Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 232



“Bình Tây Vương Sở Dực, xin nghe chỉ!”

“Nữ nhi Phương gia tri thư đạt lý, ôn nhu hiền thục, phẩm đức xuất chúng, trẫm vô cùng hài lòng. Nay Bình Tây Vương đã đến tuổi cập kê, quyết định chọn tứ tiểu thư Phương gia Phương Tâm Nghiên kết thân. Mọi lễ nghi đều giao cho Lễ bộ lo liệu... Khâm thử!”

Cao công công cất cao giọng tuyên đọc thánh chỉ.

Chờ hồi lâu cũng chẳng thấy hồi đáp.

Lão nhìn Sở Dực đang quỳ dưới đất, mở miệng nhắc nhở: “Vương gia, nên tiếp chỉ.”

Lão là sủng thần bên cạnh Hoàng đế, hôm qua Bình Tây Vương ở Ngự Thư Phòng kịch liệt tranh luận với Hoàng đế, lão cũng nghe được đôi ba phần, trong lòng cũng rõ Bình Tây Vương bất mãn với hôn sự này.

Nhưng thánh chỉ đã ban ra, dù cho bất mãn nữa, thì cũng cần phải vui vẻ tiếp chỉ.

Sở Dực ngẩng đầu lên: “Ta không tiếp thánh chỉ tứ hôn này. Ta theo Cao công công vào cung một chuyến, thỉnh tội với phụ hoàng!”

Cao công công vô cùng kinh ngạc.

Kháng chỉ, đây chính là tội lớn, chẳng lẽ Bình Tây Vương đã hóa điên rồi sao?

Đoàn người đến tuyên chỉ không chỉ có một mình lão, phía sau vẫn còn bốn tiểu thái giám, hai cung nữ và một vài thị vệ.

Những người ở đây đều đã nghe được mấy lời này.

Cao công công thấp giọng nói: “Vương gia, lần này Hoàng Thượng hạ quyết tâm tứ hôn, dù chẳng phải Phương tiểu thư thì cũng là Vương tiểu thư hay Lý tiểu thư nào khác. Tứ hôn là hoàng mệnh, cũng là phụ mệnh, Vương gia chớ khiến Hoàng Thượng nổi giận, hãy tiếp chỉ đi.”

Sở Dực trực tiếp đứng dậy, truyền người chuẩn bị ngựa.

Cao công công thở dài, cuộn thánh chỉ lại, cùng Sở Dực tiến cung.

“Ngươi thật to gan, dám kháng chỉ!”

Hoàng đế vừa thấy Sở Dực đã tức giận đến mức muốn ném nghiên mực, nhưng cuối cùng người vẫn quan tâm nhi tử này, nghiên mực ấy chỉ nện xuống chân Sở Dực.

Sở Dực quỳ xuống: “Nhi thần có tội, xin phụ hoàng giáng tội trách phạt!”

“Ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám trách phạt ngươi sao?” Hoàng đế tức đến bật cười: “Trẫm hỏi ngươi thêm lần cuối, ngươi thật sự không cưới nữ nhi Phương gia ư?”

Sở Dực đáp dứt khoát như đinh đóng cột: “Đúng vậy!”

“Hay, hay lắm thay!” Hoàng đế vỗ tay: “Người đâu, kéo xuống đ.á.n.h hai mươi đại bản.”

Thị vệ bên ngoài đi vào, cùng lúc đó, Thái Hậu cũng vừa kịp lúc bước vào: “Hoàng đế, bây giờ không phải là lúc trách phạt tam nhi, người phải nghĩ cách giải thích với Phương gia cho thỏa đáng.”

Hoàng tử kháng chỉ, Phương gia mất hết thể diện, hôn sự của nữ nhi Phương gia cũng sẽ bị ảnh hưởng. Phương gia nổi trận lôi đình, cần phải trấn an cho tốt.

Hoàng đế chỉ cảm thấy đau đầu.

Người tính toán kỹ lưỡng, duy chỉ không lường được nhi tử này lại cương quyết kháng chỉ bất tuân.

“Chi bằng như vầy.” Thái Hậu mở miệng: “Hãy tứ hôn Phương tiểu thư cho Thụy nhi đi.”

Hoàng đế sửng sốt.

Ta và Thái Hậu không phải mẫu tử thân sinh, Thái Hậu khi ấy vốn là Hoàng Hậu, Thái Tử c.h.ế.t sớm, ngôi vị Hoàng đế mới truyền đến tay ta. Sở Thụy chính là nhi tử duy nhất của vị Thái Tử yểu mệnh năm đó, sau khi ta kế vị, liền phong Sở Thụy làm Trang Thân Vương.

Sở Thụy năm nay hai mươi ba tuổi, chưa có hôn phối, không phải ta cố ý xem nhẹ mà là do Sở Thụy bệnh tật ốm yếu, quanh năm suốt tháng đều bệnh liệt giường...

“E rằng không ổn.” Hoàng đế mở miệng: “Thụy nhi thân thể yếu ớt, Phương tiểu thư lại mảnh mai, e rằng làm vậy sẽ khiến bệnh tình của Thụy nhi càng khó khởi sắc.”

Sắc mặt Thái Hậu tức thì sa sầm.

Hoàng đế làm như chẳng hề hay biết.

Thái Hậu mấy năm nay đã âm thầm làm không ít chuyện, ta cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đợi đến khi Vân Tư Lân bắt được Xa Kỵ tướng quân đang trấn thủ Nam Cương, ta sẽ từ từ xử trí Thái Hậu...

 

Gà Mái Leo Núi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói tới Nam Cương, Thánh thượng khẽ cau mày, dạo gần đây, Vân Tư Lân cứ như mất hút bặt vô âm tín, hơn nửa tháng qua chẳng thấy một phong thư nào gửi về Kinh đô...

Dẫu biết tin Bình Tây Vương kháng chỉ chưa lan truyền rộng rãi, song với Vân gia vốn là trọng thần Nhất phẩm, đâu khó gì để tường tận những việc ấy.

“Phương gia vốn đã là sự lựa chọn vẹn toàn nhất cho Bình Tây Vương.” Vân Trạch chậm rãi cất lời, “Thà kháng chỉ còn hơn cưới nữ nhi Phương gia, rốt cuộc hắn muốn toan tính điều gì?”

Vân Sơ lắc đầu.

Trước là Đàm nhị tiểu thư, nay lại đến Phương tiểu thư, cả hai đều không lọt vào mắt xanh của vị Vương gia ấy, nàng cũng chẳng thể đoán định tâm tư hắn.

Nhưng đời trước hắn sống độc thân đến quá ba mươi tuổi, nay kháng chỉ cũng chẳng phải điều gì lạ lùng.

“Ta e rằng trong lòng hắn đã có nương tử mình hằng mong muốn rồi.” Liễu Thiên Thiên khẽ vuốt ve cái bụng tròn trịa, “Phải chăng là vì Sơ nhi?”

“Làm sao có thể!” Vân Trạch cười nhạt, “Nếu hắn thật lòng muốn cưới Sơ nhi thì đã không làm ra những chuyện xằng bậy như thế... Thôi không bàn chuyện này nữa, hôm nay lâm triều, Quốc sư đã bói một quẻ vận mệnh quốc gia, nhưng lại có một tin dữ.”

Vân Sơ nhướng mày: “Có phải là chuyện ở Nam Cương không?”

Vân Trạch gật đầu: “Quẻ tượng cho thấy dấu hiệu phản tặc xuất hiện ở Nam Cương.”

“Quốc sư quả là lợi hại.” Liễu Thiên Thiên nói, “Phụ thân chẳng phải đã tới Nam Cương để dẹp loạn phản tặc Xa Kỵ tướng quân sao?”

“Quẻ tượng còn nói mây trắng che lấp, cỏ cây khô héo, hiển nhiên là đang ám chỉ thẳng vào Vân gia ta.” Vân Trạch trầm ngâm, “Hầu hết triều thần đều không hay biết phụ thân đã tới Nam Cương nên mới chẳng dám công khai chuyện này có liên quan tới Vân gia, nhưng trong lòng Hoàng Thượng lại thấu đáo mọi nhẽ. Sau khi hạ triều còn gọi ta đến Ngự Thư Phòng, hỏi phụ thân gần đây có gửi thư tín về hay không.”

Vân Sơ nâng chén trà nhấp một ngụm.

Đời trước nàng chỉ là một nữ nhân nơi hậu trạch Tạ gia, đối với những chuyện này chỉ biết được kết quả chứ không tường tận rõ ngọn ngành diễn biến.

Đến giờ nàng mới hay rằng Quốc sư cũng giữ vai trò trọng yếu trong chuyện này.

Việc phụ thân nàng mất tích vốn nằm trong liệu tính, dù cho nàng không trọng sinh một đời để phù trợ người thì người cũng sẽ bình an quay về, chẳng có gì đáng bận tâm.

Nhưng nếu cứ để mặc Quốc sư này, nhỡ ngày sau lão ta bói ra quẻ tượng gì rồi lại vấy bẩn danh tiếng Vân gia thì quả là vô cùng phiền phức.

Rốt cục, Quốc sư là người của Thái Hậu hay của Cung Hi Vương?

Không quan trọng.

“Thay thế một vị Quốc sư khác là ổn thỏa.”

Lời Vân Sơ thốt ra khiến Vân Trạch kinh hãi biến sắc: “Sơ nhi, muội vừa nói gì vậy?”

Quốc sư vốn là trọng thần Nhất phẩm, chưởng quản Khâm Thiên Giám, là đại hồng nhân được Hoàng Thượng hết mực tín nhiệm.

Một vị Quốc sư đạt tới địa vị này phải trải qua mười mấy, hai mươi năm trời bồi đắp, đâu phải muốn thay là thay dễ dàng như thế.

“Đại ca quên rồi sao, những cảnh tượng trong mộng của muội đều đã ứng nghiệm cả đấy.” Vân Sơ nở nụ cười, cất lời, “Hoàng Thượng coi trọng Quốc sư là bởi lão có thể tiên đoán tương lai, những điều kiện khác chỉ là thứ yếu. Nói tóm lại, chỉ cần là kẻ có thể nhìn thấu tương lai, ắt sẽ được Hoàng Thượng tín nhiệm.”

Vân Trạch vẫn còn bận tâm: “Liệu có ổn thỏa chăng?”

Vân gia ta vẫn luôn giữ mình cẩn trọng, chẳng muốn tham gia vào chốn phân tranh triều chính. Nếu đổi Quốc sư thành người của ta, lỡ như bại lộ, Vân gia ắt sẽ bị tru diệt ngay lập tức.

“Quẻ tượng của vị Quốc sư đương nhiệm đã ám chỉ thẳng vào Vân gia ta, đã có lần đầu ắt sẽ có lần thứ hai. Để lão tại vị, ắt là một mối họa lớn.” Vân Sơ từ tốn nói, “Đương nhiên, đây vốn là đại sự, tất thảy vẫn phải chờ đại ca định đoạt.”

Vân Trạch cũng không chần chừ lâu.

Hắn lập tức hạ quyết tâm: “Được lắm, vậy cứ y lời Sơ nhi, thay đổi quốc sư đi.”

Huynh muội hai người dùng xong bữa ngọ, liền tức tốc ra phố.

Cỗ xe ngựa bon bon đến một ngôi miếu hoang tàn ở ngoại thành.

Vân Sơ vén rèm xe: “Cứ từ từ quan sát đi.”

Trong thời gian dựng sửa cô nhi viện, nàng từng dạo khắp các miếu hoang ngoài thành, gặp gỡ không ít kẻ khốn cùng, bần hàn, trong số đó có một người khiến nàng đặc biệt ấn tượng.

Nếu muốn chọn người đảm đương vị trí quốc sư, kẻ này quả thực vô cùng thích hợp, hơn nữa lại có yếu điểm.

Cỗ xe ngựa dừng lại dưới bóng cây cổ thụ đối diện miếu hoang, bọn họ đứng từ xa dõi theo.