Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 227



Sáng sớm hôm sau, Vân Sơ dùng bữa sáng xong liền ngồi xe ngựa xuất phủ. Nàng định chọn mua vài xấp gấm vóc để về may cho hai hài tử vài bộ xiêm y mới.

Nàng biết bọn trẻ chẳng thiếu thốn những thứ ấy, nhưng nàng là thân mẫu của bọn trẻ, xiêm y do thân mẫu tự tay sửa soạn dù sao vẫn khác những thứ tầm thường.

Xe ngựa vừa rời khỏi ngõ nhỏ của Tạ gia thì nàng đã nghe Thu Đồng thấp giọng bẩm báo: “Phu nhân, có kẻ ám theo sau xe chúng ta, tựa hồ là... đại thiếu gia.”

Vân Sơ vén nhẹ mành xe, khẽ liếc nhìn ra sau, lập tức thấy một thân ảnh đang ẩn mình sau bức tường.

Nàng khẽ cười: “Chẳng cần đổi lộ trình, cứ thế tiếp tục đi.”

Xe ngựa chậm rãi tiến vào con phố sầm uất nhất kinh thành, dừng lại trước một tiệm vải vóc.

Vân Sơ bước vào trong mua vài xấp vải thượng hạng, sau đó lại chọn mua mấy bộ y phục thường nhật cho hài tử độ bảy tám tuổi, rồi mới trở về xe ngựa, tiếp tục tiến về phía trước.

Xe ngựa chậm rãi đi tới Tây thành, đây là nơi tập trung sinh sống của bá tánh hạ đẳng nhất trong xã hội. Vừa đến đầu một con hẻm nhỏ, xe ngựa đã không thể đi sâu thêm. Vân Sơ bước xuống xe đi vào ngõ nhỏ, dừng chân trước cổng một tiểu viện.

Thu Đồng tiến lên gõ cửa, bên trong lập tức vọng ra tiếng hài tử hỏi: “Ai đó?”

Vân Sơ nhẹ nhàng cất lời: “Duy ca nhi, là ta.”

Nghe thấy tiếng nàng, cánh cửa liền mở ra.

Cùng lúc đó, Tạ Thế An ám theo Vân Sơ cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Duy ca nhi... lại đang ở kinh thành! Mẫu thân lại giấu Duy ca nhi tại kinh thành ư? Vì cớ gì? Rốt cuộc là vì cớ gì?

Hắn tiến lại gần.

“Duy ca nhi, con gầy yếu quá.” Vân Sơ nhìn hài tử trước mặt: “Con lưu lại kinh thành nhiều ngày như vậy mà lại phải ẩn náu nơi đây, thực sự quá tủi thân. Con có oán trách mẫu thân không?”

Tạ Thế Duy lắc đầu: “Nhờ có mẫu thân cho con chốn nương thân, bằng không con đã sớm bị tống vào đại lao rồi.”

“Ta có mua cho con mấy bộ xiêm y.” Vân Sơ lấy mấy bộ xiêm y từ tay Thu Đồng, đoạn cất lời: “Hiện giờ dung mạo con đã khác Tạ nhị thiếu gia ngày trước, ít ai còn nhận ra con nữa. Sau này, con hãy tự xem mình là hài tử của Tạ gia ở cố trạch Ký Châu, tên là Tạ Uy. Con đã rõ chưa?”

Tạ Thế Duy mơ hồ hỏi: “Mẫu thân nói vậy là có ý gì?”

“Ta đưa con về nhà.” Vân Sơ hỏi khẽ: “Chẳng lẽ con không muốn trở về gia đường ư?”

Tạ Thế Duy lập tức kinh hãi thốt lên: “Không! Con không về! Về cái gia đường đó còn ích chi? Nơi đó chẳng ai đoái hoài, chẳng ai xem trọng con, dù có mệnh hệ nào cũng không người bận lòng!”

“Không, con đã sai rồi.” Vân Sơ ngừng lại giây lát, rồi tiếp lời: “Khi phụ thân con còn tại thế, người vẫn thường xuyên nhắc đến con mãi, sao con lại dám nói chẳng ai đoái hoài? Lão thái thái từ trước đến nay cũng chưa từng trách cứ con lấy nửa lời… Còn đại ca con nữa, huynh ấy là đại ca ưu tú nhất trên đời, vì Tạ gia mà ép mình trưởng thành, huynh ấy đang dốc sức chấn hưng Tạ gia…”

Tạ Thế Duy c.ắ.n chặt đôi môi, không nói một lời.

Y dẫu chỉ là một hài tử, cớ gì lại không muốn trở về gia đình? Chẳng qua chỉ là mạnh miệng đôi chút mà thôi, dẫu gia nghiệp có tiêu điều, y vẫn mong ngóng được quay về…

“Kỳ thực, chính ta cũng có thể chấn hưng Tạ gia, song ta không thể tự mình làm điều ấy.” Vân Sơ thâm ý nói: “Con cũng từng đọc sách, hẳn là cũng thấu hiểu đạo lý cho cá chẳng bằng dạy cách câu. Ta kỳ vọng đại ca con có thể trưởng thành từ trong nghịch cảnh, mong huynh ấy dựa vào chính sức mình mà giúp Tạ gia trở mình… Nhưng sức lực của một cá nhân thật quá đỗi nhỏ bé. Ta mong con có thể trở về, kề vai sát cánh cùng đại ca người, khiến Tạ gia được quang tông diệu tổ, huynh đệ đồng lòng tát biển Đông cũng cạn…”

Tạ Thế An đứng ngoài sân, trong lòng chấn động khôn xiết.

Gà Mái Leo Núi

Thì ra mẫu thân thật lòng một dạ lo liệu cho Tạ gia… Dẫu y chưa từng nghĩ Tạ Thế Duy có thể giúp đỡ y chuyện gì, nhưng mẫu thân đã có thể làm được đến bước này, đủ để chứng tỏ người chưa từng có ý định rời khỏi Tạ gia…

Y thật may mắn khôn xiết mới có được một đích mẫu như thế!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Y quả thực quá đê tiện, lại còn lén chạy tới đây để dò xét mẫu thân…

Tạ Thế An vuốt mặt, xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.

Tạ Thế An lang thang ngoài phố suốt cả một ngày.

Y tìm đến quán trà, tửu lầu, nha môn, sòng bạc… Những kẻ kia vừa nghe danh Tạ Thế An, lập tức cười nhạo một hồi rồi xua đuổi y đi.

Chuyện của Tạ gia cứ việc này tiếp nối việc khác, gây nên sóng gió quá lớn, gần như cả kinh thành đều đã hay biết.

Y muốn tìm một công việc mưu sinh, song căn bản là chẳng tài nào có được.

Thật khó khăn lắm y mới tìm được một hiệu sách, có thể giúp kẻ thất học viết thư. Mỗi phong thư được mười đồng văn, dẫu cho một ngày viết được một trăm bức, thì cũng chỉ thu về được vẻn vẹn một lạng bạc.

Một lạng bạc đó còn chẳng đủ mua một chiếc nghiên mực mà trước kia y vẫn thường dùng.

Công việc nhọc nhằn đến vậy mà ngay cả nhu yếu phẩm hàng ngày cũng chẳng đủ mua sắm, hà cớ gì phải lao tâm khổ tứ?

Tạ Thế An chán nản trở về Tạ gia.

Y về đến viện của mình, Tam Cửu bưng cơm canh lên. Y dùng bữa xong xuôi liền đi tới viện của Nguyên thị.

Vừa mới tới cửa, y đã nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra ngoài.

“Thái thái, cuộc sống của chúng ta càng lúc càng khó khăn rồi…” Thính Vũ lệ rơi thấm khăn, thút thít nói: “Doãn ca nhi và Khang ca nhi đang ở thời kỳ lớn khôn, Doãn ca nhi thì cũng thôi đi, nhưng Khang ca nhi đã đến tuổi cần có nhũ mẫu, mà chúng ta lại chẳng đủ sức mời… Nhìn Khang ca nhi mà xem, đã gầy gò đến nhường này, nếu cứ kéo dài thế này, e là khó lòng giữ nổi tính mạng.”

Từ khi Đào di nương bỏ đi, Khang ca nhi vẫn luôn ở lại viện của Nguyên thị. May mắn thay, bên cạnh Nguyên thị vẫn còn bà tử trung thành hầu hạ, mọi việc có bà tử phụ giúp, bà ta mới đỡ vất vả phần nào. Bằng không, bà ta thật sự không biết phải xoay sở ra sao.

Nàng mở miệng nói: “Gia nghiệp hiện tại cũng chẳng có nguồn thu, nếu cứ phóng túng tiêu xài, sớm muộn gì cũng thành miệng ăn núi lở...”

Nam đinh trong phủ đều đã khuất cả, ngân khố cũng đã cạn kiệt, nàng đành bán hết số trang sức tích góp mấy năm nay, cũng chỉ gom góp được vẻn vẹn trăm lượng bạc.

Nhớ trước đây, mỗi tháng Tạ gia phải hao phí hơn ngàn lượng bạc, những ngày tháng huy hoàng ấy cứ thế một đi không trở lại...

Trước kia có nàng dâu Vân Sơ quản gia, nàng chẳng phải bận lòng một việc gì, giờ đây đến phiên nàng tự tay chưởng quản gia sự, mỗi một văn tiền đều hận không thể bẻ thành hai mà tiêu...

“Thái thái, ngài có biết không, phu nhân ngày nào cũng có thịt cá ê hề để dùng...” Thính Vũ khẽ c.ắ.n môi dưới: “Phu nhân đã chọn ở lại Tạ gia nhưng lại chẳng hề lo liệu cho Tạ gia, rõ ràng nàng có thể nuôi dưỡng Khang ca nhi, rõ ràng có thể giúp cả nhà chẳng còn chật vật đến thế, lại cố tình...”

Nàng còn chưa nói xong thì Tạ Thế An đã từ ngoài cửa bước vào.

“Vũ di nương đang trách cứ mẫu thân sao?” Âm thanh của y lanh lảnh: “Mẫu thân gả vào Tạ gia thì đã trở thành người của Tạ gia, hẳn phải là Tạ gia phụ cấp nuôi dưỡng mẫu thân, hiện giờ mẫu thân lại phải dựa vào Vân gia tiếp tế mới có thể duy trì cuộc sống như trước kia, chẳng lẽ Vũ di nương còn muốn nhờ Vân gia cứu vớt toàn bộ Tạ gia sao, lấy tư cách gì chứ, chỉ bằng Vũ di nương ngươi phản bội mẫu thân mà trèo lên giường phụ thân, bằng một đứa nhi tử không phải thân sinh như ta sao?”

Lời nói của y khiến mặt Thính Vũ khi đỏ khi trắng.

Nàng thật sự không ngờ Tạ Thế An lại bảo vệ phu nhân đến vậy...

Cuộc sống của phu nhân trước và sau khi Tạ gia gặp biến cố đều chưa từng thay đổi, trong khi Tạ Thế An đã trở nên khốn cùng đến thế, cảnh ngộ khác biệt một trời một vực, y thật sự chẳng hề oán hận dù chỉ một chút sao?

“An ca nhi nói không sai.” Nguyên thị gật đầu nói: “Kẻ ở lúc nghèo túng nhất cũng không thể đi cầu xin người dưng, nếu không sau này sẽ mãi mãi thấp hơn kẻ khác một bậc.”

Thính Vũ siết chặt ngón tay.

Nàng vốn dĩ là một nô tỳ, chẳng bận tâm chuyện kém hơn một bậc, nàng chỉ muốn khiến cuộc sống hiện tại trở nên dễ chịu hơn một chút mà thôi.

Nàng mở miệng: “Nhưng nếu không cầu xin kẻ khác thì chúng ta sẽ vĩnh viễn quẩn quanh nơi cửa dưới, không có phu nhân ra mặt, Tạ gia chúng ta sẽ phải như vậy cả đời, đại thiếu gia y cả đời này cũng chỉ đành dừng bước tại đây mà thôi.”