mới rời khỏi phòng, Vân Sơ đã nghe thấy tiếng động khe khẽ vọng đến từ phía cửa sổ.

Nàng tức thì đứng dậy, vội vàng khoác áo ngoài, rút đoản kiếm giấu dưới gối ra.

Vừa hoàn tất những động tác ấy, nàng đã trông thấy một thân ảnh cao lớn từ ngoài cửa sổ nhảy vào...

Vân Sơ không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn người trước mắt.

Người này, chính là Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng, kẻ vốn đã bị phán lưu đày.

Chỉ vì phong thư của nàng, Tần Minh Hằng bị cuốn vào vụ án Lưu phò mã dâm loạn chốn cung đình. Lạc thị lại gõ vang Đăng Văn Cổ, khiến phủ Tuyên Võ hầu cứ thế mà sụp đổ, Tần Minh Hằng cuối cùng bị phán lưu đày ba ngàn dặm nơi đất khách. Theo lẽ thường, hắn ta giờ đây hẳn đang trên đường đi đày ải, cớ sao lại xuất hiện tại Tạ gia?

“Nhìn thấy ta, ngươi có phải vô cùng bất ngờ chăng?”

Tần Minh Hằng trút bỏ chiếc áo choàng đen trên thân, tiến thẳng đến trước mặt Vân Sơ.

Vân Sơ trông thấy trên gương mặt hắn chằng chịt vết roi, vết thương cũ chưa kịp lành đã chồng chất thêm vết mới. Trên cổ cũng đầy rẫy dấu tích hành hạ, e rằng khắp châu thân hắn chẳng còn nơi nào nguyên vẹn.

“Đương nhiên là ngoài ý muốn.” Nàng khẽ nhếch môi, giọng điệu hờ hững: “Tuyên Võ hầu vốn đã bị phán lưu đày, nay lại tự ý trốn thoát. Ngươi thử nói xem, điều gì đang chờ đợi ngươi phía trước?”

Tần Minh Hằng nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt hằn lên tia nghi hoặc: “Ta sa vào bước đường này, phải chăng tất cả đều do một tay ngươi bày mưu tính kế?”

“Ngươi khinh thường ta, sỉ nhục ta, lại còn mơ tưởng toàn thây rút lui sao?” Vân Sơ lạnh lùng cất lời: “Khi ngươi làm những chuyện bất chính nhơ bẩn kia, hẳn nên cầu nguyện kiếp này ta vĩnh viễn không hay biết gì. Nếu ta đã biết rồi, ngươi nghĩ ta sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra ư?”

Nếu không vì Tần Minh Hằng, nàng ít nhất đã có thể ân ái cùng trượng phu, hoài thai cốt nhục của chàng.

Không phải vì trong lòng nàng có Tạ Cảnh Ngọc, mà là nếu hài tử mang huyết mạch Tạ gia, Tạ Cảnh Ngọc đã chẳng phát cuồng mà vứt bỏ đứa hài nhi còn thoi thóp. Đứa hài nhi ấy, giờ đây cũng đã có thể an nghỉ nơi chín suối rồi...

Tần Minh Hằng chợt cảm thấy may mắn vì đứa hài tử ấy đã không bỏ mạng dưới tay hắn. Bằng không, nàng đã chẳng khiến cả phủ Tuyên Võ hầu lụi tàn nhanh chóng đến thế.

Nàng sẽ khiến nó giống như Tạ gia vậy, từng chút một bị phá hủy, cửa nát nhà tan, chậm rãi hành hạ cho đến khi dầu hết đèn tắt, nếm trải hết thảy thống khổ nhân gian...

“Ngươi quả thật quá đỗi nhẫn tâm!”

Tần Minh Hằng nghiến răng, khiến những vết thương trên mặt lại càng thêm vẻ dữ tợn.

“Ngươi có biết ta yêu ngươi sâu đậm đến nhường nào không? Năm ta mười tuổi, lần đầu tiên gặp gỡ ngươi tại Vân gia, ta đã bị dung mạo tuyệt sắc của ngươi mê hoặc.” Hắn gằn từng lời một: “Khi ấy trong lòng ta đã ấp ủ một giấc mộng, một giấc mộng chỉ về ngươi mà thôi. Ta mong chờ đến lúc ta trưởng thành, cũng chờ ngươi lớn lên, rồi khi ấy ta có thể đến Vân gia cầu thân ngươi. Nhưng mẫu thân ngươi lại thẳng thừng khước từ ta, ngươi có biết ta đã đau đớn và thống khổ đến nhường nào không?”

“Ngươi có biết, lúc Hoàng Thượng ban hôn cho ta cùng Lạc thị, ta đã từng nghĩ sẽ dùng tước vị Hầu gia này để kháng chỉ chăng? Nhưng ta lại sợ khi ta không còn thân phận Hầu gia, sẽ càng khó có thể diện kiến ngươi... Ta biết không nên có tâm tư bất chính như vậy với ngươi, song ngươi nào hay ngươi đã chiếm giữ biết bao nhiêu mộng ước thuở thiếu thời của ta. Ta không tài nào nhẫn tâm nhìn ngươi gả cho người khác...”

“Ta yêu ngươi như vậy, tại sao ngươi có thể đối xử với ta như thế... Ta trao ngươi tình yêu nhưng ngươi chỉ đáp lại ta bằng sự căm hận…”

“Vì sao, tại sao lại như vậy!”

Tần Minh Hằng như phát điên, tay chống lên bàn, nước mắt tuôn trào, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.

Gà Mái Leo Núi

Vân Sơ không hề lộ chút cảm xúc nào, kiên nhẫn nghe xong, đoạn cười đáp: “Dùng danh nghĩa tình yêu để hủy hoại cuộc đời của người khác, đó gọi là tình yêu của ngươi sao?”

“Đúng vậy, đây chính là tình yêu của ta! Dơ bẩn, xấu xa, không thể công khai như vậy đấy!” Tần Minh Hằng quát: “Nhưng Vân Sơ ngươi có biết hay không, nam nhân động phòng với ngươi trong đêm tân hôn vốn dĩ không phải là ta! Nếu đã vậy, ngươi còn cảm thấy ta hủy hoại cả đời của ngươi sao!”

“Ngươi nói cái gì?”

Rốt cuộc sắc mặt của Vân Sơ cũng biến đổi, ánh mắt nàng trở nên sắc bén.

Tần Minh Hằng cười lớn: “Ta nói nam nhân động phòng với ngươi vốn không phải ta, ta không làm gì cả, dựa vào đâu mà ta phải chịu đựng sự căm ghét và trả thù của ngươi, dựa vào đâu chứ!”