Sở Dực thấy sự mong đợi trong ánh mắt của Vân Sơ.
Hắn không biết tại sao nàng lại có thần sắc như vậy.
Hắn mở miệng trả lời: “Sinh thần năm tuổi của bọn nhỏ là vào ngày hai mươi bốn tháng chạp năm nay.”
Vân Sơ khẽ cả kinh.
Hai mươi bốn tháng chạp...
Nàng sinh hài tử vào ngày hai mươi ba tháng chạp, tuyết bay tán loạn, hài tử ra đời vào cuối giờ Hợi ngày hai mươi ba.
Nếu Tạ Cảnh Ngọc vứt hài tử ở cửa phủ Tuyên Võ hầu, Tần Minh Hằng lại đưa hài tử tới phủ Bình Tây Vương, rất có thể là vào ngày hai mươi bốn tháng chạp...
“Vân tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”
Sở Dực cảm giác thân hình nàng khẽ lảo đảo, hắn bất chấp phép tắc nam nữ thụ thụ bất thân, đỡ lấy bả vai nàng.
Làn da nóng rực áp vào khiến Vân Sơ tức thì hoàn hồn, nàng nhanh chóng lui về phía sau một bước: “Vương gia, ta cáo từ trước.”
Chưa khi nào nàng lại vội vã đến vậy.
Nàng ngồi lên xe ngựa, dặn dò phu xe: “Đi Lạc phủ.”
Xe ngựa chạy như bay trên đường cái, rất nhanh đã đến phủ đệ Lạc gia, bậc tam phẩm.
Vân Sơ không có bái thiếp, tự xưng danh tính, gia đinh vào trong thông báo rồi vội vã đưa Vân Sơ vào Lạc gia, tới thẳng viện của Lạc thị.
“Lạc nương tử.”
Vân Sơ chào hỏi nàng ấy.
Nàng phát hiện Lạc thị gầy đi, tiều tụy đi rất nhiều, hốc mắt cũng thâm quầng.
“Tạ phu nhân.” Lạc nương tử mỉm cười: “Biết Tạ phu nhân ghé thăm, ta đã cho người pha trà ngon đợi sẵn rồi.”
Vân Sơ nhìn lên bàn, trà thường ngày Lạc nương tử dùng lại là loại trà tầm thường nhất.
Nàng đoán sau khi hòa ly với Tuyên Võ hầu, Lạc gia chẳng hề hoàn toàn mở lòng đón nhận nữ nhi đã xuất giá này.
Làm nữ tử đã khó, nữ tử đã hòa ly lại càng khó hơn.
Vân Sơ đang có muôn vàn sự tình vướng bận thân mình, tạm thời chẳng còn lòng dạ nào mà đồng cảm cùng Lạc nương tử. Nàng kìm nén cảm xúc trong lòng, cất lời: “Tuyên Võ Hầu trên đường đi đày đã đào tẩu, sau đó bị bắt lại, Lạc nương tử hẳn đã nghe qua rồi chứ?”
Lạc nương tử chợt khựng người lại, im lặng không đáp lời.
“Kẻ thẩm vấn Tuyên Võ Hầu có chút giao hảo với phụ thân ta, người ấy đã mách cùng ta rằng trong vài ngày tới, Tuyên Võ Hầu sẽ bị xử trảm.” Vân Sơ khẽ rũ mi mắt: “Tuyên Võ Hầu mong trước khi c.h.ế.t có thể gặp mặt hài tử duy nhất của y lần cuối.”
Lạc nương tử cười khẩy: “Triển ca nhi gần đây luôn gặp ác mộng, bởi trong ký ức của nó, nó đã bị chính phụ thân ruột thịt bóp cổ suýt mất mạng. Nó sẽ chẳng chịu đi gặp Tần Minh Hằng lần cuối đâu, tuyệt không có khả năng đó.”
Vân Sơ gật đầu: “... Y c.h.ế.t chưa hết tội, để y ôm hận mà lìa đời cũng được.”
Lời nàng vừa dứt, Lạc thị liền lặng thinh.
Tình phu thê bao năm với Tần Minh Hằng không hề giả dối, chẳng phải ngày một ngày hai có thể rũ bỏ hoàn toàn.
Mà tình phụ tử cũng là chân thật, mấy năm qua Tần Minh Hằng luôn hết lòng bảo vệ hài tử, điều đó nàng cũng đã tận mắt chứng kiến.
Hài tử kiêu căng, vô pháp vô thiên như vậy cũng là do Tần Minh Hằng quá đỗi cưng chiều mà ra...
Giờ đây hài tử còn nhỏ dại, chẳng hiểu sự đời là gì. Sau này khi đã trưởng thành, liệu có khi nào nó sẽ oán trách nàng vì không cho nó nhìn mặt phụ thân lần cuối chăng?
Lạc nương tử uống cạn chén trà, quay sang dặn dò nha hoàn: “Đem Triển ca nhi tới đây.”
Chỉ chốc lát sau, nha hoàn liền dẫn Lạc Triển tới trước mặt nàng.
Vân Sơ từng gặp hài tử này vài lần. Đứa nhỏ trước đây luôn toát lên khí chất ăn chơi trác táng, giờ lại an tĩnh đứng nép một bên, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn.
Nàng thở dài, không có phụ thân che chở, hài tử tự nhiên phải thu liễm những thói xấu của mình.
Lạc nương tử hỏi nó: “Triển ca nhi, phụ thân con muốn gặp con, con có nguyện ý chăng?”
Lạc Triển mím môi, cúi đầu, một hồi lâu sau mới chậm rãi gật nhẹ đầu.
Lạc nương tử khẽ vuốt đầu nhi tử: “Vậy thì đi thôi.”
Xe của Vân Sơ đi trước. Mẫu tử nhà họ Lạc cũng ngồi kiệu ngựa đi theo sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng mấy chốc đã trở lại cửa Đại Lý Tự.
Vân Sơ đưa lệnh bài ra, thị vệ canh cửa liền để nàng đi qua.
Nàng cùng Lạc nương tử bước vào, khi tới cửa địa lao, nàng cất lời nói: “Để ta dẫn Triển ca nhi vào là được, Lạc nương tử cứ chờ đợi tại đây.”
Lạc nương tử biết địa lao Đại Lý Tự là trọng địa của triều đình, chẳng phải người phàm nào cũng có thể tùy tiện ra vào.
Nàng đứng ngay trước cửa hông chờ đợi.
Vân Sơ dẫn hài tử bước vào địa lao, không khí âm u ẩm ướt khiến hài tử không khỏi rụt rè run sợ.
Nơi đây giam cầm toàn tử tù cùng trọng phạm của triều đình, kết cục của bọn họ duy chỉ có một, chính là chịu lưỡi đao c.h.é.m đầu.
Nàng xuyên qua hành lang chật hẹp, tới trước cửa buồng giam của Tần Minh Hằng. Người thị vệ đứng gác bên ngoài chính là người của phủ Bình Tây Vương, người ấy liền tức khắc hành lễ với Vân Sơ.
Vân Sơ thản nhiên cất lời: “Mở cửa.”
Thị vệ liền lấy chìa khóa ra, mở cửa buồng giam.
“Triển ca nhi, cứ yên lòng.” Nàng dịu dàng nói: “Người bên trong là phụ thân con, con đừng sợ hãi.”
Lạc Triển theo Vân Sơ bước qua ngưỡng cửa, đi vào buồng giam.
Tần Minh Hằng thương tích đầy rẫy khắp người, lúc tỉnh lúc mơ. Nghe tiếng động bèn lập tức mở mắt.
Y vốn nghĩ là kẻ đến thẩm vấn như mọi ngày, nào ngờ vừa mở mắt ra đã thấy Vân Sơ đứng đó.
Y biết Vân Sơ sẽ lại tới tìm mình... Y còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy một âm thanh non nớt vang lên.
“Phụ thân... người làm sao vậy, kẻ nào đã đ.á.n.h phụ thân...”
Lạc Triển tròn xoe mắt kinh ngạc, không thể tin vào tất thảy những gì đang bày ra trước mắt.
Tần Minh Hằng cũng không khỏi vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hài tử: “Nhi tử, sao con lại tới nơi này?”
“Là Lạc nương tử đích thân giao Triển ca nhi cho ta.” Vân Sơ mỉm cười nói: “Triển ca nhi, phụ thân con phạm lỗi nên mới bị trừng phạt, tựa như... nếu con không chăm chỉ đọc sách sẽ bị tiên sinh đ.á.n.h nhẹ vào tay vậy, con đã rõ chưa?”
Lạc Triển nửa hiểu nửa không.
Vân Sơ thuận tay cầm lấy một chiếc dùi sắt nung đỏ, đặt vào tay đứa bé: “Vật này thật thú vị, con chơi có thấy vui không?”
Hài tử sáu bảy tuổi rất dễ bị những vật hiếm lạ hấp dẫn, nó lập tức cầm lấy dùi sắt, tò mò đùa nghịch.
Tia lửa b.ắ.n ra khắp nơi khiến hai mắt Tần Minh Hằng như muốn phun lửa.
“Vân Sơ!” Hắn hận không thể đoạt lại chiếc dùi sắt kia: “Ta biết nàng là một độc phụ, nhưng lại không ngờ nàng có thể ác độc đến mức này!”
Bấy lâu nay hắn chưa từng xem Vân Sơ là mối uy hiếp, bởi trong lòng hắn, nàng vốn thiện lương và thuần khiết, căn bản không thể xuống tay với một hài tử...
Chẳng lẽ Lạc thị đã hồ đồ rồi sao, tại sao lại giao hài tử cho Vân Sơ!
Lạc thị xem Triển ca nhi như mạng sống, sao có thể dễ dàng giao một đứa bé cho độc phụ này!
Vân Sơ căn bản chẳng thèm để ý Tần Minh Hằng, chỉ cười nói với Lạc Triển: “Cầm lấy, ấn vào vách tường xem điều gì sẽ xảy ra?”
Lạc Triển vâng lời ấn dùi sắt lên tường, vách tường ẩm ướt tiếp xúc với dùi sắt nóng bỏng phát ra tiếng xèo xèo, không ngừng tỏa ra khói trắng.
“Nếu ấn thứ này lên người, con có biết sẽ thế nào không?”
Vân Sơ biết lúc này nàng chính là một độc phụ chẳng màng lý lẽ, lợi dụng lòng hiếu kỳ của hài tử để ép phụ thân nó thỏa hiệp.
Gà Mái Leo Núi
Nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.
Nàng phải dùng phương cách nhanh nhất để biết được tất cả chân tướng.
Vân Sơ cầm dùi sắt từ tay Lạc Triển, đặt lên chậu lửa đỏ bừng nung nóng một hồi, sau đó lại đưa tới trước mặt Lạc Triển.
Đứa bé non nớt tò mò nhìn dùi sắt, khuôn mặt nhỏ bị ánh lửa hắt thành màu đỏ ửng, chỉ cần Vân Sơ hơi nhích lên một chút, chỉ cần hài tử bất cẩn một chút thì dùi sắt kia sẽ chạm vào làn da mỏng manh của nó.
Tần Minh Hằng gần như hóa điên.
Hắn bị giam cầm lâu như vậy, khổ hình nào cũng đã nếm trải, cái cảm giác bị dùi sắt kia ấn vào n.g.ự.c thật khiến hắn sống không bằng chết.
Triển ca nhi còn nhỏ như vậy, căn bản không thể chịu nổi.
Cho dù chịu được thì sau này trên mặt sẽ để lại sẹo, làm sao nó có thể tiếp tục sống?