Vân Sơ nhìn thẳng vào lão thái thái, chất vấn: “Chẳng hay, khế bán mình của Hạ thị hiện đang ở đâu?”
Lão thái thái nhất thời không biết đáp lời ra sao.
Hạ thị căn bản không hề có khế bán mình. Bề ngoài nàng ta là tỳ nữ của Tạ phủ, nhưng thực chất lại là một người tự do...
“Cứ đợi Cảnh Ngọc về, rồi hỏi ý kiến nó sau.” Lão thái thái nheo mắt lại, ra lệnh: “Trước hết cứ bắt Hạ thị giam giữ, những người khác đều giải tán đi.”
Vân Sơ xoay người, dẫn theo người của Sanh Cư lặng lẽ rời đi.
Đợi tất cả mọi người đã rời đi hết, lão thái thái cầm quải trượng, hung hăng quất mạnh vào lưng Hạ thị, giọng đầy phẫn nộ: “Khi xưa ta đã bảo ngươi dùng thân phận ngoại thất mà nhập phủ làm di nương, là tự ngươi cố tình không muốn. Đã thế thì còn viết những thứ thư từ ghê tởm này để làm gì! Ta đã khoan dung độ lượng cho ngươi ở lại Tạ gia, còn cho ngươi được ở bên cạnh An ca nhi, vậy mà ngươi dám động thủ với cốt nhục Tạ phủ? Ai đã ban cho ngươi cái lá gan tày trời đó!”
Bà ta vừa dứt lời, trượng lại giáng xuống không ngừng.
Tạ Thế An vội vàng chắn cho Hạ thị một trượng, quỳ sụp xuống đất, khẩn cầu: “Tằng tổ mẫu, xin người hãy tiễn nương cháu đi...”
“Không, ta sẽ không đi!” Hạ thị gào khóc thảm thiết: “Ta đi rồi thì ba hài nhi của ta biết làm sao? Người có đánh c.h.ế.t ta, ta cũng không rời khỏi Tạ phủ một bước!”
Lão thái thái oán hận trừng mắt, chất vấn: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn đường đường chính chính làm di nương của Cảnh Ngọc khi đã lớn tuổi như vậy sao?”
“Không, ta không muốn làm di nương.” Hạ thị quỳ rạp dưới đất, giọng khẩn cầu: “Lão thái thái, chỉ cần có thể ở lại Tạ gia, dù phải nhận hình phạt thế nào ta cũng cam tâm chịu đựng!”
Lão thái thái hận không thể một chưởng đoạt mạng Hạ thị.
Đuổi đi nàng ta không chịu, cho làm di nương lại chẳng muốn, mà đưa tới quan phủ lại càng không thể, vậy rốt cuộc phải xử trí nàng ta thế nào đây!
Tạ Phinh tức giận nói: “Nếu ngươi muốn ở lại Tạ gia thì hãy an phận một chút đi, đừng gây thêm phiền nhiễu cho bọn ta. Nếu để người ngoài biết ngươi là thân mẫu của bọn ta, thì sau này bọn ta, An ca nhi và Duy ca nhi, sẽ phải sống ra sao đây!”
Tạ Thế An gằn từng chữ một: “Ta có thể thuyết phục phụ thân cho ngươi ở lại Tạ gia, nhưng nhớ kỹ, ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi.”
Màn đêm dần buông.
Vân Sơ đã xem xong quyển sổ cuối cùng. Nàng vừa ngước mắt nhìn ra cửa đã thấy Tạ Cảnh Ngọc đang sải bước tới.
Hắn ta vẫn còn vận quan phục, rõ ràng vừa mới về phủ, còn chưa kịp thay xiêm y thì đã bị lão thái thái gọi tới đó, sau đó lại vội vã đến nơi này của nàng.
“Phu quân đến đây hẳn là vì chuyện của Hạ thị chăng?” Vân Sơ đứng dậy hỏi: “Hạ thị suýt chút nữa đã đoạt mạng một người, không đưa nàng ta lên quan là Tạ gia đã quá đỗi nhân từ. Thiếp mong phu quân đừng khiến Đào di nương phải lạnh lòng.”
Tạ Cảnh Ngọc vô cùng mệt mỏi, uống một ngụm trà xanh Thính Sương dâng lên, khàn giọng nói: “An ca nhi, Phinh tỷ nhi và Duy ca nhi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh nàng ta. Nếu bán nàng ta ra ngoài, ta e là trong lòng ba hài tử sẽ có khúc mắc…”
Vân Sơ cười nhạt: “Phu quân không sợ hài tử trong bụng Đào di nương có hiềm khích sao?”
Tạ Cảnh Ngọc cứng họng.
Há lại có thể đánh đồng một hài tử còn chưa lọt lòng với An ca nhi sao?
An ca nhi là trưởng tử của hắn ta, lại rất giống hắn ta lúc nhỏ, học hành cực kỳ giỏi, có thể nói là trò giỏi hơn thầy.
Tương lai Tạ gia có thể đi tới đâu đều phải dựa vào An ca nhi.
“Không bằng thế này đi.” Vân Sơ lộ ra ý cười: “Nếu đám hài tử này đã che chở Hạ thị như vậy, phu quân cũng tin tưởng nàng ta đến thế thì cứ nâng nàng ta lên làm Hạ di nương đi.”
Tạ Cảnh Ngọc biến sắc: “Ta đối với nàng ta tuyệt không có tâm tư đó, phu nhân chớ có nói đùa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi mắt Vân Sơ sâu thẳm.
Cục diện đã đến nước này, chỉ khi nào Tạ Cảnh Ngọc thừa nhận bản thân tư thông với Hạ thị thì mới có thể bảo vệ được nàng ta.
Nhưng Tạ Cảnh Ngọc lại quả quyết cự tuyệt việc nâng Hạ thị lên làm di nương?
Chẳng lẽ hắn muốn chờ nàng c.h.ế.t đi rồi cho Hạ thị làm đương gia chủ mẫu luôn sao?
Thế nhưng một người vọng tưởng làm đương gia chủ mẫu lại cam chịu khom lưng làm nô tỳ ư?
“Ở phía đông nam của Tạ phủ có một căn miếu nhỏ, hãy cho Hạ thị vào miếu tu hành đi.” Tạ Cảnh Ngọc nhíu mày: “Ta sẽ cấm túc nàng ta, trong vòng ba năm không được rời khỏi miếu nhỏ nửa bước.”
Vân Sơ ra vẻ do dự một hồi lâu mới gật đầu: “Vậy cứ làm theo ý phu quân đi.”
Từ đầu nàng đã không có ý đuổi Hạ thị ra khỏi Tạ gia.
Chỉ có đặt Hạ thị dưới mi mắt, bức cho nàng ta vào bước đường cùng thì nàng mới có thể tra được thứ mà mình muốn tra.
“Đa tạ phu nhân.” Ánh mắt Tạ Cảnh Ngọc dừng trên người nàng: “Phu nhân chu toàn Tạ gia như vậy, vi phu thực lòng cảm kích.”
Hắn ta tiến lên một bước, tới trước mặt Vân Sơ, duỗi tay toan chạm vào vai nàng.
Vân Sơ đột nhiên lui về phía sau, né tránh sự đụng chạm của hắn.
Trong đầu hắn chợt hiện lên cảnh tượng nàng liều mạng rửa tay ngày đó, hắn mới nhận ra nàng thật sự ghét bỏ hắn.
Cho nên mới có thể thản nhiên bảo hắn nạp Hạ thị làm di nương.
Biết được điều này khiến trong lòng Tạ Cảnh Ngọc cứ quanh quẩn một cảm giác khó tả thành lời.
Hắn rút tay lại, dịu dàng cất lời: “Nghe nói Hoàng hậu nương nương bị bệnh, đang tìm thần y chữa bệnh khắp nơi. Nếu có cơ hội, ta sẽ mời thần y tới bắt mạch cho nàng, xem liệu có thể chữa khỏi chứng vô sinh này không.”
Vân Sơ rũ mắt: “Mệnh ta vốn vô phúc, khó có con cái, phu quân đừng phí tâm tốn sức làm chi.”
Có lẽ vì Tạ Cảnh Ngọc nhắc tới hài tử, mà hôm nay nàng đã gặp được hai hài nhi trong giấc mộng.
Một nam hài, một nữ hài, cả hai đều chạc bốn tuổi, phấn điêu ngọc trác, không ngừng quấn quýt gọi mẫu thân. Cảm giác hạnh phúc từ trong giấc mộng tràn ra thực tại.
Nhưng hạnh phúc chưa kịp bao lâu thì đột nhiên đã không còn thấy hai đứa nhỏ đâu nữa.
Gà Mái Leo Núi
Sương trắng quấn quanh lập tức hóa thành sắc đỏ như máu.
“Mẫu thân, sao lại bỏ rơi chúng con!”
“Mẫu thân, con rất nhớ ngài, ngài mau đến đón chúng con về đi!”
“Mẫu thân, nơi đây lạnh lẽo lắm…”
Tiếng khóc vẫn văng vẳng bên tai…
Vân Sơ đau đớn tận tâm can: “Hài tử, các con ở đâu? Mau nói cho nương biết, các con đang ở chốn nào…”
Tiếng khóc của hai hài nhi dần dần xa khuất.