Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 222



“An ca nhi, con chẳng hề làm sai, con chỉ là vì gia tộc mà thôi, nương đều rõ...” Nét mặt Hà Linh Huỳnh bỗng chốc biến đổi: “Đêm nay nương đến đây là để nói cho con hay, Tạ gia lâm vào cảnh này đều bởi Vân Sơ. Con gọi nàng ta là mẫu thân bấy lâu nay, vậy mà nàng ta lại phá hoại tiền trình của con! Con tuyệt đối không được tin tưởng nữ nhân kia, An ca nhi, hãy nhớ kỹ lời nương, không được tin tưởng Vân Sơ...!”

Tạ Thế An chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Thì ra tất cả chỉ là một giấc mộng hão huyền, nhưng lại rõ ràng, sống động đến thế, từng lời nương nói vẫn còn văng vẳng bên tai.

Người đời vẫn thường nói, ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy điều đó. Y mơ thấy giấc mộng như vậy, há chẳng phải chứng tỏ sâu thẳm trong tâm khảm y vẫn luôn hoài nghi việc Tạ gia lâm vào bước đường này có liên quan tới mẫu thân hay sao?

“Đại thiếu gia, người đã tỉnh giấc rồi ư?”

Cửa phòng y bị đẩy mở, y trông thấy gia đinh Đa Hỉ hầu hạ bên phu nhân đang đứng ngoài ngưỡng cửa.

“Đại thiếu gia, phu nhân đã dặn dò tiểu nhân mang chút thức ăn tới đây, đồng thời thỉnh mời đại phu đến khám bệnh cho người.”

Y nghiêng người nhường lối, để đại phu thuận lợi bước vào.

Mắt phải của Tạ Thế An bị thương nặng trong lao ngục, nhưng chưa từng được chăm sóc, miệng vết thương lở loét, thường xuyên mưng mủ. Y sốt cao đến suýt mất mạng, bị giày vò nhiều ngày như vậy mới được ra ngoài, nhưng con mắt này cũng đã bị phế đi, vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng.

Y đã ngỡ bản thân chẳng còn biết đến đau đớn là gì nữa.

Nhưng lúc đại phu sát trùng vết thương, y vẫn không kìm được mà nắm chặt ngón tay, c.ắ.n chặt lấy tay y, cố nén tiếng rên đau đớn.

Chờ đại phu rời đi, Đa Hỉ cúi đầu nói: “Phu nhân có dặn, chỉ cần người còn đó thì ắt sẽ có ngày chuyển mình tốt đẹp, đại thiếu gia chớ nản lòng. Đây là giấy bút phu nhân đã chuẩn bị sẵn cho người.”

Tạ Thế An mím chặt môi, trầm giọng nói: “Làm phiền ngươi thay ta cảm tạ mẫu thân.”

Mẫu thân đã sắp xếp người chăm sóc y chu đáo, vậy mà y vẫn còn hoài nghi tấm lòng của mẫu thân.

“An ca nhi.”

Nguyên thị xong xuôi mọi việc liền vội vã đến thăm y.

Thấy Tạ Thế An đã mất đi một mắt, hốc mắt bà ta hoe đỏ, không kìm được mà lấy tay che miệng, thút thít khóc thương.

“Tổ mẫu, con không sao đâu.” Tạ Thế An khẽ mở lời: “Con muốn thỉnh giáo một điều, trong khoảng thời gian con bị giam cầm, mẫu thân đã làm những gì?”

Nguyên thị lau khô dòng lệ, thở dài thườn thượt, đoạn kể rằng: “Lẽ nào còn bận việc gì khác, chẳng phải là lo liệu hậu sự cho phụ thân con sao? Lúc phụ thân con tạ thế, Tạ gia đã bị phong tỏa, muốn ra ngoài mua một cỗ quan tài cũng là điều không thể. Chính mẫu thân con đã nửa đêm rời phủ, cầu kiến các vị gia chủ, nãi lão khắp nơi mới khiến đám quan binh kia phải rút lui, phụ thân con mới được thuận lợi cử hành tang lễ, an táng... Ai, rốt cuộc Tạ gia đã tích được biết bao phúc đức mới có thể cưới được nàng dâu hiền như Sơ nhi. Nếu không có Sơ nhi, e rằng Tạ gia đã sớm sụp đổ rồi...”

Tạ Thế An chỉ mím chặt môi, không thốt một lời.

“Các vị tộc lão Vân gia cũng đã xuất mặt đòi hòa ly với Tạ gia, nhưng mẫu thân con lại kiên quyết nói rằng, một khi đã gả vào Tạ gia thì đời này mãi mãi là người của Tạ gia, tuyệt không rời bỏ nửa bước.” Nguyên thị khẽ thở dài, dặn dò: “Mẫu thân con chưa có hài tử, mà e rằng tương lai cũng không thể có cốt nhục của riêng mình. Con phải hiếu thảo với nàng, để nàng biết rằng tấm lòng thành của nàng được đền đáp xứng đáng.”

Tạ Thế An quả thực không hay biết về chuyện này.

Nếu Tạ gia lâm vào cảnh này là do mẫu thân gây nên, thì nay đã đạt được mục đích, cớ gì mẫu thân không rời khỏi Tạ gia?

Điều đó chẳng phải minh chứng rằng Tạ gia lâm vào bước đường này quả thực không liên can gì đến mẫu thân hay sao?

Mẫu thân đã đãi y bằng cả tấm lòng son sắt, vậy mà y lại hoài nghi mẫu thân, y quả đúng là một kẻ sói mắt trắng bạc tình!

Hắn nhìn giấy bút trên bàn, khẽ cất lời: “Tổ mẫu, sau này con không đọc sách nữa, con muốn kinh thương.”

Thân phận của y đã định sẵn y không thể bước chân vào quan trường.

Dù tương lai có thế nào, ắt hẳn phải cần đến bạc, trọng yếu lúc này là chuyên tâm kiếm bạc.

Vân Sơ sắp xếp người giám sát Tạ Thế An xong, liền ngồi xe ngựa chạy tới phủ Bình Tây Vương.

Cuộc sống thường nhật của nàng đã thêm một niềm vui, đó chính là đón hai tiểu tử đi dùng bữa tối. Đây là khoảnh khắc nàng mong chờ nhất trong ngày, cũng là niềm hạnh phúc lớn lao nhất thế gian.

Xe ngựa vừa cập, Vân Sơ liền xuống xe, nhờ người vào trong thông truyền.

Gà Mái Leo Núi

Chỉ chốc lát sau đã nghe tiếng cười hì hì vọng ra, không cần ngó cũng biết ấy là Du ca nhi.

Nàng ngẩng đầu, thấy ba phụ tử chậm rãi bước ra. Sở Dực một tay ôm Trường Sinh, tay kia dắt Du ca nhi, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy hai đứa trẻ.

Du ca nhi nhanh chóng thoát khỏi tay hắn, chạy vọt tới chỗ Vân Sơ rồi nhào vào lòng nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trường Sinh cũng tuột khỏi người phụ thân, chạy tới bên Vân Sơ.

“Nương.”

“Mẫu thân.”

Hai tiểu gia hỏa lén lút thì thầm bên tai nàng.

Vân Sơ vuốt ve mái tóc của hai đứa nhỏ, đoạn đứng dậy nói: “Vương gia, ta xin phép đưa bọn trẻ đi trước.”

“Khụ.” Sở Dực lấy tay che miệng, khụ khụ vài tiếng: “Hôm nay đầu bếp của Vương phủ ngã bệnh. Nếu Vân tiểu thư không chê, liệu có thể để ta cùng đi được chăng?”

Vị đầu bếp của Vương phủ đang hầm chân giò, bất chợt hắt xì một tiếng rõ to.

Vân Sơ nhìn người trước mặt, lòng nàng càng thêm rối bời.

Với Tạ Cảnh Ngọc cùng Tần Minh Hằng, nàng chỉ có thù hận và ghẻ lạnh. Nhưng với Bình Tây Vương, vì những gì y đã làm cho hai hài tử, lòng nàng lại thêm một phần cảm kích. Bởi lẽ đó, tâm tư nàng mới trở nên rối ren khó tả.

Tần Minh Hằng nói Bình Tây Vương là kẻ yếu đuối.

Dùng từ yếu đuối để miêu tả nam nhân trước mặt này, hiển nhiên không hề tương xứng.

Nhưng hắn đã thật sự làm ra những chuyện như vậy, sao y lại có thể thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra...

Hắn thật sự tính dùng hài tử làm con bài mặc cả, thật sự muốn mượn hài tử để Vân gia phải khuất phục sao?

Hắn che giấu quá tốt, nếu không phải cơ duyên trùng hợp, mẫu tử tương thông, có lẽ nàng đã nghi ngờ lời nói của Tần Minh Hằng...

Có lẽ nàng nên hoài nghi Tần Minh Hằng đôi chút?

Thấy Vân Sơ trầm mặc, Sở Dực lại lên tiếng: “Há chẳng tiện sao?”

Đêm qua, y đã triệu kiến một số đại thần để trò chuyện thâu đêm. Lại bộ Thị lang nói năm đó hắn chiếm được trái tim của phu nhân chính là vì ngày nào hắn cũng lượn lờ xuất hiện trước mặt phu nhân.

Lúc này Sở Dực mới nảy ra ý định muốn cùng bọn trẻ dùng bữa.

Hắn biết chuyện này không hợp đạo lý, nhưng cũng vì lễ nghi và giáo dưỡng đã khắc sâu vào cốt tủy, nên lúc Vân Sơ chưa cập kê, y đã không dám thổ lộ tâm ý.

Chờ khi nàng cập kê, hắn lại ở chiến trường Tây Cương xa tít tắp. Ngày y hồi kinh cũng là ngày nàng xuất giá.

Hắn đã bỏ lỡ quá nhiều, không muốn vì lễ giáo mà tiếp tục bỏ lỡ.

“Không có gì không tiện.” Vân Sơ mở miệng: “Vương gia thích ăn món gì, ta sẽ cho người đi chuẩn bị.”

Bàn tay nắm chặt của Sở Dực lập tức buông lỏng: “Khách thuận theo chủ, ta ăn gì cũng được cả.”

Vân Sơ gật đầu, dắt hai hài tử lên xe ngựa. Sở Dực ngự mã theo sau.

Ngõ Ngọc Lâm nép mình sau phủ đệ Vân gia, cách phủ Bình Tây Vương không xa, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Hai đứa nhỏ đã tới một lần, theo thói cũ chạy vào trong tìm lũ mèo con và thỏ con mà chơi đùa. Vân Sơ dặn dò gia nhân chuẩn bị thêm vài món ăn.

Sở Dực đứng ở cửa đại viện, nhìn trái nhìn phải, nơi đây yên tĩnh mà chẳng kém phần náo nhiệt. Quả là một nơi chốn lý tưởng.

Vừa đặt chân vào trong, liền hay tòa phủ đệ này đã được tu sửa công phu, tốn không ít tâm sức. Bố cục trong viện, từ cỏ cây hoa lá, non bộ suối nhỏ... thảy đều được bày trí vô cùng tâm huyết.

Xem ra sau này Vân Sơ sẽ thường xuyên lui tới đây, nếu không đã chẳng hao tâm tốn sức tu sửa đến vậy.

Sở Dực nghĩ tới lời của Thiêm Đô Ngự sử đêm qua, hắn cùng thê tử là hàng xóm láng giềng, thanh mai trúc mã, duyên phận tự nhiên mà thành.

Trong lòng hắn bỗng nảy ra ý, có nên mua một tòa tiểu viện ngay kề bên, để sau này mọi sự tiện bề hơn chăng...

“Vương gia, mời an tọa.”

Vân Sơ liền sai người dâng trà, cũng chẳng vội tìm đến hai tiểu nhi.