Vân Sơ gần như thức trắng cho tới hừng đông, song nàng lại chẳng hề cảm thấy mệt mỏi. Nàng rửa mặt chải đầu, dùng bữa xong xuôi liền gọi Trần Đức Phúc tới dặn dò: “Đây là năm ngàn lượng bạc, ngươi hãy mang đến chùa Khánh An, đúc một tượng Phật Tổ bằng vàng. Chớ lưu lại danh tính của ta.”
Được trở về năm hai mươi tuổi.
Được tìm lại hai hài nhi của ta.
Thảy đều là đặc ân trời cao ban tặng cho nàng.
“Ngoài ra ——” nàng khẽ dừng lời, đoạn nói: “Ta muốn thành lập một cô nhi viện, chuyên thu dưỡng những hài tử không nơi nương tựa, không chốn dung thân.”
Con của nàng may mắn được sống sót, lại có thể trưởng thành nên người đến tận hôm nay. Thế nhưng, trên đời này, vẫn còn biết bao hài tử bơ vơ không nơi nương tựa.
Chúng hoặc là lạc mất người thân, hoặc là cha mẹ đều khuất, trở thành cô nhi khốn khổ, hoặc thân mang bệnh tật mà bị ruồng bỏ, hoặc chạy nạn lưu lạc khắp chốn...
Nàng muốn ra tay giúp đỡ những hài tử đáng thương ấy, cũng muốn tích lũy phúc đức cho Du ca nhi và Trường Sinh, mong hai đứa nhỏ có thể khỏe mạnh lớn khôn.
Trần Đức Phúc không truy hỏi nguyên do, chỉ mở miệng đáp lời: “Phu nhân định chi dùng bao nhiêu bạc để xây dựng cô nhi viện?”
“Cần bao nhiêu thì cứ chuẩn bị bấy nhiêu, không cần tiếc rẻ.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Hãy tìm mua một mảnh đất hẻo lánh nhưng vừa tầm ở ngoại ô kinh thành. Ta sẽ tự tay phác họa đồ án cô nhi viện này, còn ngươi hãy phái người trông coi, tuyệt đối phải là kẻ đáng tin cậy.”
Trần Đức Phúc vừa nghe xong liền hiểu, phu nhân quả thực nghiêm túc với ý định này.
Mua đất cất nhà, lại phái người trông coi, rồi thu nhận những hài tử bơ vơ không nơi nương tựa, mỗi ngày sau đó đều là một khoản hao tốn khổng lồ.
Cũng may phu nhân đã thu về không ít ngân lượng, nếu không e rằng khó lòng gánh vác nổi khoản chi phí đồ sộ như thế.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng thầm tính toán, giá như người Tạ gia đối đãi với phu nhân tử tế hơn chút, nếu phu nhân lấy một nửa số bạc cúng chùa và xây cô nhi viện ra để giúp đỡ Tạ gia, thì Tạ gia há đã đến nước đường cùng này sao...
Thôi thì, Tạ gia gây họa, ắt phải tự mình gánh lấy.
Chỉ là không biết phu nhân còn tính lưu lại Tạ gia thêm bao lâu nữa.
Trần Đức Phúc cáo lui để lo liệu công việc.
Vân Sơ bèn lấy bản đồ kiến trúc viện tử ra, nghiên cứu lại lần nữa, xem còn chỗ nào cần sửa đổi hay không.
Đang miệt mài xem xét, nàng chợt nghe thấy tiếng gọi thất thanh đầy hoảng hốt của Thính Phong: “Phu nhân, phu nhân...”
Thính Phong tính tình vốn hấp tấp, vội vã, nhưng từ sau khi Thính Sương xuất giá, nàng ta đã trưởng thành không ít phần. Vân Sơ đã lâu lắm rồi chưa từng thấy dáng vẻ thất kinh như thế này của nàng.
Nàng buông bản vẽ xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đại... Đại thiếu gia...” Thính Phong thở dốc đáp lời: “Đại thiếu gia đã trở lại!”
Vân Sơ không tin nổi mà nhíu mày: “Ngươi vừa nói gì cơ?”
Thính Phong còn chưa kịp hồi đáp, Vân Sơ đã nhìn thấy một thân ảnh đang từ bên ngoài sân viện bước vào.
Dù cho hắn vận xiêm y rách nát, dù cho hắn trông vô cùng t.h.ả.m hại, dù cho gương mặt hắn lem luốc bùn đất, đầy rẫy thương tích, dù cho hắn đã mất đi một con mắt, nàng vẫn nhận ra cốt cách khí phách chỉ thuộc về Tạ Thế An.
Nàng bỗng nhiên bật dậy.
Gà Mái Leo Núi
“Mẫu thân.”
Tạ Thế An khó nhọc lê bước vào, tiến tới trước mặt Vân Sơ, hành lễ thỉnh an mẫu thân.
Lúc đến gần, Vân Sơ mới nhìn thấy con ngươi bên mắt trái của hắn đã không còn, chỉ còn trơ lại một hốc mắt sâu hoắm đen ngòm. Toàn bộ khuôn mặt đều hằn những vết roi chằng chịt, để lại sẹo lồi lõm.
Vân Sơ không thể tin nổi, kẻ này vậy mà có thể thoát khỏi chốn lao ngục tăm tối trở về đây, lại còn là đường đường chính chính lộ diện.
Nhưng suy nghĩ kỹ lưỡng, nàng chợt vỡ lẽ, đây chính là Tạ Thế An, một nhân vật kỳ tài trong truyền thuyết tương lai, há có thể dễ dàng bỏ mạng như vậy được...
Trên mặt nàng hiện lên vẻ đau khổ đúng mực: “An ca nhi, con đã trở về. Ta đã nhiều phen phái người đến địa lao nhưng đều bị cự tuyệt không cho vào. Rốt cuộc con làm cách nào mà thoát ra được?”
“Con đã viết một bức huyết thư giao cho Cung Hi Vương - nhị hoàng tử, người vừa khéo lúc ấy ghé thăm tử lao. Chính Cung Hi Vương đã cứu con thoát ra.” Tạ Thế An liếc thấy bản vẽ trên bàn, hắn nói: “Mẫu thân không cần bận tâm tìm kiếm nơi trú ngụ cho Tạ gia. Con đã bày mưu hiến kế giúp Cung Hi Vương, chắc chắn Cung Hi Vương sẽ giữ lại viện tử này cho Tạ gia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lòng Vân Sơ không khỏi thầm kinh hãi.
Ở kiếp trước, Tạ Thế An cũng từng phò tá Cung Hi Vương.
Kiếp này tuy đã xảy ra biết bao biến cố, rốt cuộc hắn vẫn lên cùng một con thuyền với Cung Hi Vương.
“Con đã bày ra mưu kế gì cho Cung Hi Vương?” Vân Sơ nhìn hắn, cất tiếng hỏi.
Tạ Thế An cúi đầu: “Thuở còn theo học tại Quốc Tử Giám, con đã cùng Vương tiên sinh tới bái kiến Cung Hi Vương. Cung Hi Vương nhận lệnh tới Lại bộ rèn luyện, mấy năm gần đây cũng có vài động thái nhưng vẫn chẳng đạt được thành tựu nào, luôn không được Hoàng Thượng để mắt tới. Con đã hiến kế cho Cung Hi Vương về ý tưởng cải cách hệ thống quan viên triều đình, nhằm cải thiện tình trạng thừa mứa quan lại… không những có thể giảm bớt sự bè phái của quan viên mà còn tiết kiệm ngân sách cho Hộ bộ…”
Vân Sơ nghe xong liền vô cùng kinh ngạc.
Tạ Thế An chưa đầy mười ba tuổi mà đã thấu tỏ thế cục triều đình, đưa ra những kiến giải sắc sảo.
Dẫu cho cải cách này có được minh chứng và thi hành hay không, thì hiện tại nó cũng đã giúp Cung Hi Vương lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, có thể khiến Cung Hi Vương nổi bật giữa chư vị hoàng tử là đã đủ lắm rồi.
Cung Hi Vương đã thấy được thực lực của Tạ Thế An, về sau, Tạ Thế An nương tựa Cung Hi Vương, ắt có ngày xoay chuyển vận mệnh.
Vân Sơ cảm thấy thật may mắn vì nàng vẫn còn giữ lại một con át chủ bài cuối cùng, chính là Tạ Thế Duy…
“Mẫu thân, vì sao phụ thân lại…” Tạ Thế An tràn ngập nỗi bi ai: “Con còn không thể gặp phụ thân lần cuối, cũng chẳng thể đưa tiễn phụ thân đoạn đường cuối cùng…”
Vân Sơ lắc đầu: “Tạ gia liên tiếp gặp phải biến cố, phụ thân con không thể chịu đựng thêm đả kích, ngày ngày mượn rượu tiêu sầu… Trách ta không khuyên được chàng… An ca nhi, con vừa trở về nhà, đừng nghĩ ngợi nhiều đến những chuyện này nữa. Hãy về nghỉ ngơi đi, ta sẽ sai người đưa thức ăn tới.”
Tạ Thế An quả thật đã rất mệt mỏi, hắn chắp tay cáo lui, rời khỏi Sanh Cư.
Hắn lê bước chân nặng nề về Thanh Tùng Các. Trước kia trong viện của hắn có hai bà tử, hai thư đồng, bốn nha hoàn, mà nay chỉ còn lại một thư đồng đã cùng hắn lớn lên từ thuở ấu thơ.
Thấy hắn bước vào, thư đồng vội vàng chạy ra đón: “Đại thiếu gia, ngài đã về rồi! Tiểu nhân cứ ngỡ ngài…”
“Tam Cửu.” Tạ Thế An gọi tên thư đồng: “Ngươi hãy giúp ta trông coi Thanh Tùng Các, sau này huynh đệ chúng ta sẽ tương trợ lẫn nhau.”
Thư đồng tên Tam Cửu vô cùng xúc động: “Thiếu gia, mấy ngày này ngài đã chịu đựng gian nan, tiểu nhân xin hầu hạ ngài nghỉ ngơi.”
Tạ Thế An tẩy rửa mặt mũi sạch sẽ, thay xiêm y rồi nằm lên giường. Lúc này hắn mới cảm thấy bản thân mình đã thật sự sống lại.
Địa lao kia âm u tăm tối, chẳng chút ánh dương, ngày ngày hắn chịu vô vàn cực hình tra tấn, thẩm vấn. Khắp châu thân hắn không còn lấy một tấc da thịt lành lặn, hắn đã thật sự nghĩ mình sẽ táng mạng nơi đó.
Không ngờ rằng ở một nơi âm u như vậy, hắn lại gặp được một tia hy vọng, chính là Cung Hi Vương.
Hắn đã hiến kế cho Cung Hi Vương, và Cung Hi Vương đã giữ lại một mạng cho hắn. Giao dịch ban đầu đã thành công, nhưng hắn vẫn chưa biết làm thế nào để bản thân trở thành phụ tá chân chính của Cung Hi Vương…
Tạ Thế An nghĩ ngợi một hồi rồi chìm sâu vào mộng mị.
Hắn không biết vì sao bản thân lại lạc bước vào một sơn cốc, rồi lại thấy một gương mặt giữa lòng hang động u tối, chính là gương mặt của Hà Linh Huỳnh, mẫu thân hắn.
Trái tim hắn chợt đập mạnh liên hồi, nỗi kinh hoàng bủa vây.
Chính hắn đã tự tay đẩy mẫu thân vào con đường cùng, sau khi mẫu thân qua đời, hắn chưa từng gặp người trong giấc mộng. Hắn cứ dần dà quên lãng tội nghiệt mình đã gây ra.
Khi nhìn thấy gương mặt này, hắn mới phát hiện bản thân mình không dám đối mặt.
Dù bề ngoài hắn có bình tĩnh, trấn định đến mấy, thì chỉ có hắn mới biết trong lòng mình khiếp sợ đêm hôm ấy đến nhường nào.
Hắn chợt quay người bỏ chạy.
“An ca nhi…”
Hắn nghe được tiếng gọi thật dịu dàng.
“An ca nhi, nương đây…” Âm thanh ngày càng gần: “Cho dù con có lầm lỡ điều chi, trong lòng nương, con vẫn mãi là đứa con xuất chúng nhất.”
Tạ Thế An khựng lại, khó nhọc quay đầu, nghẹn ngào nói: “Thật có lỗi, nương, thật có lỗi, con đã sai rồi, con sai rồi...”
Y bức tử nương mà vẫn chẳng thể đổi lấy tiền trình của bản thân, quả thật đáng c.h.ế.t muôn phần!