Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 212



“Nghe tiếp đi, còn chưa nói xong!” Quan binh lạnh giọng mở miệng: “Tạ Cảnh Ngọc tham ô hơn mười ngàn lượng bạc, c.h.ế.t không chuộc hết tội, cha thiếu nợ thì con phải trả! Triều ta có lệnh, tham một phạt mười, tổng cộng phải hoàn lại một trăm ba mươi bốn ngàn năm trăm sáu mươi lượng. Ngoài ra, phạt Tạ gia giấu giếm nạp nữ nhi Hà gia ba mươi ngàn lượng, tổng cộng thiếu triều đình một trăm sáu mươi bốn ngàn năm trăm sáu mươi lượng!”

Nghe tới con số kinh người này, toàn bộ Tạ gia đều khiếp sợ.

Không để bọn họ nghĩ ngợi quá lâu, quan binh kia đã quát lạnh: “Nam đinh Tạ gia ở đâu!”

Thính Vũ nhanh chóng ôm chặt Tạ Thế Doãn, Đào di nương cũng ôm chặt hài tử đang ngủ say trong lòng.

Thấy người Tạ gia bất động, quan binh kia ra hiệu, thị vệ lập tức bước lên đẩy hai đứa nhỏ ra.

“Di nương cứu con!” Tạ Thế Doãn sợ tới mức mặt mày trắng bệch: “Con không muốn! Không muốn! Cứu mạng! Mẫu thân, cứu con!”

Nó biết di nương của mình chẳng làm được gì, chỉ có thể nhìn về phía Vân Sơ cầu cứu.

Vân Sơ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không thèm phản ứng.

Tạ Thế Khang đang ngủ say cũng bị đ.á.n.h thức, lập tức khóc òa lên.

Quan binh lấy ra hai tờ giấy: “Tạ Cảnh Ngọc còn hai nhi tử, tất cả nợ nần chia đôi cho hai người bọn chúng, bắt bọn chúng ký tên!”

Hai thị vệ bắt lấy tay hai hài tử, ấn ngón cái của bọn chúng vào hộp mực, sau đó lại ấn lên giấy nợ.

Hai đứa nhỏ ký tên xong thì được thả tự do, Tạ Thế Doãn vội vàng rúc vào lòng Thính Vũ, cảm thấy bản thân như được cứu vớt khỏi biển lửa.

Thính Vũ nhìn tờ giấy nợ kia, Doãn ca nhi của nàng ta thiếu nợ triều đình hơn tám mươi ngàn lượng.

Một số bạc lớn như tám mươi ngàn lượng, dù là phủ Nhất phẩm tướng quân Vân gia cũng khó lòng mà lấy ra được trong một lần...

Doãn ca nhi của nàng ta phải cõng số nợ lớn như vậy mà trưởng thành...

Thính Vũ hít thở không thông, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Đào di nương ngơ ngác nhìn tờ giấy nợ trên tay, lại nhìn về phía hài tử đã nín khóc đang nằm trong ngực, trong lòng một mảnh thê lương.

Khang ca nhi sinh non yếu ớt, bây giờ đã được ba tháng mà cân nặng cũng chẳng khác gì lúc mới sinh ra, nàng ta vốn luôn cảm thấy đứa nhỏ này khó sống. Nhưng đây là hài tử của nàng ta, là huyết mạch của nàng ta, nàng ta phải kiên trì... Mãi cho đến khi Tạ gia xảy ra biến cố, nhũ mẫu bỏ đi, tất cả áp lực đều dồn lên người nàng ta.

Mấy đêm nay, nàng ta không biết bản thân đã vượt qua thế nào.

Gà Mái Leo Núi

Có lúc muốn từ bỏ, có lúc lại kiên cường chịu đựng cho đến hừng đông.

Nàng ta cứ ngỡ bản thân sẽ tiếp tục kiên cường, nhưng lúc nhìn thấy giấy nợ hơn tám mươi ngàn lượng, nó như thiên lôi đ.á.n.h thẳng vào đầu, khiến nàng ta không thể chống đỡ được nữa.

Không phải thiếu nợ của ai khác mà là thiếu nợ triều đình, thiếu đương kim Hoàng thượng, khoản nợ này muốn chối bỏ cũng không được...

“Thái thái...” Đào di nương khàn giọng mở miệng: “Giúp, giúp ta ôm Khang ca nhi một lúc...”

Nguyên thị đã khóc không ra nước mắt, đờ đẫn ôm tôn tử vào lòng.

Đào di nương lảo đảo bò dậy, cất bước đi ra ngoài, mãi đến khi thấy nàng ta biến mất khỏi cổng Tạ gia, hòa vào dòng người, Nguyên thị mới bàng hoàng hiểu ra.

“Nàng ta, nàng ta bỏ đi rồi ư?” Nguyên thị mở to hai mắt, gương mặt không giấu nổi sự kinh ngạc: “Nàng ta thật sự không cần Khang ca nhi sao?”

Vân Sơ mím chặt môi.

Kiếp trước, khi Khang ca nhi lớn hơn một chút, vẫn không biết nói, không biết đi, ngu si đần độn. Đào di nương vì điên tiết đã vứt bỏ hài tử của mình vào Sanh Cư.

Kiếp này, mọi việc tuy có đổi khác, nhưng Đào di nương vẫn vứt bỏ cốt nhục của mình.

Dẫu thế sự có xoay vần thế nào, bản tính con người vẫn mãi không đổi, luôn chọn con đường có lợi nhất cho riêng mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngoài cửa Tạ gia, rất đông người hiếu kỳ vây xem.

“Thấy chưa, ta đoán quả không sai, Tạ Cảnh Ngọc thật sự đã tham ô ngân lượng. Hắn c.h.ế.t như vậy, quả là quá hời cho hắn rồi.”

“Thật đáng thương cho phụ thân hắn, đã lớn tuổi thế này mà còn phải chịu lao dịch khổ sai. Hai đứa ấu tử mỗi đứa mang nợ hơn tám vạn lượng, đời này xem như bỏ rồi.”

“Không thể không nói vị Tạ đại thiếu gia kia cũng thật may mắn, bằng không số nợ này hẳn sẽ đổ ụp lên đầu trưởng tử là hắn ta.”

“Chớ quên đích trưởng nữ Vân gia vẫn là Tạ phu nhân đó. E rằng có Vân gia giúp đỡ, mọi chuyện sẽ đảo ngược thế cờ.”

“Nếu không có Vân gia ra tay trợ giúp, Tạ gia sẽ giống hệt Hà gia hơn hai mươi năm về trước, tài sản đều bị tịch biên, tất cả nam đinh đều bị xử trảm…”

“…”

Các quan binh tuyên đọc thánh chỉ xong liền khép lại.

Nguyên thị vừa định đứng dậy, chợt nghe quan binh cất lời: “Tất cả điền trang, cửa hàng, nhà cửa của Tạ gia đều bị sung công quốc khố. Người Tạ gia lập tức phải dọn ra ngoài!”

Đầu óc Nguyên thị choáng váng, cả thân thể lảo đảo. Nếu không phải trong tay còn ôm một đứa trẻ, e rằng bà ta sẽ ngã quỵ ngay tại chỗ như Thính Vũ.

Bà ta quay đầu nhìn về cỗ quan tài của Tạ Cảnh Ngọc trong linh đường.

Đây là ngày đầu tiên hài tử của bà ta qua đời, còn chưa mồ yên mả đẹp, làm sao có thể dời quan tài đi…

“Quan gia, cầu ngài rủ lòng thương xót, xin cho bọn ta thêm chút thời gian…” Nguyên thị ôm hài tử quỳ xuống, đau khổ cầu xin: “Tạ gia ta tuy không phải hào môn vọng tộc nhưng cũng có người già trẻ nhỏ. Trong nhà không còn nam đinh, một đám lão nhân và hài tử thật sự không thể dọn đi trong khoảng thời gian ngắn như vậy… Quan gia, xin cho bọn ta thêm một chút thời gian, ta xin dập đầu tạ ơn các ngài…”

Bà ta dập đầu thật mạnh, tiếng kêu t.h.ả.m thiết vọng lên. Hài tử trong lòng cũng gân cổ khóc thét.

Cảnh tượng này khiến đám người đang bàn tán ngoài cửa lớn lập tức im bặt.

Lòng người vốn mềm yếu, tuy Tạ gia phạm trọng tội nhưng lão nhân thì có tội tình gì, hài tử lại có tội gì đâu?

Song, đám quan binh đã chứng kiến quá nhiều cảnh đời khốn cùng như vậy, chẳng hề mảy may d.a.o động.

Đúng lúc này, Vân Sơ vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Dù Tạ gia đã phụ bạc nàng, nhưng từ đầu đến cuối, Nguyên thị chưa từng làm gì sai trái. Ấy vậy mà, Nguyên thị lại là người phải gánh chịu tất cả hậu quả nghiệt ngã này.

“Quan gia.” Vân Sơ cất tiếng.

Vị quan binh kia vội nói: “Tạ phu nhân, hạ quan không dám nhận tiếng ‘quan gia’ này đâu. Hạ quan họ Chu.”

“Chu đại nhân.” Vân Sơ biết vì phụ thân nàng, những người này sẽ nể mặt nàng đôi chút. Nàng tiếp lời: “Dọn đi trong thời gian ngắn quả thực có chút khó xử. Các vị quan gia đến đây cũng vất vả rồi. Tạ gia không có gì tốt để khoản đãi, các vị coi trọng thứ gì thì cứ tự tiện lấy thứ đó đi.”

Nàng nép mình, nhường lối cho hơn mười thị vệ tiến vào.

Chu đại nhân vội vàng xua tay: “Không cần khoản đãi. Tạ phu nhân có yêu cầu gì thì cứ thẳng thắn nói ra.”

Hôm nay, Trình đại nhân Trình Tự, tâm phúc của Vương gia, đã tìm hắn uống trà và truyền lệnh của Vương gia, rằng bất luận là yêu cầu gì của Tạ phu nhân, đều phải vô điều kiện đáp ứng.

Y biết Vương gia có giao tình sâu sắc với Vân tướng quân, mà Tạ phu nhân lại là trưởng nữ Vân gia, một quan nhỏ bé như y chẳng thể đắc tội Bình Tây Vương, cũng không dám làm phật ý phủ Tướng quân.

“Nếu Chu đại nhân không lấy gì, sao ta có thể không biết xấu hổ mà thốt lời thỉnh cầu?” Vân Sơ vẫn bình thản đáp: “Mời.”

Chu đại nhân suy tư một hồi. Nếu phủ Bình Tây Vương và Vân gia còn bận lòng đến Tạ gia, thì Tạ gia đã không sa cơ đến nông nỗi này.

Nói cách khác, chỉ cần kiêng dè Tạ phu nhân là được.

Hắn phất tay, đám thuộc hạ lập tức bước vào Tạ gia.

Bọn họ thấy vật gì ưng ý liền ra tay thâu tóm, từ vật trang trí, bình phong, đến bình hoa... Nhà kho của lão thái thái cũng bị vét sạch sành sanh... Chỉ có Sanh Cư của Vân Sơ là không ai dám mảy may đụng đến.