Đồng tử của Vân Sơ co rút kịch liệt, nàng bắt lấy cổ áo Tần Minh Hằng: “Không phải ngươi thì là ai?”
“Ta còn chưa làm gì nhưng lại mất đi tất cả, Vân Sơ, ngươi nợ ta!”
Tần Minh Hằng đột nhiên đè bả vai Vân Sơ, kéo cổ áo nàng ra, đè nàng xuống mặt bàn.
“Ta đã gặp báo ứng, cớ gì không làm chuyện vốn dĩ phải làm! Ta đã thành ra thế này, cũng không sợ phải mất đi thứ gì nữa!”
Khi môi Tần Minh Hằng còn cách cổ Vân Sơ khoảng nửa tấc thì bả vai hắn lại cảm nhận được một trận đau nhức.
Vân Sơ nắm chặt đoản kiếm trong tay, hung hăng cắm phập vào vai phải của Tần Minh Hằng.
Vân Sơ không rút đoản kiếm ra mà còn đ.â.m sâu hơn nữa.
Tần Minh Hằng đau tới mức ngũ quan vặn vẹo biến dạng.
“Ngươi xác định bản thân không sợ mất thứ gì sao?” Vân Sơ mỉm cười: “Ngoại thất Sơ Nương của ngươi đã phá thai bỏ trốn khi ngươi xảy ra chuyện... Huyết mạch duy nhất của Tần gia giờ đây chính là đích tử do Lạc thị sinh ra.”
Tần Minh Hằng ôm vai phải, khó tin mở miệng: “Ngươi lại lấy mạng của một hài tử ra uy h.i.ế.p ta?”
“Mạng của nhi tử ngươi là mạng, đôi song sinh c.h.ế.t yểu kia của ta không phải mạng sao?” Vân Sơ nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi nói lúc Tạ Cảnh Ngọc vứt bỏ hài tử, ngươi tận mắt thấy hài tử còn sống... Ngươi có thể trơ mắt nhìn hai đứa trẻ c.h.ế.t đi, sao ta lại không thể dùng mạng của hậu duệ Tần gia để biết được thứ ta muốn biết! Tần Minh Hằng, ta chỉ cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nói thật, nhi tử của ngươi sẽ được sống. Chỉ cần ta biết ngươi nói dối một chữ, Tần gia ngươi sẽ đoạn tử tuyệt tôn!”
Tần Minh Hằng thấy được sự lạnh lùng tàn nhẫn trong mắt nàng.
Lần đầu tiên hắn gặp nàng, nụ cười của nàng xinh đẹp biết bao, trong mắt đều là sự đơn thuần không vướng bụi trần.
Hắn biết nàng là một nữ tử thiện lương ấm áp.
Tại sao nàng lại trở nên lạnh lùng đến vậy...
“Được... Ta nói.” Tần Minh Hằng nhắm hai mắt, gian nan mở miệng: “Trước ngày đại hôn của ngươi, ta chủ động tìm Tạ Cảnh Ngọc, đã thành công giao dịch với hắn, ta cho hắn thần d.ư.ợ.c tổ truyền, lại còn có cả t.h.u.ố.c mê. Hắn đã bỏ t.h.u.ố.c mê vào rượu giao bôi của ngươi, ngươi uống xong thì ngủ thiếp đi. Lúc ấy, ta cũng ở trong hỉ phòng của ngươi.”
“Tạ Cảnh Ngọc bảo ta ở lại Tạ gia ngủ với ngươi, nhưng ta không muốn cùng ngươi làm chuyện thần thánh như vậy trong phòng một nam nhân khác. Thế nên ta đã đưa ngươi về phủ Tuyên Võ Hầu. Ta đặt ngươi lên giường của ta, khoảnh khắc đó, ngươi có biết ta hạnh phúc thế nào không, cuối cùng ta đã có thể thực hiện ước mộng thời niên thiếu của mình, cuối cùng ta cũng có được ngươi...”
“Ta đã sai nha hoàn tháo bỏ trang sức, cởi y phục, tắm gội và thay cho ngươi bộ xiêm y ta đã công phu chuẩn bị...”
Vân Sơ siết chặt đôi nắm tay ngọc.
Nàng chẳng muốn lắng nghe những lời lẽ ấy, song trong lòng cũng rõ tên này đã chôn giấu bí mật bấy lâu, ắt phải được trút bỏ phần nào.
Nàng thấy bóng nha hoàn thấp thoáng ngoài cửa, cánh cửa cũng bị đẩy hé một khe nhỏ, liền ra hiệu cho nha hoàn chưa vội tiến vào.
“Ta yêu ngươi đậm sâu đến vậy, đương nhiên cũng muốn bản thân ta phải thật hoàn mỹ trước khi cùng ngươi động phòng, bởi vậy ta mới đi tắm.”
“Giờ đây nghĩ lại, điều khiến ta hối hận nhất chính là đã tắm rửa quá lâu, đợi khi ta trở ra thì đã chẳng còn thấy bóng dáng ngươi đâu nữa.”
“Ha ha ha, ta hao hết tâm huyết đưa ngươi về phủ, ngờ đâu lại để kẻ khác hớt tay trên!”
Tần Minh Hằng vô cùng phẫn nộ.
Hắn ta cực kỳ hối hận, đ.á.n.h đổi nhiều đến thế mà cuối cùng chỉ đổi lấy sự căm ghét và hận thù của Vân Sơ!
Khi Vân Sơ và Tần Minh Hằng đang đối thoại, một đoàn quan binh bất chợt xông vào. Thu Đồng định ngăn cản nhưng quân số đối phương quá đông, nàng ấy căn bản không thể kháng cự.
“Tần Minh Hằng, quả nhiên ngươi vẫn ẩn mình tại đây! Còn không mau tra tay chịu trói!”
Hai quan binh tiến lên, một kẻ bên trái, một kẻ bên phải, khống chế hắn.
Vân Sơ dùng hết sức rút đoản kiếm ra, vai phải của Tần Minh Hằng m.á.u tươi trào như suối.
Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tạ phu nhân, mạo phạm rồi.”
Hai quan binh cung kính nói, đoạn áp giải Tần Minh Hằng rời đi.
Vân Sơ đứng sững tại chỗ, c.ắ.n chặt cánh môi.
Nàng có thể cảm nhận được nỗi phẫn nộ của Tần Minh Hằng, hắn ta hối hận vì đêm hôm đó đã không kịp thực hiện ý đồ đồi bại với nàng.
Hắn ta đã nói thật, đêm hôm đó quả nhiên còn có một kẻ khác.
Kẻ nào có thể cướp nàng từ tay Tuyên Võ hầu, lại còn khiến Tuyên Võ hầu phải kiêng dè, rốt cuộc là ai?
Trong tâm trí Vân Sơ hiện lên vô vàn bóng người, song lại chẳng thể nào xác định rõ ràng.
Tần Minh Hằng bỏ trốn trên đường lưu đày, phạm trọng tội đáng chém, e rằng đêm nay sẽ bị xử tử.
Gà Mái Leo Núi
Tần Minh Hằng đã quyên sinh, thì nàng sẽ vĩnh viễn không thể nào minh bạch được chân tướng của đêm hôm đó nữa.
Kiếp trước của nàng quá mờ mịt, kiếp này nàng phải sống thật minh bạch.
Vân Sơ khoác một chiếc áo choàng màu tối, cất bước ra ngoài. Thu Đồng vội vã đuổi theo, khẩn thiết hỏi: “Phu nhân định đi đâu? Ngoài cửa đều là quan binh, chẳng thể nào xuất môn bằng chính ngọ đâu.”
Vân Sơ toan cất lời thì chợt trông thấy một bóng người đang ngồi dưới tán đại thụ trong sân.
Cây cổ thụ này mọc sát tường viện, chung quanh cỏ dại mọc um tùm, hơn nữa lại chẳng có ánh đèn, thoạt nhìn quả thật khó lòng nhận rõ người ngồi đó là ai.
Nàng tiến lên hai bước, lúc này mới nhìn ra đó chính là Tạ Cảnh Ngọc.
Nét mặt nàng trầm xuống: “Vì sao ngươi lại ở nơi này?”
Tạ Cảnh Ngọc ngồi trong bóng tối, hắn ngẩng đầu lên, gương mặt u ám, cất tiếng nghẹn ngào: “Ta đã tới từ sớm... Khi quan binh đến Tạ phủ điều tra, ta đã có mặt. Ta lo lắng kẻ đào phạm sẽ chạy đến Sanh Cư, lo lắng nàng sẽ bị thương tổn...”
Toàn thân tứ chi, chỉ độc đùi phải của hắn còn miễn cưỡng gắng sức. Đoạn đường tới đây tuy chẳng xa xôi, song với hắn lại vô cùng gian nan.
Bên ngoài có vô số quan binh đang truy nã kẻ đào phạm, sau khi hắn hay tin kẻ đó là Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng thì đã lập tức chạy vội đến đây.
Hắn thấu tỏ tâm tư của Tần Minh Hằng, sợ nàng gặp chuyện chẳng lành...
Thế nhưng, khi hắn tới nơi, lại nghe phong thanh nàng đang đàm luận cùng kẻ đào phạm Tần Minh Hằng.
Tạ Cảnh Ngọc nhìn Vân Sơ: “Nàng biết từ khi nào?”
Vân Sơ khẽ phất tay áo.
Thu Đồng cùng Thính Tuyết liền ra hiệu cho tất cả hạ nhân lui ra ngoài.
Cả Sanh Cư rộng lớn nhường ấy, giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đã là mùa thu, dù ban ngày có khô nóng đến mấy thì đêm về gió heo may cũng se se lạnh.
Vân Sơ khẽ nhếch môi: “Là khi ta biết kẻ bị tráo đổi trong đêm đại hôn, hay là khi ta hay tin hai hài nhi bị ngươi ruồng bỏ, hoặc là khi ta biết rõ, lúc bị ngươi vứt bỏ, hai hài nhi vẫn còn chút hơi tàn?”
Tạ Cảnh Ngọc cảm thấy trong lòng chấn động, tựa hồ có thứ gì vừa vỡ vụn.
Thì ra nàng đã sớm tường tận mọi lẽ...
Tất cả những chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian này lần lượt hiện về trong tâm trí hắn.
Hắn khàn giọng cất lời: “Chuyện của Hà gia bị phơi bày cũng là do ngươi giật dây đúng không? Ngươi đã mưu tính chuyện này từ thủa nào rồi?”
“Chẳng chỉ có một việc này đâu.” Vân Sơ cười càng thêm thăm thẳm: “Tạ gia các ngươi sa cơ lỡ vận đến bước đường này, có thể nói chuyện nào cũng có ta thêm dầu vào lửa. Chuyện của Tạ Thế Duy, cái c.h.ế.t của Hạ thị và Lão thái thái, Tạ Thế An bị bắt giam, còn có cả sự tử vong của ngươi, Tạ Cảnh Ngọc, đều có liên quan tới ta.”