Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 226



“Vân di nương, con ăn, để con ăn!” Hoằng Du liền nhanh tay đoạt lấy chiếc chén: “Trường Sinh, ca ca ăn nha, đợi lát nữa muội đừng khóc lóc đòi lễ vật của ta.”

Vân Sơ cười tủm tỉm: “Là tượng đất do ta tự tay nắn, Trường Sinh, con thật sự không muốn sao?”

Nàng lấy một tượng đất từ tay Thính Tuyết, là một tiểu cô nương mặc xiêm y hồng nhạt, vô cùng đáng yêu.

Trường Sinh vừa liếc mắt đã mê mẩn không thôi.

Con bé lẹ làng giật lấy chén canh bí đỏ trên tay Sở Hoằng Du: “Con, con ăn...”

“Không cho muội đâu.” Sở Hoằng Du cố ý trêu muội muội: “Tượng đất này là của ta.”

Dứt lời, lại giả vờ muốn ăn ngay.

Tiểu cô nương lập tức cuống quýt, vội vàng tiến lên giành giật.

Sở Hoằng Du làm bộ bị cướp mất, đành chịu thua mà đẩy chén canh bí đỏ tới trước mặt muội muội.

Tiểu cô nương e sợ ca ca lại cướp mất, chẳng cần Vân Sơ đút, tự tay đã dùng muỗng múc canh đưa vào miệng, chỉ trong chốc lát đã chén sạch, lập tức duỗi tay đòi món quà của Vân Sơ.

Vân Sơ đưa tượng đất cho con bé.

Sở Dực thấy ái nữ tươi cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh tựa muôn vì sao đêm.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trường Sinh tràn đầy sức sống đến vậy.

Trước kia Trường Sinh diện mạo ra sao kia chứ, khi mới lọt lòng còn không uống được sữa, về sau dù đã b.ú sữa được, lại cứ ngơ ngẩn thẫn thờ suốt cả ngày.

Khi Hoằng Du đã biết cất tiếng gọi tên người, tiểu cô nương vẫn chưa chịu mở miệng nói chuyện, trước khi gặp được Vân Sơ, hắn cũng không hay biết rằng giọng nói của ái nữ lại trong trẻo đến nhường ấy.

Hắn bỗng phát hiện Trường Sinh trông rất giống Vân Sơ.

Khoan đã ——

Hắn nhớ lúc Trình Tự đi tra việc của Tạ gia đã về báo Vân Sơ cũng từng sinh một đôi song sinh long phượng, chỉ tiếc là đã yểu mệnh từ khi lọt lòng.

Đôi song sinh kia bị Tạ gia mai táng sơ sài, sau này lại được Vân gia an táng một lần nữa, việc này từng gây xôn xao dư luận một phen dữ dội.

Hài tử của Vân Sơ ra đời trong đêm tuyết bốn năm trước...

Hoằng Du và Trường Sinh cũng xuất hiện trên đường hắn vào đêm tuyết năm ấy...

Có khi nào?

Khi ý nghĩ này chợt lóe lên trong tâm trí Sở Dực, hắn chỉ cảm thấy bản thân mình đã phát cuồng rồi.

Vì muốn Vân Sơ đường đường chính chính gả cho mình, mà hắn lại nảy sinh ý niệm hoang đường như vậy.

Loại chuyện tưởng chừng không thể nào xảy ra ấy, căn bản là bất khả dĩ.

Hắn lắc đầu nguầy nguậy, cố xua tan ý niệm quái lạ vừa nảy sinh.

Bữa tối mau chóng khép lại, khoảnh khắc sum vầy ấm áp nhất trong ngày cũng chấm dứt. Vân Sơ nhìn hai đứa nhỏ ngồi xe ngựa lăn bánh rời khỏi con ngõ Ngọc Lâm.

Vân Sơ dặn dò hạ nhân chuẩn bị thực đơn ngày mai rồi mới đứng dậy ra cửa, ngồi xe ngựa trở về Tạ gia.

Tòa viện này cách Vân gia và phủ Bình Tây Vương rất gần, nhưng lại cách Tạ gia khá xa, phải đi qua con phố náo nhiệt bậc nhất kinh thành.

Thính Tuyết bỗng cất lời: “Phu nhân, nô tỳ thấy đại thiếu gia.”

Vân Sơ vén màn xe, nhìn thấy những sạp hàng thưa thớt vừa dẹp đi, Tạ Thế An đứng giữa đường, bị một đám người vây quanh.

Nàng nhận ra vài kẻ trong số đó, là thế tử phủ Bá Viễn Hầu, cùng tôn tử của Đại Học Sĩ... Tóm lại đều là đám công tử ăn chơi trác táng chốn Quốc Tử Giám.

“Ồ, đây chẳng phải Tạ đại thiếu gia đó sao?”

“Tạ đại thiếu gia là hậu nhân tội thần, khi quân phạm thượng, còn thí mẫu, vậy mà có thể rời khỏi đại lao, chậc, cũng có chút thủ đoạn đấy chứ.”

“Ha ha ha, Tạ đại thiếu gia đã thành độc nhãn long rồi. Lại đây, để ta xem con mắt ấy còn có ích gì không!”

Mấy tên ăn chơi vươn tay giật phăng miếng vải che mắt của hắn, hốc mắt đen ngòm lộ ra.

Thấy Tạ Thế An chật vật như thế, lũ người kia liền cười cợt sảng khoái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Thế An cúi đầu, siết chặt bàn tay đến trắng bệch.

Dù hắn không rơi vào hoàn cảnh như hiện nay thì hắn cũng chẳng cách nào chống lại lũ người trước mắt.

Hiện giờ hắn chẳng khác nào một con chuột chạy qua phố phường, những kẻ này chỉ cần một ngón tay cũng đủ đè c.h.ế.t hắn. Hắn chỉ đành c.ắ.n răng chịu đựng, chẳng có lựa chọn thứ hai nào khác.

Tuy hắn không thể phản kháng, nhưng hắn sẽ ghi nhớ sâu sắc lũ người này.

Đợi một mai... khi hắn vươn lên tầng mây cao nhất, đến lúc đó hắn sẽ khiến lũ người này phải hối hận vì dám nh.ụ.c m.ạ hắn hôm nay.

Vân Sơ thấy được dã tâm lấp lánh trong ánh mắt hắn.

Đây là một mãnh lang, một mãnh lang hằng đêm nuôi dưỡng ý chí chiến đấu.

Dù sau này không thể làm quan, hắn vẫn có thể tự mở ra một lối đi riêng.

Vân Sơ phân phó xa phu đ.á.n.h xe đến đó.

Nàng vén màn xe, cất tiếng gọi: “An ca nhi, mau lên xe đi!”

Đám người vây quanh Tạ Thế An nhận ra Vân Sơ, là đích trưởng nữ được Trụ Quốc Đại tướng quân hết mực sủng ái, bọn chúng không dám đắc tội, liền tức khắc giải tán.

Tạ Thế An nhặt miếng vải che mắt bị lũ người kia ném xuống, chẳng màng ánh mắt khinh miệt của người qua đường, lẳng lặng cố định miếng vải che mắt, rồi trèo lên xe ngựa của Vân Sơ.

“Đa tạ mẫu thân đã giải vây.”

Vân Sơ nhìn hắn nói: “Đã giờ này rồi, sao con còn lưu lại ngoài đường?”

“Con muốn tìm chút công việc để kiếm thêm bạc.” Tạ Thế An cúi đầu, giọng nói khẽ khàng: “Nhưng những kẻ đó vừa nghe con là người Tạ gia liền lập tức từ chối, con quả thực vô dụng...”

Vân Sơ thở dài: “Ta tính thế này, chi bằng bán đi tòa phủ đệ Tạ gia này, lấy tiền làm lộ phí cho chúng ta về Ký Châu, tranh thủ khởi hành trước mùa đông thì sao?”

Tạ Thế An đã sớm nghe tổ mẫu đề cập chuyện mẫu thân muốn hồi hương Ký Châu.

Ban đầu hắn tưởng là vì chuyện chỗ ở, nhưng nay Tạ gia đã giữ được phủ đệ, cớ gì mẫu thân còn đòi về chốn xưa?

Hắn chẳng rõ, mẫu thân là người kinh thành, cớ sao cứ nhất quyết đòi về Ký Châu?

Hắn nhìn Vân Sơ, cầu mong tìm được chút manh mối.

Nhưng hắn chỉ thấy một dung nhan thấm đẫm âu lo vì Tạ gia.

Phụ thân đã khuất, Tạ gia chẳng còn chút hy vọng nào. Liệu mẫu thân thật sự cam tâm ở lại Tạ gia, thật sự lo liệu cho Tạ gia chăng?

Sự hoài nghi trong lòng hắn lại dấy lên.

Hắn rũ mắt, cất tiếng: “Mẫu thân, con không muốn về Ký Châu.”

Vân Sơ khẽ cười: “Con là trưởng tử Tạ gia, vận mệnh gia tộc này phải nhờ con vực dậy. Mọi sự, cứ theo ý con vậy.”

Nàng đã trao cho Tạ Thế An cơ hội, nhưng hắn lại chẳng cần.

Vậy thì nàng đành phải đón Tạ Thế Duy về nhà thôi.

Nàng là một kẻ trưởng thành, sẽ không đích thân ra tay đối phó với Tạ Thế An, vậy thì cứ để hai huynh đệ họ tự tương tàn với nhau đi.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã về tới cổng lớn của Tạ gia.

Vốn dĩ khi trước còn có hai gia đinh trấn giữ môn hộ bên ngoài, hiện giờ chỉ còn sư tử đá tiêu điều lạnh lẽo đứng trước cổng. Cổng lớn không người quét dọn, lá úa ngập lối, theo gió tung bay khắp nơi.

Hai người bước qua ngạch cửa, lúc tới tiền viện lại tách ra.

Tạ Thế An về Thanh Tùng Các, thư đồng Tam Cửu vội vàng dọn thức ăn lên.

Chỉ cần nhìn qua là biết những thứ này không phải do bàn tay đầu bếp sửa soạn, hẳn là tổ mẫu và di nương đã tự tay xuống bếp làm bữa tối rồi sai người mang một phần đến cho hắn.

Chỉ có viện tử của mẫu thân là còn rất nhiều hạ nhân. Dù Tạ gia không còn đầu bếp thì nha hoàn bên cạnh mẫu thân vẫn sẽ tận lực hầu hạ chủ tử, bậc mẫu thân cao quý tuyệt sẽ không đến nỗi phải tự mình lo chuyện bếp núc...

Tạ Thế An ăn hết mâm thức ăn trên bàn, chỉ cảm thấy vị nhạt nhẽo như nước lã.

Hắn biết gần đây ngày nào mẫu thân cũng ra ngoài, bận rộn đến tối mịt mới về phủ, rốt cuộc là đang bôn ba việc gì?

Gà Mái Leo Núi

Tổ mẫu nói mẫu thân một lòng vì Tạ gia mà bôn ba, hắn rất muốn biết mẫu thân đang bôn ba những gì...