Bọn tiểu miêu, tiểu thố trong viện vô cùng hiền lành. Du ca nhi ôm ấp vuốt ve chúng thế nào cũng chẳng hề cáu kỉnh. Hai tiểu hài tử nô đùa vui vẻ khôn cùng.
Nô đùa chừng một khắc, bữa tối liền đã bày biện tươm tất.
Vân Sơ sai hạ nhân bày bàn ở thiên thính cho Sở Dực dùng một mình, còn nàng cùng hai hài tử lại dùng bữa tại khách phòng.
Hai bàn tiệc chỉ cách nhau một hành lang dài, song ở giữa lại ngăn cách bởi một bức tường.
Sở Dực độc tọa một mình một bàn, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng cười của tiểu tử nghịch ngợm. Hắn không chỉ chẳng thấy bóng Vân Sơ, ngay cả thanh âm của nàng cũng không lọt vào tai.
Hắn chợt mất hết hứng thú dùng bữa.
Song hắn lại lo Vân Sơ cho rằng mình ghét bỏ ẩm thực nơi này, e rằng lần sau muốn tới sẽ thập phần khó khăn.
Bởi vậy, hắn đành cố gượng nuốt trôi hai bát cơm đầy.
Bên Sở Dực buồn tẻ vô vị, bên kia hai tiểu hài tử lại rạng rỡ tươi vui. Chúng đều là trẻ sinh non, sức ăn vốn ít ỏi, nhưng hôm nay lại chén sạch hai bát.
“Mẫu thân...” Sở Hoằng Du sợ phụ thân nghe thấy, bèn ghé tai nói nhỏ: “Nếu có thể ngủ lại đây thì tốt biết mấy, con muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh mẫu thân.”
“Con... con cũng vậy...”
Sở Trường Sinh bắt chước nói theo.
Hốc mắt Vân Sơ chợt đỏ hoe. Sao nàng lại chẳng mong muốn điều đó, nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp.
“Sẽ có một ngày như thế...” Nàng ôm hai bảo bối vào lòng: “Trước khi ngày đó đến, chúng ta cứ được ở cạnh nhau như vậy là đủ rồi.”
Sở Hoằng Du nhận ra sự thương cảm của nàng, nhưng trong đó cũng chất chứa nhiều hy vọng.
Dùng bữa xong, Vân Sơ liền dắt hai hài tử rời khỏi khách phòng, giao chúng cho phụ thân của bọn chúng.
“Đa tạ Vân tiểu thư đã khoản đãi thịnh tình.” Sở Dực nhìn nàng, cất lời: “Nếu có cơ duyên, ta thiết tha được mời Vân tiểu thư làm khách một phen, nhất định sẽ khiến Vân tiểu thư cảm thấy như đang ở chính gia viên của mình vậy.”
Vân Sơ không hề từ chối, khẽ đáp: “Được.”
Trong chuyến hồi phủ này, Sở Dực chẳng còn cưỡi ngựa, mà lại cùng ngồi xe với hai tiểu nhi.
Lúc này trời đã vào chạng vạng tối, ánh tà dương thu vàng rực nơi chân trời phía Tây. Vừa vén rèm xe, liền thấy Vân Sơ đứng ngay trước cửa tiểu viện, dung nhan nàng dịu dàng vô cùng dưới ánh hoàng hôn.
Hắn khắc sâu dung nhan tuyệt mỹ ấy vào tận đáy lòng.
“Phụ vương, người che khuất con rồi!” Sở Hoằng Du đẩy nhẹ hắn ra, ló đầu nhỏ, cất giọng lanh lảnh: “Mẫu thân, mai gặp lại!”
Sở Trường Sinh học theo ca ca vẫy tay, líu lo nói: “Hẹn, gặp lại...”
Xe ngựa rời khỏi ngõ Ngọc Lâm, qua một góc quanh, khuất hẳn bóng Vân Sơ, hai tiểu nhi mới an phận ngồi yên.
Sở Dực bình thản cất lời: “Du ca nhi, có phải con vẫn luôn muốn ở mãi bên cạnh nàng?”
Sở Hoằng Du lè lưỡi: “Chà, sao phụ vương lại biết rõ tâm tư của con đến vậy, thật chẳng khác gì con giun trong bụng con mà.”
Gà Mái Leo Núi
Sở Dực: “...”
Tiểu tử này thật là, ba ngày không dạy dỗ, liền muốn lật tung nóc nhà ư.
Hắn khẽ cong môi: “Ta có một kế, có thể vĩnh viễn ở cạnh nàng, con có muốn nghe không?”
Sở Hoằng Du tức khắc tiến lại gần: “Phụ vương đừng úp mở nữa, mau mau bẩm rõ!”
“Cưới nàng về phủ.” Sở Dực điềm nhiên nói: “Nhưng con đường này thập phần gian nan, vi phụ cần con trợ giúp.”
Hắn cho rằng nhi tử sẽ nhiệt liệt tán đồng, nào ngờ tiểu tử này lại lộ ra vẻ khinh thường: “Nương tựa phụ thân còn chẳng bằng tự thân cố gắng, Vân di yêu mến con nhường ấy, chỉ cần đợi con khôn lớn, Vân di ắt sẽ gả cho con, con chẳng cần ai tương trợ cũng có thể cưới được Vân di. Phụ vương ngài đến cả một hài tử cũng không bằng, hừ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Dực: “...”
Ánh dương ban sớm rực rỡ, Vân Sơ đã thức dậy từ rất sớm.
Kể từ sau khi Tạ gia suy tàn, nghi lễ thỉnh an mỗi sáng đã tự động bãi bỏ. Nàng ung dung dùng bữa sáng, sau đó chuẩn bị đến Vân gia.
Vừa định đứng dậy thì lại nghe có tiếng thị vệ hành lễ vọng tới: “Đại thiếu gia.”
Nàng nhướng mắt nhìn, thấy Tạ Thế An đang từ ngoài cửa bước vào.
Y đã tẩy rửa hết thảy vẻ chật vật của ngày hôm qua, khoác lên mình cẩm y cũ, tóc vấn cao, lưng thẳng tắp. Nếu không phải nhãn đồng hữu biên còn đang quấn một dải bạch lăng thì y trông chẳng khác gì Tạ gia đại thiếu gia của ngày xưa.
“Tuy Tạ gia không còn như trước nhưng lễ nghi không thể phế bỏ.” Y chắp tay với Vân Sơ: “Nhi tử xin thỉnh an mẫu thân.”
Vân Sơ lại ngồi xuống, hờ hững hỏi: “Sao không tĩnh dưỡng thêm, diện mạo thế này là muốn xuất môn ư?”
Tạ Thế An gật đầu: “Phụ thân sớm tạ thế, con đành làm trụ cột gia đình. Tạ gia nay... Con muốn kiếm chút ngân lượng, vượt qua cảnh khốn khó trước mắt rồi mới tính tiếp.”
Hạ nhân Tạ gia đều đã rời đi, bên cạnh tổ mẫu chỉ còn lại một nha hoàn, bên cạnh hắn ta cũng chỉ còn một gã hầu, viện lạc của các di nương thì trống vắng chẳng còn bóng hạ nhân.
Sở dĩ mẫu thân vẫn sống cuộc sống như thuở trước, ấy là bởi mẫu thân là cốt nhục Vân gia. Vân gia há có thể khoanh tay đứng nhìn mẫu thân chịu khổ?
Nếu muốn Vân gia tương trợ Tạ gia, ắt phải khiến người Vân gia thấy được nỗ lực cùng cái giá y đã trả. Hắn ta phải tự đứng dậy, Vân gia mới có thể nâng đỡ, chẳng phải lẽ?
Vân Sơ còn ngỡ y muốn diện kiến Cung Hi Vương, nào ngờ lại là muốn đi kiếm chác ngân lượng.
Mới rời khỏi đại lao đã bắt đầu bôn ba vì Tạ gia... nếu nàng chẳng phải kẻ đã trải qua một đời, e rằng Tạ Thế An ắt sẽ là một nhân vật thành công vang dội.
Nàng khẽ c.ắ.n môi, vì mối thù của hai hài tử, nàng mới tận tay đoạt mạng Tạ Cảnh Ngọc, nhưng thực tế, hai huyết mạch của nàng lại chưa hề c.h.ế.t đi.
Hài tử còn sống khiến lòng nàng cũng trở nên mềm yếu hơn.
Tạ Cảnh Ngọc đã quy tiên, Tạ Thế An lại bị mù lòa, Tạ gia đã lụi tàn đến nông nỗi này. Nàng vẫn còn định ra tay nữa sao...
Nghĩ đến đây, Vân Sơ khẽ bật cười tự giễu.
Kiếp trước cũng bởi nàng quá đỗi mềm lòng, luôn ôm ấp những hy vọng tốt đẹp khi nhìn nhận mọi sự, nên mới rơi vào kết cục bi t.h.ả.m ấy.
Chỉ cần Tạ Thế An còn có thể quật khởi, còn tiếp tục phát triển, nàng ắt không thể lơi là cảnh giác.
“Con là trưởng tử, quả thực nên gánh vác trọng trách gia đình.” Vân Sơ cất tiếng nói: “Hãy để Đa Hỉ dẫn con đến dâng hương bái tế phụ thân trước, những chuyện sau này cứ ung dung lên kế hoạch.”
Tạ Thế An gật đầu: “Vâng.”
Đa Hỉ đưa y rời đi.
Vân Sơ ngồi kiệu về Vân gia.
Lúc này là thời điểm tan triều, Vân Trạch cũng vừa từ hoàng cung về tới nhà.
“Đại ca, muội có chuyện trọng yếu muốn thương nghị cùng huynh.” Vân Sơ kéo Vân Trạch tới đình hóng gió, tĩnh lặng một chốc rồi cất lời: “Bốn năm trước, hai hài tử sinh non của muội...”
Vừa nhắc đến hai hài nhi kia, Vân Trạch liền lộ vẻ thống khổ khôn nguôi.
Ngày dự sinh của Sơ nhi vốn vào đầu xuân, ấy vậy mà lại sinh non trước hai tháng, khiến toàn bộ kế hoạch của Vân gia bị đảo lộn.
Khi ấy, hắn phụng chỉ đến nơi khác nhậm chức, mẫu thân và thê tử hắn cùng Thái hậu lên chùa tụng kinh. Đêm Sơ nhi sinh hạ hài tử, Vân gia không một ai đến nên mới xảy ra chuyện chẳng thể cứu vãn...
“Đại ca, hài tử của muội, vẫn còn sống...” Vân Sơ nghẹn ngào: “Một trai một gái, đều còn sống.”
Vân Trạch chợt đứng phắt dậy: “Sơ nhi, muội nói thật sao?”
“Là thật, bọn nhỏ còn sống, đại ca, huynh cũng từng gặp bọn nhỏ rồi...” Vân Sơ không kìm được mỉm cười: “Là Du ca nhi và Trường Sinh.”