Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 233



Chẳng bao lâu sau, một nam nhân thân thể lam lũ, râu ria xồm xoàm, từ con đường nhỏ hiện ra, rồi bước vào ngôi miếu hoang.

Ngồi chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng nam nhân gào thét đau đớn vọng ra từ trong miếu hoang.

Kẻ đang tru lên t.h.ả.m thiết kia chính là nam nhân râu ria xồm xoàm tên Đinh Nhất Nguyên, một gã thư sinh. Y mất cả nửa buổi tìm kiếm thức ăn cho thê nhi, nhưng lại bị đám lưu dân trong miếu hoang cướp đoạt sạch. Y muốn chống cự, song sức yếu khó chống lại số đông, bị bảy tám kẻ vây đánh, chẳng những không giữ được thức ăn mà còn mang đầy thương tích khắp mình.

“Đừng đ.á.n.h nữa, đừng đ.á.n.h nữa!” Thê tử y ôm lấy hài tử, cố bò đến: “Đánh nữa e rằng sẽ mất mạng! Xin các vị rủ lòng thương…”

Đám người ấy cũng không phải phường cùng tột hung ác, đoạt được đồ ăn rồi liền tản đi.

Đinh Nhất Nguyên ôm chặt thê nhi, òa khóc nức nở: “Là ta vô dụng, là ta quá hèn yếu…”

Gia đạo y lụn bại, thê tử vẫn một mực quyết gả cho y. Y thật sự quá vô dụng, dù dùi mài kinh sử bao năm nhưng chẳng thành công danh, giờ đây thê tử lại vì lo toan gánh nặng gia đình mà sinh bệnh.

Y đã bán sạch sách vở, tích góp tiền bạc chữa bệnh cho thê tử. Nghe đồn y sư kinh thành danh tiếng lẫy lừng, bởi vậy mới đưa thê nhi lên kinh đô tìm y sư chữa trị.

Thế nhưng đi được nửa đường, toàn bộ tiền bạc đã bị bọn cường đạo cướp mất. Cả nhà chỉ đành ăn xin cho đến khi đến được kinh đô, trắng tay không còn một xu, một chỗ nương thân cũng chẳng có, đành phải nương náu tại ngôi miếu hoang này.

Ngày ngày y đều nghĩ cách kiếm tiền, nhưng giấy thông hành cũng đã bị bọn cường đạo cướp đi mất. Chẳng có gì để chứng minh thân phận, y căn bản là không thể tìm được việc.

Bởi lẽ đó, một nhà ba người bọn họ đã nương náu trong miếu hoang này ròng rã nửa năm trời…

Mắt thấy mùa đông đã cận kề, nếu không tìm được việc gì làm, e rằng y và thê nhi sẽ bỏ mạng nơi miếu hoang này.

Người đời thường nói, nam nhi có nước mắt không dễ tuôn rơi, chỉ là chưa chạm đến nỗi đau thấu tim can mà thôi. Đinh Nhất Nguyên bi ai gào khóc t.h.ả.m thiết, thê nhi cũng nức nở theo y.

Khi cả ba đang bi thương khóc lóc, bỗng đ.á.n.h hơi thấy mùi thức ăn thơm lừng.

Đinh Nhất Nguyên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Vân Trạch.

“Cầm lấy.” Vân Trạch đưa một chiếc bánh nhân thịt cho y: “Mau dùng chút điểm tâm cho đỡ đói đã.”

Đinh Nhất Nguyên cảnh giác tột cùng, che chắn cho thê nhi: “Ngươi là ai, rốt cuộc muốn làm gì, có mưu đồ gì?”

Không thể trách y cảnh giác như vậy. Suốt nửa năm qua, đã có không ít nam nhân giả nhân giả nghĩa tìm đến đây, kỳ thực đều mang ý đồ chiếm đoạt thê tử của y.

Y thà rằng đói chết, chứ quyết không để thê tử chịu nhục nhã.

Vân Trạch nhìn cảnh ấy, cười không được mà khóc cũng chẳng xong.

Y đường đường là bậc chính nhân quân tử, lẽ nào lại làm ra thứ chuyện đê hèn ấy?

Hắn đành phải để Vân Sơ ra mặt nói chuyện.

“Cho dù có mưu đồ gì, cũng nên lấp đầy bụng đói trước đã.” Vân Sơ ôn tồn nói: “Hài tử này quá gầy yếu, nếu cứ tiếp tục chịu đói, e rằng sẽ sinh bệnh mà ngã xuống mất.”

Thê tử chính là yếu điểm của Đinh Nhất Nguyên, còn hài tử lại là điểm yếu chí mạng của cả hai vợ chồng y.

Vừa nhắc tới hài tử, hai người liền liếc nhìn nhau, từ bỏ mọi kháng cự, đón lấy chiếc bánh nhân thịt, vội vàng đút cho hài tử.

“Bánh nhân thịt dành cho người lớn, hài tử thì dùng cháo.” Vân Sơ bưng một chén cháo bí đỏ nóng hổi đưa sang: “Ăn cháo dưỡng dạ dày trước rồi mới có thể ăn thịt, đừng nên vội vàng.”

Phụ nhân liên thanh nói: “Đa tạ phu nhân, đa tạ...”

Trong lúc một nhà ba người kia dùng bữa, Vân Sơ và Vân Trạch cũng tìm hiểu được những gì bọn họ đã trải qua, trong lòng không khỏi thổn thức.

Vân Trạch mở lời: “Ta sẽ cho người làm giấy thông hành cho các ngươi.”

Phụ nhân vui đến phát khóc: “Cảm tạ, cảm tạ đại nhân...”

Có giấy thông hành là có thể vào thành, có thể tìm công việc, không còn phải đói rách như thế này nữa.

Đinh Nhất Nguyên lại bình tĩnh nói: “Không bằng hai vị nói rõ mục đích của mình đi?”

Vân Sơ và ba người Đinh gia tìm chỗ khác để nói chuyện.

 

Gà Mái Leo Núi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“... Nhìn ngươi khí chất phi phàm, tài trí mưu lược hơn người, có cao nhân muốn thu nhận ngươi vào tông môn.” Vân Sơ vẻ mặt ngay thẳng, nhìn không ra là nàng đang bịa chuyện: “Không biết ngươi có nguyện ý không?”

Đinh Nhất Nguyên ngơ ngẩn: “Là vị cao nhân nào, tông môn nào?”

“Sơn Tịch đại sư, Không môn.” Vân Sơ cất lời: “Vào môn này thì sẽ thông hiểu cổ kim, biết tương lai, thấu tỏ sinh tử...”

Đinh Nhất Nguyên vuốt râu: “Thế chẳng phải sẽ thành thầy bói ven đường lừa gạt hãm hại người khác sao? Đinh mỗ không tin những thứ này, không thèm gia nhập tông môn bỏ đi đó.”

Vân Trạch: “...”

Không trách Đinh Nhất Nguyên, nếu đổi thành hắn thì cũng sẽ nghi ngờ lời của Sơ nhi.

“Sơn Tịch đại sư đã sớm đoán ra ngươi sẽ từ chối, nên đã tính cho ngươi một quẻ.” Vân Sơ không chút hoang mang lấy một tờ giấy từ trong tay áo đưa qua: “Nếu ngươi thay đổi lựa chọn thì ba ngày sau cứ đến quán trà Nhã Đường truyền tin.”

Nàng nói xong thì đứng dậy cùng Vân Trạch rời đi.

Đinh Nhất Nguyên mở tờ giấy ra, khi nhìn thấy nội dung trong đó, hắn cứ như nhìn thấy một trò hề.

Trong giấy nói hắn cứ trú ở căn miếu nát này, trong vòng ba ngày sẽ có một lưu dân giống hắn bay lên cành cao trở thành quý nhân trong kinh thành.

Người tới miếu nát này đều là những kẻ không có nhà để về, ai nấy đều rất thê thảm, trong vòng ba ngày có thể trở thành quý nhân được sao?

“Sơ nhi, sao trong mộng của muội lại xuất hiện cả những chuyện như vậy?” Vân Trạch vô cùng kinh ngạc.

Vân Sơ ho khan.

Mấy ngày trước nàng ngẫm nghĩ công việc của cô nhi viện mới bất chợt nhớ lại chuyện này, một đích tử con vợ cả của một gia đình trong kinh thành bị lạc đường mười mấy năm, sau này đã được tìm thấy trong một căn miếu nát ở ngoại ô kinh thành, việc này được đồn đãi khắp đầu đường cuối phố.

Việc tìm người thân này vốn dĩ tới sang năm mới xảy ra, nàng đã cho người đến miếu nát điều tra, tra được đích tử lạc đường kia lại đang trú trong miếu nát, ăn xin sống qua ngày.

Vốn dĩ đang muốn truyền tin cho gia đình kia, hiện giờ vừa lúc mượn việc này để khiến Đinh Nhất Nguyên tin phục.

“Là mộng, cũng có thể không phải mộng, có lẽ là những chuyện đời trước muội từng trải qua.” Vân Sơ cười cười: “Không nói chuyện này nữa, không phải đại ca muốn gặp hai đứa nhỏ sao? Thời gian không còn sớm, chúng ta đi đón Du ca nhi cùng Trường Sinh.”

Vân Trạch đã sớm muốn gặp hai ngoại sanh này, nhưng lần đầu tiên lấy thân phận cữu cữu gặp mặt chúng nó, ít nhiều gì cũng phải chuẩn bị lễ vật, do vậy mới kéo dài tới hôm nay.

Hai người ngồi xe ngựa đến phủ Bình Tây Vương.

Xe vừa dừng thì đã nghe thấy tiếng hai đứa nhỏ.

“Nương!”

“Mẫu thân!”

Vân Sơ thoáng nhìn ra phía sau hai đứa nhỏ, lại không nhìn thấy Sở Dực.

Sở Hoằng Du tinh quái giải thích: “Phụ vương đã chọc giận hoàng tổ phụ, bị người giáng cho hai mươi trượng, giờ vẫn đang bị giữ ở trong cung.”

Vân Sơ: “...”

Ngữ khí của tiểu tử này sao lại lộ vẻ mừng thầm khi thấy người gặp nạn? Dù gì đó cũng là thân phụ của nó kia mà.

Xem ra Hoàng đế muốn giữ thể diện cho Bình Tây Vương, nên trước khi giáng hình phạt đã truyền lệnh cho mọi người lui xuống, thành thử tin tức mới không bị lộ ra ngoài.

Vân Sơ ôm hai đứa nhỏ lên xe ngựa.

Mành xe khẽ vén, Sở Hoằng Du vừa thấy Vân Trạch ngồi bên trong, liền đứng thẳng người, nghiêm cẩn chào hỏi: “Vân đại nhân.”

Sở Trường Sinh có chút sợ hãi, vùi vào lòng Vân Sơ.

Vân Trạch đã từng gặp qua hai đứa nhỏ này vài bận, nhưng lần nào cũng chỉ thoáng liếc qua, nghĩ bụng con nhà người ta thì có gì đáng xem đâu.

Song nay đã biết đây là cốt nhục của Vân Sơ, hắn nhìn thế nào cũng thấy thật đáng yêu.

Bàn tay to vẫy vẫy: “Du ca nhi, tới đây, ngồi cạnh ta.”