Thính Vũ bị Thính Phong đ.á.n.h cho mụ mị cả người, nàng ta kinh ngạc nhìn Thính Phong: “Một nô tỳ hèn mọn như ngươi cũng dám đ.á.n.h ta?”
“Ta đ.á.n.h ngươi đấy, thì đã sao!” Thính Phong khinh thường mà phẫn nộ: “Một tiện tỳ phản chủ, trèo lên giường chủ tử, lại còn dám động chạm đến hồi môn của đích trưởng nữ Vân gia này sao? Ngươi lấy đâu ra lá gan tày trời ấy! Nếu không phải phu nhân nhân từ cho ngươi được bước vào hậu viện, thì loại tiện nhân như ngươi ắt đã sớm bị đ.á.n.h c.h.ế.t hay bán vào thanh lâu rồi! Giờ đây t.h.i t.h.ể đại nhân còn chưa kịp lạnh hơi, ngươi còn dám giương oai di nương trước mặt ta sao, quả là nằm mơ giữa ban ngày!”
Nàng ấy vừa nói vừa vung tay tát thêm một cái.
Thính Vũ bị đ.á.n.h đến đầu váng mắt hoa, giương móng múa vuốt muốn đ.á.n.h trả.
Vân Sơ chụp lấy tay Thính Vũ, mạnh bạo hất văng ra, khiến Thính Vũ lảo đảo té xuống đất.
“Phu nhân dung túng nô tỳ khinh miệt thiếp thân sao?” Thính Vũ nằm vật vã dưới đất, ra vẻ ăn vạ: “Phu nhân thấy Tạ gia lụn bại, muốn rời đi nên mới coi thường cả người Tạ gia đúng không? Đến cả một nha hoàn cũng dám lên mặt, sau này thiếp thân còn sống thế nào, chẳng thà đ.â.m đầu c.h.ế.t quách cho xong...”
Giang di nương vội vàng nắm chặt lấy nàng ta.
Giờ đây đông đảo người hiếu kỳ đang vây quanh Tạ phủ xem náo nhiệt, nếu Vũ di nương thật sự c.h.ế.t trước mắt bao người, phu nhân ắt sẽ phải mang tiếng xấu muôn đời.
Vân Sơ đứng thẳng người, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống: “Thính Vũ, ngươi chắc chắn muốn náo loạn đến mức này sao?”
Thính Vũ bật khóc nức nở.
Nàng ta nào muốn làm ầm ĩ, nào muốn mất hết mặt mũi, nhưng nếu nàng ta không náo loạn, thì Doãn ca nhi của nàng ta ắt cũng tiêu đời.
Nàng ta chỉ muốn buộc phu nhân đưa ra quyết định.
Nếu ở lại, ắt phải giúp Tạ gia vạch ra mưu kế xoay chuyển cục diện.
Nếu muốn rời đi, ắt phải để lại hồi môn cho Tạ gia giải quyết cảnh khốn cùng.
Mặc kệ phu nhân lựa chọn thế nào, đều có lợi cho Doãn ca nhi của nàng ta.
Vì Doãn ca nhi, nàng ta có thể từ bỏ cả tính mạng, chút thể diện này có đáng là bao...
Nàng ta thấy đám người vây quanh Tạ phủ càng lúc càng đông đúc, bèn khóc lóc nói: “Thi thể đại nhân còn chưa lạnh hơi mà sao phu nhân đã vội vàng buông tay mặc kệ? Cầu xin phu nhân thương xót hài tử, những hài tử ngây thơ nào hay biết gì, nào có tội tình chi, sao phải gánh chịu tai ương này...”
Tạ Thế Doãn quỳ dưới đất khóc thút thít: “Mẫu thân, nhi tử đã kính gọi ngài là mẫu thân suốt bốn năm ròng, xin mẫu thân đừng ruồng bỏ nhi tử...”
Người đàn bà yếu đuối cùng hài tử non nớt quỳ dưới đất khóc thút thít khiến đám người tới xem náo nhiệt không khỏi xót xa cảm thán.
“Thật quá đỗi đáng thương.”
“Già có, trẻ có, một đám lão nhân hài tử khốn khổ này, sau này biết nương tựa vào đâu?”
“Tạ phu nhân giờ đây vẫn là chủ mẫu Tạ gia, lẽ nào lại có thể nhẫn tâm ruồng bỏ như thế?”
“Tạ gia chỉ có thể trông cậy vào Tạ phu nhân, nếu không đám người này vừa ra khỏi cửa, nếu không c.h.ế.t đói thì cũng bị kẻ khác làm nhục đến chết.”
“Lời này quả không sai. Bọn họ không làm gì sai nhưng phải gánh chịu tai ương, thật đáng thương.”
Giữa lúc mọi người đang nghẹn ngào than vãn, một âm thanh lạnh tựa băng tuyết chợt vọng tới: “Thì ra đây chính là chân diện mục của Tạ gia, quả khiến Vân gia ta phải mở rộng tầm mắt.”
Thính Vũ đột nhiên quay đầu lại.
Nàng ta thấy đoàn người Vân gia đã đến!
Vân phu nhân Lâm thị đi đầu tiên, tay phải đỡ một vị lão phu nhân trong tộc Vân gia, bên trái là Vân thiếu phu nhân Liễu Thiên Thiên đang mang thai. Phía sau là Vân Trạch, cùng với các nha hoàn và thị vệ của Vân gia, tổng cộng gần hai mươi người.
Vừa thấy khí thế uy nghi ấy, lòng Thính Vũ chợt chìm xuống đáy.
Ngày đầu tiên sau khi Tạ đại nhân qua đời, Vân gia không hề phái người đến. Nàng ta còn nghĩ Vân gia sẽ đợi đến khi đại nhân hạ táng rồi mới xuất hiện làm khó dễ, bởi vậy nàng ta mới cố ý chọn ngày hôm nay để gây chuyện.
Nàng ta biết phu nhân (Nguyên thị) vốn là người hiền lành, chỉ cần nàng ta gây ồn ào náo loạn thì sẽ có thể thu về không ít lợi lộc.
Nhưng không ngờ, mục đích còn chưa đạt được thì người Vân gia đã tới.
Kế hoạch của nàng ta lập tức tan thành mây khói!
Đoàn người Vân gia rầm rập tiến vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyên thị vội vàng bước lên nghênh đón: “Sao thông gia phu nhân lại đích thân đến đây…”
“Nếu ta không tới, chẳng phải Sơ nhi sẽ bị Tạ gia các ngươi cấu xé đến xương cốt cũng chẳng còn sao!” Lâm thị giữ vẻ mặt lạnh lùng như sương.
Bà ngẩng đầu nhìn về phía linh đường, trong lư hương chỉ còn vài nén nhang đã cháy tàn, không một ai thay mới, đủ thấy Tạ gia giờ đây quạnh quẽ đến mức nào.
Người đã khuất, dù ân oán có sâu đậm đến mấy cũng xem như đã dứt.
Lâm thị bước lên thắp ba nén nhang.
Liễu Thiên Thiên cùng Vân Trạch cũng theo sau cắm nhang vào lư hương.
Phúng viếng xong xuôi, những người Tạ gia đều hiểu rằng chuyện chính đã đến, ai nấy đều bắt đầu căng thẳng.
Người ngoài vây kín cổng lớn, hiếu kỳ ngẩng cổ ngóng vào trong.
Lâm thị không muốn phí lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề: “Chư vị cũng đã rõ, Tạ gia vốn thượng bất chính hạ tắc loạn. Trên thì có Tạ Cảnh Ngọc tham ô bạc triều đình, dưới thì có trưởng tử Tạ gia khi quân thí mẫu, thứ tử Tạ gia sát hại Tạ lão thái thái. Mỗi lần nghĩ đến đều khiến người ta kinh hãi không thôi. Nữ nhi Vân gia gả vào Tạ gia năm năm trời, dù là quản lý việc nhà hay phụng dưỡng gia mẫu chăm sóc con cái, đều tận chức tận trách, không hề tìm thấy một lỗi lầm nào. Nhưng một mảnh chân tình lại chỉ đổi về sự lừa dối cùng phản bội… Tạ Cảnh Ngọc tội nghiệt ngập trời, c.h.ế.t chưa hết tội. Song, nửa đời sau của nữ nhi Vân gia tuyệt không thể bị giam hãm như vậy, do đó ——”
Liễu Thiên Thiên tiến lên trước, đặt một bức thư hòa ly xuống trước mặt người Tạ gia: “Đây là thư hòa ly của Sơ nhi và Tạ Cảnh Ngọc. Tạ Cảnh Ngọc đã chết, vậy hãy để nhi tử của hắn thay hắn ta ấn dấu tay.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc. Đám người xem náo nhiệt bên ngoài cổng lớn lập tức xôn xao bàn tán.
“Ta đã đoán trúng, Vân gia quả nhiên muốn hòa ly.”
“Nếu là ta, ta cũng sẽ để nữ nhi nhà mình hòa ly. Chẳng lẽ còn ở lại dọn dẹp mớ hỗn độn này sao?”
“Vân gia không giống những gia tộc khác, thà c.h.ế.t cũng không cho nữ nhi đã gả đi hòa ly. Thân là nữ tử Vân gia, có gia tộc hậu thuẫn vững chắc, ở nhà chồng cũng vô cùng kiên cường.”
“Trong viện quan tài vẫn còn đó, hài cốt chưa kịp lạnh mà đã đòi hòa ly, quả thật quá lạnh lùng và ích kỷ.”
“Tạ gia già trẻ lớn bé, toàn là nữ nhân và con cái. Nếu hòa ly, đám người này chỉ có nước uống gió Tây Bắc.”
“Vân gia sốt ruột quá rồi, ỷ bản thân là phủ Nhất phẩm tướng quân nên khinh thường Tạ gia.”
“...”
Vân Sơ rũ mắt.
Con người vốn là thế, tấm lòng thường mềm yếu nên lúc nào cũng dễ dàng thương cảm kẻ yếu thế.
Đám người đứng xem cho rằng Tạ gia đã t.h.ả.m đến mức này, nếu Vân gia hòa ly ngay lúc này, Vân gia sẽ phải gánh lấy tiếng xấu bạc bẽo.
Nàng chưa từng xem trọng thanh danh của mình, chỉ bận tâm đến thanh danh Vân gia và nữ nhi đã xuất giá của họ.
Nhưng phu nhân Lâm thị lại nào câu nệ đến nhiều điều như thế.
Từ khi Tạ gia xảy ra biến cố, bà đã muốn đón Sơ nhi về phủ, song Vân Trạch vẫn khuyên bà nên chờ thêm đôi chút.
Song, bà nào chờ nổi.
Bất kể Tạ gia có không tình nguyện ra sao, hay thế nhân đàm tiếu thế nào, hôm nay bà quyết đưa Sơ nhi trở về.
Chứng kiến dáng vẻ đau lòng khôn xiết của nương, Vân Sơ cùng đại ca Vân Trạch đưa mắt nhìn nhau, cả hai bất đắc dĩ khẽ cười.
Nương vì xót nàng, chẳng đành để nàng chịu khổ sở.
Gà Mái Leo Núi
Cũng may có đại ca nguyện ý hợp tác cùng nàng xử lý việc này, bằng không Vân gia tất sẽ bị miệng lưỡi thế gian dìm trong bể khổ.
Tộc lão Vân gia trầm mặc hồi lâu, đoạn cất lời: “Tạ Thế Doãn, giờ đây ngươi là trưởng tử của Tạ gia, hãy thay phụ thân ngươi điểm chỉ vào bức hòa ly thư này.”
Tạ Thế Doãn lập tức xoay mình, vùi đầu vào lòng Thính Vũ.
Thính Vũ khóc lóc t.h.ả.m thiết, nức nở rằng: “Phu nhân tuyệt đối không thể rời Tạ gia! Nếu không có phu nhân, Tạ gia chúng ta nào còn đường sống. Bọn hài tử kia sẽ ra sao đây chứ...”
Nguyên thị như chợt bừng tỉnh mộng.
Sau cùng, bà ta cũng tin lời Thính Vũ, rằng Sơ nhi thật sự muốn từ bỏ Tạ gia.
Sơ nhi tuyệt đối không thể rời đi! Nếu nàng thật sự ra đi, Tạ gia tất sẽ không còn đường sống, đến cả một manh giáp cũng chẳng ai đoái hoài, tất thảy đều tan biến vào hư vô...