Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 218



“Triển ca nhi, con lại đây, bước tới gần ta...”

Vân Sơ từng bước dẫn dụ.

Tần Minh Hằng kịch liệt giãy giụa, tiếng xiềng xích không ngừng vang vọng.

Lạc Triển quay đầu nhìn phụ thân, động tác này lại khiến dùi sắt kia lại gần nó hơn một chút.

Tần Minh Hằng thấy tóc hài tử đã xoăn lại vì hơi nóng...

“Vân Sơ, ta thua rồi, ta nhận thua được chưa!” Hắn gào thét: “Nàng muốn biết điều gì, ta sẽ nói hết cho nàng, nói hết cho nàng được không!”

“Phanh!”

Vân Sơ ném dùi sắt vào chậu lửa.

Nàng cất lời: “Đưa hài tử ra ngoài.”

Thị vệ bên ngoài lập tức mang đứa nhỏ đi, cửa sắt cũng đóng sập lại.

Tần Minh Hằng nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng: “Nàng muốn biết điều gì?”

“Tất cả.” Vân Sơ an tọa trên ghế: “Ta nhắc nhở ngươi một chút, kiên nhẫn của ta đã cạn rồi.”

Tần Minh Hằng biết nàng nói được làm được.

Ai cũng nói một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, nhưng nàng lại tàn nhẫn g.i.ế.c hại người kề gối, nàng đã không còn là Vân Sơ lương thiện, đơn thuần mà hắn từng yêu nữa.

Hắn còn ôm ảo tưởng với nàng làm gì?

Hắn mở miệng: “Đêm đại hôn của nàng và Tạ Cảnh Ngọc năm năm trước, ta đưa nàng đến phủ Tuyên Võ hầu, sau khi ta tắm gội xong thì đã thấy Bình Tây Vương ở đó.”

Tim Vân Sơ như bị một bàn tay lớn bóp nghẹt.

Nàng không dám thở mạnh, tiếp tục lắng nghe Tần Minh Hằng.

“Hắn ta cậy mình là Vương gia, dám trắng trợn cướp đoạt ngươi ngay trước mắt ta, đoạt mất trinh tiết của ngươi!”

“Vân Sơ, kẻ hủy hoại ngươi chính là Bình Tây Vương. Nếu ngươi muốn báo thù thì cứ tìm đến hắn, cớ gì lại bắt ta phải gánh chịu tất thảy!”

“Ta yêu ngươi sâu đậm đến nhường này, cam nguyện hiến dâng tất cả chỉ để đổi lấy đêm hôm ấy... Ta đã dâng ra bảo vật gia truyền của Tần gia, còn Bình Tây Vương thì sao, hắn đã trả cái giá nào?”

“Hắn ta ái mộ dung nhan ngươi, thèm khát ngọc thể của ngươi, nhưng lại chẳng dám đến Vân gia cầu hôn. Vì sao ư? Vì hắn là hoàng tử, vì phụ thân ngươi là võ tướng, Hoàng Thượng tuyệt đối không thể gả nữ nhi Vân gia cho hắn!”

“Hắn ta chỉ dám cưỡng đoạt ngươi từ tay ta!”

“Ngay cả một chút mạo hiểm hắn cũng chẳng dám, e sợ mọi chuyện bại lộ, e Vân gia quyết liệt cự tuyệt, e Hoàng Thượng nghi kỵ, nên mới đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta!”

Gà Mái Leo Núi

“Ta đê tiện vô sỉ, nhưng Bình Tây Vương còn đê tiện hơn gấp bội, hắn chính là một kẻ nhu nhược!”

Vân Sơ chấn động khôn nguôi.

Nam nhân đêm hôm ấy, quả nhiên là Bình Tây Vương!

Mà Bình Tây Vương đột nhiên có thêm một đôi nhi nữ, hai đứa nhỏ không có thân mẫu. Chẳng lẽ... đó chính là đôi long phượng thai của nàng sao?

Thịch! Thịch! Thịch!

Nàng nghe rõ mồn một tiếng tim mình đập dồn dập.

Nam nhân đêm ấy là ai, liệu còn quan trọng nữa chăng?

Quan trọng là hài tử vẫn còn sống.

Hài tử, hai đứa nhỏ, chúng đều vẫn còn sống, đang dần khôn lớn.

Đây là tin tức tốt lành nhất nàng từng được hay biết.

Lệ tuôn tràn mi.

Vân Sơ căn bản không sao kìm nén nổi, lệ mừng cứ thế tuôn rơi.

“Chẳng sai, hai đứa nhỏ của Bình Tây Vương chính là hài tử của ngươi. Ta vẫn luôn không dám nói ra là bởi Bình Tây Vương đã uy h.i.ế.p ta không được tiết lộ!” Tần Minh Hằng gằn từng chữ một: “Một khi Hoàng Thượng hay biết hai đứa nhỏ của Bình Tây Vương là do đích trưởng nữ Vân gia sinh hạ, ngươi nói xem Hoàng Thượng sẽ xử trí ra sao? Bình Tây Vương ích kỷ nhu nhược, vì muốn bảo toàn thân mình mà cam nguyện để hai đứa nhỏ không có thân mẫu, cam nguyện vứt bỏ ngươi... Nhưng nếu có một ngày cần đến Vân gia, hắn ắt sẽ lấy hai đứa nhỏ ra làm điều kiện, bức bách Vân gia quân xuất chiến vì hắn... Hắn ta thực sự quá vô sỉ, không xứng làm phụ thân của hài tử ngươi...”

“Hắn ta còn đê tiện xấu xa hơn cả Tạ Cảnh Ngọc!” Tần Minh Hằng gào rống: “Vân Sơ, trên đời này chỉ duy có ta thật lòng yêu ngươi, việc ta mong mỏi nhất chính là cưới ngươi làm thê tử...”

Vân Sơ giao Lạc Triển cho Lạc nương tử rồi vội vã lên xe ngựa, dặn xa phu dùng tốc độ nhanh nhất đưa nàng đến phủ Bình Tây Vương.

Xe còn chưa kịp dừng hẳn, nàng đã vội nhảy xuống. Khi hai chân vừa chạm đất, trái tim đang đập thình thịch của nàng mới dần ổn định.

Giờ phút này, nàng mới có thể tĩnh tâm suy xét mọi lẽ.

Đêm Tạ Cảnh Ngọc tạ thế, tang lễ còn chưa phát, Bình Tây Vương đã hay tin. Nhờ đó nàng cũng rõ, Bình Tây Vương vẫn luôn giám sát Tạ gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn giám sát Tạ gia, hay là theo dõi nàng?

Ánh mắt nóng rực đêm hôm ấy khiến nàng cảm thấy Bình Tây Vương có tâm tư khác đối với mình.

Nàng cứ ngỡ tâm tư ấy chỉ đột nhiên nảy sinh, ai ngờ năm năm trước, Bình Tây Vương đã...

Vân Sơ c.ắ.n chặt môi.

Nàng không biết mình nên dùng cảm xúc nào để đối diện với sự thật phũ phàng này.

Nàng vẫn luôn đinh ninh Bình Tây Vương chẳng giống những kẻ khác, nên mới nửa đêm tìm đến cầu xin hắn nhúng tay vào chuyện của Tuyên Võ hầu.

Hóa ra hắn cùng Tạ Cảnh Ngọc và Tần Minh Hằng... lại chẳng hề khác biệt ư?

Nàng nên dùng thủ đoạn từng đối phó Tuyên Võ hầu để xử lý Bình Tây Vương chăng?

Cho dù nàng có năng lực đó, nàng cũng chẳng thể nào làm ra chuyện như vậy, bởi vì ——

Hắn đã dày công nuôi lớn hai đứa trẻ.

Nếu chẳng phải hắn chấp nhận thân phận không thể công khai của hài tử, nếu chẳng phải hắn bôn ba khắp chốn tìm kiếm thần y cứu chữa cho hai đứa trẻ, thì lẽ nào cặp song sinh sinh non kia còn có thể sống đến tận bây giờ?

Dẫu nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, hắn vẫn luôn là một phụ thân vẹn toàn, còn nàng, chỉ là một mẫu thân không xứng đáng.

Gộp cả hai kiếp, nàng đều không xứng làm mẫu thân...

Nàng chân thành cảm kích hắn đã dày công nuôi dưỡng hài tử...

“Tạ phu nhân!”

Trình Tự vừa bước ra, đã thấy Vân Sơ ngơ ngẩn đứng trước cổng lớn, hắn vội vàng tiến tới.

“Tạ phu nhân có việc cần diện kiến Vương gia sao? Tại hạ lập tức vào bẩm báo.”

Vân Sơ vội mở miệng: “Trên phố xá mới khai trương một tửu lâu, có món vịt bát bảo Trường Sinh yêu thích nhất. Chẳng hay có tiện cho tiểu thế tử và tiểu quận chúa cùng ta dạo chơi một chuyến không?”

Trình Tự tươi cười: “Thuận tiện, đương nhiên là thuận tiện. Tạ phu nhân, mời đi theo tại hạ.”

Vân Sơ đứng yên bất động: “Ta đợi ở đây là được.”

Vào cửa tất phải diện kiến Bình Tây Vương, nàng tạm thời không rõ nên dùng tâm thái nào đối mặt với hắn. Giờ khắc này, nàng cũng chẳng có tâm tư nào suy nghĩ đến chuyện đó, chỉ muốn gặp hai hài tử của mình.

Trình Tự chắp tay: “Vậy xin Tạ phu nhân chờ đôi lát.”

Vân Sơ đứng đợi ngoài cửa vương phủ chưa lâu, đã nghe thấy một tiếng gọi lanh lảnh.

“Vân di!”

Vừa quay đầu, nàng đã thấy hai hài tử bỏ xa đám hạ nhân, vọt thẳng về phía mình. Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, đón lấy một nam nhi, một nữ nhi.

Nàng ngắm nhìn hai đứa trẻ, lòng dâng trào cảm xúc, hốc mắt đột nhiên ướt đẫm.

“Vân di, sao người lại khóc?”

Sở Hoằng Du sợ hãi, vội vàng lau nước mắt cho nàng.

“Có phải có kẻ ức h.i.ế.p Vân di không?”

Vân Sơ nắm lấy bàn tay nhỏ của nó, khẽ lắc đầu.

Nàng đang vô cùng vui sướng, vui đến độ không sao kìm được dòng lệ trào ra.

Nàng vuốt ve hai đứa trẻ, sờ nắn từ đỉnh đầu đến đầu gối, hận không thể chạm đến cả đôi bàn chân bé bỏng.

Thật tốt lành! Từng tấc da thịt của bọn nhỏ đều khỏe mạnh... Nàng quả thực là người may mắn nhất trên cõi đời này.

“Nương...”

Sở Trường Sinh khẽ khàng gọi một tiếng.

Sở Hoằng Du vội vàng che miệng muội muội: “Trường Sinh, nơi đây đông người, không được gọi bừa.”

Một đám ma ma, nha hoàn, thị vệ đều đã kéo ra, vây quanh bọn họ. Lỡ đâu bị nghe thấy, mẫu thân sẽ gặp phải phiền toái lớn.

Vân Sơ nắm tay hai hài tử, đứng thẳng người, nhìn Trịnh ma ma quản sự: “Trịnh ma ma, ta đưa tiểu thế tử và tiểu quận chúa đi trước, các ngươi không cần đi theo làm gì.”

Trịnh ma ma lập tức sốt ruột: “Tiểu thế tử thì không sao, nhưng tiểu quận chúa thân thể yếu ớt, cần có lão nô ở bên cạnh hầu hạ chăm sóc...”

Tiểu thế tử là nam hài, thân thể cũng tráng kiện hơn, hơn nữa còn thường xuyên lén lút ra ngoài chơi đùa, dù không có người hầu hạ cũng có thể trải qua một ngày.

Tiểu quận chúa thì không được, rời khỏi người hầu một chút là rất dễ xảy ra chuyện không lành...