Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 207



Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên trợn trừng hai mắt: “Ngươi có ý gì?”

“Ý là mạng sống của ngươi chẳng còn kéo dài được bao lâu nữa.” Vân Sơ nở nụ cười tươi như hoa: “Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được sinh mệnh mình đang từng bước héo tàn sao?”

“Là ngươi! Là ngươi mượn danh điều dưỡng thân thể mà ngấm ngầm hạ độc ta!” Tạ Cảnh Ngọc khó lòng tin nổi: “Ngươi, làm sao ngươi có thể ra tay độc ác đến vậy, ngươi là độc phụ!”

“Ta thừa nhận ta là độc phụ, vậy ngươi có dám thừa nhận ngươi là ngụy quân tử, là tiểu nhân không?” Vân Sơ rút đoản kiếm, đặt ngang cổ hắn: “Là ngươi hãm hại hài tử của ta đến bỏ mạng, ngươi phải lấy mạng đền mạng!”

Cảm giác áp bức nặng nề bao trùm lấy Tạ Cảnh Ngọc.

Thân mình hắn lảo đảo, ngã nhào từ bồn hoa xuống, chật vật quỳ rạp trên mặt đất.

“Vân Sơ, ngươi điên rồi! Ngươi thật sự điên rồi! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không, ngươi đang g.i.ế.c người, đang mưu sát phu quân!” Tạ Cảnh Ngọc nghẹn ngào gào nhẹ: “Ngươi đã hạ độc gì? Mau giao ra t.h.u.ố.c giải đây! Ta có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra!”

“Đúng vậy, ta điên rồi!”

“Từ khi biết hài tử chẳng phải c.h.ế.t non từ khi lọt lòng, mà là do ngươi ra tay hãm hại, thì ta đã hóa điên rồi.”

“Dựa vào đâu mà ngươi ung dung tồn tại, còn hai hài nhi của ta lại không được mồ yên mả đẹp?”

“Dựa vào đâu mà hài tử của ngươi lần lượt trưởng thành, còn hài tử của ta lại phải bỏ mạng trong đêm tuyết khắc nghiệt ấy?”

“Rõ ràng song nhi có thể may mắn sống sót, rõ ràng có thể hưởng trọn tinh hoa tươi đẹp của thế gian này, vậy mà chỉ vì tư tâm ích kỷ của ngươi, chúng đã phải đoạn tuyệt sinh mệnh.”

“Tạ Cảnh Ngọc, đây nào phải mưu sát thân phu, đây chính là nợ m.á.u phải trả bằng máu, ngươi phải đền mạng!”

Kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc lạnh đè lên cổ Tạ Cảnh Ngọc.

Tạ Cảnh Ngọc cảm nhận được sát cơ lạnh lẽo tỏa ra từ Vân Sơ.

Nàng thật sự muốn đoạt mạng hắn!

Thế nhưng, hắn tuyệt đối không thể c.h.ế.t ngay lúc này!

An ca nhi còn đang trong nhà lao chờ hắn cứu, Tạ gia còn phải dựa vào hắn quật khởi... Nếu hắn ngã xuống, Tạ gia cũng sẽ diệt vong.

“Phu nhân, Sơ nhi, chuyện không phải như nàng nghĩ đâu.” Tạ Cảnh Ngọc nuốt khan một ngụm khí lạnh lẽo: “Ngày đó, khi nàng sinh hạ song nhi, hạ nhân bồng chúng đến cho ta, quả thật hài tử vẫn còn sống, song hơi thở lại vô cùng mong manh... Ta chỉ đành ôm hài tử tìm đến Tuyên Võ Hầu, bởi trong lòng ta biết rõ đó là cốt nhục của hắn, hắn nhất định sẽ thỉnh ngự y trong cung cứu chữa cho chúng... Ta chưa từng nghĩ đến chuyện vứt bỏ hài nhi, việc ta đặt chúng trước cửa phủ Tuyên Võ Hầu cũng chỉ vì muốn tìm cho chúng một con đường sống.”

Vân Sơ chợt khựng lại: “Ngươi bảo hài tử bị ngươi vứt bỏ trước hầu phủ?”

Tạ Cảnh Ngọc gật đầu: “Tên Tuyên Võ Hầu kia vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ta không thể không giao nàng ra. Đứng trước cường quyền, ta nào có lựa chọn thứ hai? Sơ nhi, ta tuy là kẻ ngụy quân tử, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm hại tính mạng người khác. Lúc hài tử còn sống, ta đã giao cho Tuyên Võ Hầu... Việc hài tử lìa đời, đều do Tuyên Võ Hầu một tay tạo nên, nào liên quan gì đến ta…”

“Câm miệng!”

Vân Sơ không muốn nghe hắn ngụy biện.

Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi nói nhiều như vậy, chẳng phải chỉ vì muốn được sống sao? Ngươi hãy quỳ xuống tạ tội, sám hối trước linh hồn đôi nhi nữ của ta. Chỉ cần ngươi thật lòng ăn năn hối lỗi, ta sẽ buông tha ngươi.”

Tạ Cảnh Ngọc siết chặt nắm bùn đất bên dưới.

Dưới gối nam nhi có hoàng kim, chỉ quỳ lạy trời đất, quỳ bái tổ tiên. Ấy vậy mà nữ nhân này lại muốn hắn quỳ trước hai đứa hài nhi non dại...

Nhưng hắn còn có thể làm gì?

Trước tiên cần giữ mạng, sau đó mới tính kế lâu dài.

Tạ Cảnh Ngọc mượn lực đùi phải, quỳ sụp xuống đất, khó nhọc thốt lời: “Hỡi song nhi, năm đó là ta sai, ta không nên ôm hai con rời đi, không nên đưa các con đến phủ Tuyên Võ Hầu... Việc các con không thể sống sót, đều do một tay ta gây nên. Ta nguyện dùng hai mươi năm tuổi thọ để cầu xin ân xá cho tội nghiệt mình đã tạo ra…”

Hắn đang nói thì thấy Vân Sơ lấy ra một lọ sứ từ trong tay áo.

Tạ Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm lọ sứ kia, hắn vội vàng nói: “Phu nhân, là ta nhất thời mê muội tâm trí nên mới hại c.h.ế.t song nhi thơ dại, ta biết khó lòng chuộc hết tội nghiệt thấu trời... Hiện tại Tạ gia đến nông nỗi này, cũng xem như đã gặp báo ứng. Nếu ông trời có thể ban cho ta thêm một cơ hội, ta quyết không tái phạm những sai lầm như vậy. Ta sai rồi, thực sự đã sai rồi...”

Vân Sơ khẽ nhắm mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Cảnh Ngọc đã thừa nhận tội lỗi, Tạ gia cũng đã gặp báo ứng, nhưng cớ sao nàng vẫn không thấy một chút đắc ý nào?

Nàng chỉ hy vọng thời gian có thể quay ngược về đêm tuyết lạnh bốn năm trước, nàng sẽ chẳng màng tất cả để bảo hộ hài nhi của mình...

Hai hàng châu lệ từ khóe mắt Vân Sơ lăn dài.

Nàng chỉ cho phép mình yếu lòng giây lát, rồi tức khắc lau khô nước mắt, đưa lọ sứ trong tay sang.

Tạ Cảnh Ngọc nâng tay phải toan nhận lấy đan d.ư.ợ.c giải độc, song Vân Sơ lại thu tay về.

Nàng lấy một tờ giấy từ trong tay áo đưa qua: “Ngươi hãy ghi tên mình lên đây, ấn dấu tay xong, ân oán giữa ta và ngươi xem như xóa bỏ.”

Tạ Cảnh Ngọc dùng tay phải, c.ắ.n răng mở bức thư ra. Khi ba chữ trên đó đập vào mắt, sắc mặt hắn liền đổi trắng thay đen.

“Thư hòa ly?” Hắn ngỡ ngàng thốt lên: “Phu nhân, nàng muốn hòa ly với ta ư?”

“Sao vậy, Tạ Cảnh Ngọc, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể tiếp tục sống với nhau sao?” Vân Sơ mỉm cười, nụ cười ẩn chứa sự lạnh lẽo: “Ngươi không sợ ta lại hạ độc ngươi nữa ư?”

Tạ Cảnh Ngọc c.ắ.n chặt vành môi khô khốc.

Dù hắn sợ phải ở bên cạnh một độc phụ như nàng, nhưng càng sợ Tạ gia mất đi một thông gia hiển hách như Vân thị.

Tuy nhiên, hắn cũng rõ bản thân và Vân Sơ đã đến nông nỗi này, căn bản không thể nào tiếp tục duyên phu thê.

Nhưng bảo hắn thả Vân Sơ, sao hắn có thể cam tâm cho đành...

Mấy năm gần đây, Tạ gia vẫn luôn trên đà khởi sắc, dần dần đứng vững gót chân ở kinh thành, nhưng tất cả đều đã bị nữ nhân này hủy hoại tan tành...

Sau khi hắn khỏi bệnh, chuyện đầu tiên cần làm là phải cứu An ca nhi ra. Chuyện thứ hai là phải rũ sạch ô danh cho bản thân, chuyện thứ ba là chấn hưng Tạ gia, cuối cùng... hắn muốn Vân Sơ phải trả một cái giá thật đắt...

Gà Mái Leo Núi

Hắn thừa nhận bản thân từng có chút rung động với Vân Sơ, nhưng một chút tình cảm ấy nào sánh nổi với vinh quang hay tủi nhục của gia tộc?

“Bút đâu?”

Tạ Cảnh Ngọc vươn tay.

Vân Sơ đặt bút lông đã chuẩn bị sẵn vào tay hắn.

Hắn viết ba chữ Tạ Cảnh Ngọc ở góc cuối bức thư, sau đó c.ắ.n ngón cái, ấn dấu tay của mình xuống.

Vân Sơ thu lại thư hòa ly, xem xét kỹ lưỡng một lượt rồi gấp lại cất vào tay áo. Lúc này, nàng mới đưa lọ sứ qua.

Tạ Cảnh Ngọc dùng răng khẽ cắn, tháo nút bình. Mùi cồn nồng nặc sộc thẳng vào mũi, hắn ngập ngừng đôi chút rồi ngửa cổ uống cạn thứ chất lỏng trong bình.

Vừa dứt lời, hắn liền chạm phải ánh mắt giễu cợt đầy thâm ý của Vân Sơ.

Trước nay, hắn vẫn tự cho mình là người thông tuệ, vừa thấy ánh mắt này của Vân Sơ thì hắn đã cảm giác có điều chẳng lành, lập tức luồn ngón tay vào yết hầu, nhưng hắn đã sớm nuốt hết chất lỏng kia, dù cố thế nào cũng không thể nôn ra.

Hắn phát điên gào thét: “Vân, Vân Sơ! Ngươi cho ta uống thứ gì!”

“Yên tâm, không phải độc dược.” Vân Sơ nhặt lọ sứ lên: “Đây chỉ là thứ được tinh chế từ mười tám loại rượu mạnh, thấy ngon miệng chăng?”

Đồng tử Tạ Cảnh Ngọc chợt co rụt, trợn trừng.

Đại phu tới xem bệnh cho hắn từng nói chứng bệnh này của hắn ta phải kiêng rượu hoàn toàn.

Có một lần hắn ra ngoài giao thiệp, chỉ uống nửa chén rượu gạo đã phải nằm liệt giường bảy ngày.

Mười tám loại rượu mạnh dẫu không phải độc dược, nhưng cũng đủ để kích phát độc tính, đoạt đi tính mạng hắn.

Quả nhiên, ngũ tạng lục phủ hắn bắt đầu quặn thắt dữ dội, tựa hồ bị ngàn vạn mũi đao xé toạc, thống khổ đến mức hắn lăn lộn dưới đất...