Vân Sơ choàng tỉnh, ngồi bật dậy ngay ngắn.
Nàng nhìn ra ngoài, ngoài kia chỉ là một màn đêm mịt mùng. Giờ này mới qua nửa đêm đôi chút.
Bốn năm ròng, nàng chưa từng nằm mộng thấy hai hài nhi yểu mệnh đó, ấy vậy mà dạo gần đây đã chiêm bao tới hai lượt.
Tất thảy những oán hận, những day dứt của kiếp trước đã sống đến hơn ba mươi năm, giờ đây nàng cũng nên rũ bỏ chấp niệm, học cách đối mặt. Đã đến lúc nàng đi thăm viếng các con rồi…
Vân Sơ tựa vào đầu giường, ngẩn ngơ cho đến tận hừng đông.
Lúc Thính Sương nhẹ bước rón rén vào, đã thấy nàng ăn vận chỉnh tề ngồi đợi từ bao giờ, không khỏi kinh hãi: “Phu nhân, người dậy tự lúc nào? Sao không gọi nô tỳ vào hầu hạ?”
Nàng ta vội vã vấn tóc cho Vân Sơ.
Ngồi trước gương đồng, Vân Sơ chậm rãi cất lời hỏi: “Hai hài nhi của ta được an táng ở nơi nào?”
Thính Sương run rẩy cả tay, chiếc lược trên tay nàng rơi xuống nền nhà.
Nàng ta vội vàng nhặt lên, khẽ giọng thưa: “Phu nhân, chuyện cũng đã qua rồi, người đừng nhớ nhung nữa, nghĩ nhiều sẽ hại thân người.”
“Sắp đến tiết Thanh minh rồi.” Vân Sơ khẽ nhếch môi cười nhạt: “Ta muốn đi thăm viếng các con, để chúng biết mẫu thân trông thế nào, ta cũng muốn tâm sự với chúng một phen.”
Gà Mái Leo Núi
Thính Sương cúi đầu nói: “Sau khi tiểu thiếu gia và tiểu thư ra đời non yểu, đại nhân đã sai người an táng, song cụ thể chôn ở nơi nào thì nô tỳ quả thực không hay biết.”
Vân Sơ thoáng thấy khó chịu trong lòng.
Sau khi các con qua đời, nàng không dám đối mặt với sự thật, cũng chẳng màng đến hậu sự của chúng. Giờ đây muốn thăm viếng hài nhi, lại không biết phải đến nơi nào.
Một người mẫu thân như nàng, quả thực không xứng.
Chẳng trách các con lại tìm đến nàng trong giấc mộng…
Sau khi các di nương thỉnh an buổi sáng xong xuôi, Vân Sơ liền trực tiếp ngự giá đến viện của Thái thái.
Nguyên thị cho rằng nàng tới vì chuyện tối hôm qua, bèn thở dài nói: “Hạ thị kia theo Cảnh Ngọc nhiều năm, Cảnh Ngọc cũng vì niệm tình cũ mà mới để nàng ta lại trong phủ. Sau này nàng ta chính là ni cô trong miếu của Tạ phủ, cũng chẳng thể gây chuyện được nữa, con đừng bận lòng.”
Vân Sơ nói: “Mẫu thân, ta đến vì một chuyện khác. Bốn năm trước, không biết hai đứa nhỏ ta sinh non được chôn ở đâu?”
“Sao con lại hỏi chuyện bốn năm trước?” Thấy mắt nàng đỏ hoe, Nguyên thị dịu dàng nói: “Ta nghe Cảnh Ngọc nói Hoàng Hậu nương nương đang tìm một vị thần y chuyên trị bệnh của phụ nhân. Đợi vị thần y kia vào kinh, Cảnh Ngọc sẽ nghĩ cách gặp một lần, nói không chừng có thể trị khỏi cho con...”
Vân Sơ chua chát nói: “Mẫu thân, ta chỉ muốn đi gặp hai hài tử yểu mệnh kia.”
Nguyên thị thở dài một hơi: “Dựa theo quy củ, hài tử chưa thành niên không thể vào phần mộ tổ tiên, cũng không được lập bia. Quá mức để ý sẽ khiến hài tử khó mà đi đầu thai. Cảnh Ngọc đã bảo Hạ thị mang hài tử về nhà cũ của Tạ gia, tìm chỗ mai táng. Nếu con muốn gặp hài tử thì cứ sắp xếp hạ nhân tới đó một chuyến đi.”
Vân Sơ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hài tử của nàng lại do Hạ thị đích thân an táng.
Trong giấc mơ, bọn nhỏ đã nói chúng rất lạnh. Bị chôn ở nơi nào mới cảm thấy lạnh?
Tim nàng như bị d.a.o nhỏ đ.â.m nát, vô cùng đau đớn.
Tự trách, ảo não, hối hận... Các loại cảm xúc lần lượt trỗi dậy.
Rời khỏi viện của Nguyên thị, Vân Sơ trực tiếp đến tiền viện sai người chuẩn bị xe ngựa, nàng phải về Vân gia một chuyến.
Tạ phủ ở thành nam, mà Vân phủ lại ở rất gần đoạn đường hoàng kim kia. Vì cách nhau gần nửa kinh thành nên Vân Sơ cũng hiếm khi về nhà.
Đời trước, nàng đã hại c.h.ế.t trên dưới một trăm người của Vân phủ. Sau khi sống lại nàng vẫn luôn thấy hổ thẹn, cũng không muốn trở về...
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Tướng quân.
“Đại tiểu thư!”
“Là đại tiểu thư về!”
Hai thị vệ vừa trông thấy nàng đã lập tức hành lễ, sau đó chạy vào trong thông báo.
Vân Sơ vừa đi vào thì đã thấy mẫu thân Lâm thị và đại tẩu Liễu Thiên Thiên của nàng ra đón.
Lâm thị giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, vui vẻ nói: “Sơ nhi, sao con về mà không nói một tiếng.”
“Mấy ngày trước mẫu thân cứ nhắc muội mãi.” Liễu Thiên Thiên cười nói: “Nếu đại ca biết hôm nay muội về thì sẽ từ chối hết mấy bữa tiệc xã giao bên ngoài rồi.”
Nhắc tới đại ca, hốc mắt Vân Sơ bỗng dưng đỏ hoe.
Vân gia bọn họ đời đời tòng quân. Tằng tổ phụ c.h.ế.t trên chiến trường, đồng lứa với tổ phụ chỉ còn lại một mình ông cụ. Phụ thân mang theo thương tích canh giữ biên cương.
Vì rất nhiều thế hệ nam đinh của Vân gia vùi thân trên sa trường nên tới đời này đại ca không học võ nữa. Đại ca lựa chọn đọc sách, bước lên quan trường, năm trước đã đỗ tiến sĩ tam giáp, hiện tại là quan Thất phẩm của triều đình.
Lúc Vân gia bị hạch tấu tội mưu phản, đại ca là người đầu tiên biết tin, lập tức thượng tấu biện giải cho Vân gia nhưng lại bị bắt vào đại lao.
Hôm sau ngày đại ca bị bắt giam, trong ngục giam đã thông báo Vân gia tới nhặt xác.
Nàng còn không được nhìn mặt đại ca lần cuối...
"Đang yên đang lành mà sao lại khóc?" Lâm thị kinh hãi: "Sơ nhi, phải chăng người Tạ gia đã ức h.i.ế.p nhi chăng?"
Lúc này Vân Sơ mới chợt nhận ra gương mặt mình đã đầm đìa lệ nóng, nàng vội vã dùng tay áo lau đi loạn xạ, đoạn nhào vào lòng Lâm thị: "Nương, đã lâu ta chưa về cố hương, ta vô cùng nhung nhớ mẫu thân, nhung nhớ cố viên..."
"Hài tử này, nhung nhớ cố viên thì cứ về." Lâm thị vỗ nhẹ lưng nàng, ôn tồn nói: "Tuy theo quy củ nữ nhân đã xuất giá phải hạn chế về phủ mẫu thân, nhưng Tạ gia há có thể quản được Vân gia ta sao? Sau này, ta sẽ thỉnh thoảng sai người tới Tạ phủ đón nhi về."
Cảm nhận được hơi ấm an yên trên người mẫu thân, tâm tình Vân Sơ mới dần dà tĩnh lại.