Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 237



Xe ngựa lặng lẽ khuất xa dần trong muôn ngàn lời bàn tán của bá tánh.

Tạ Thế An nhìn xe ngựa, lặng thinh thốt lên: “Mẫu thân, thực lòng xin lỗi người...”

Hắn nắm chặt bút lông trong tay, dù dốc sức mạnh cỡ nào, bút vẫn hiên ngang không gãy. Hắn cũng khát khao trở thành một người hiên ngang bất khuất, song điều ấy quả thực quá đỗi gian nan.

Tin tức đích trưởng nữ Vân gia hòa ly với Tạ Cảnh Ngọc chẳng mấy chốc đã truyền khắp các ngõ ngách.

Vân Sơ khẽ vén màn xe, ngoảnh nhìn về phía sau, bóng dáng Tạ phủ đã chẳng còn, ngay cả một mái hiên cũng khuất dạng. Nàng đã từng mường tượng muôn vàn cảnh tượng về ngày này. Ngờ đâu lại tĩnh lặng đến nhường này, lòng nàng chẳng gợn chút sóng. Chiều cuối thu trời trong, nắng ấm dịu vợi, nàng cứ thế rời khỏi Tạ gia, nơi đã vấn vương một kiếp nhân sinh. Thống khổ, hận thù, bi phẫn… thảy đều dần tan biến trong gió thu mơn man.

Không hoài niệm cố sự, chỉ hướng về phía trước, nàng sẽ có một tương lai xán lạn hơn.

Thu Đồng dẫn đoàn xe đến viện tử ở ngõ Ngọc Lâm, còn Vân Sơ lại ngồi cỗ xe ngựa tiến về Vân gia.

Sau khi Lâm thị nhận được tin, đã sớm dẫn người ra đứng chờ trước cổng Vân phủ.

“Sơ nhi, con đã trở về rồi!”

Lâm thị kéo Vân Sơ vào lòng, ân cần vuốt ve không ngớt. Bà khẽ ngoảnh nhìn ra phía sau, không khỏi nhíu mày: “Của hồi môn của con đâu, Sơ nhi? Chẳng lẽ đã để lại Tạ gia rồi sao?”

“Đương nhiên không phải.” Vân Sơ mỉm cười đáp: “Đã dặn Thu Đồng đưa tới viện tử ở ngõ Ngọc Lâm rồi. Sau này, con sẽ cư ngụ tại đó.”

Lâm thị khẽ lắc đầu, trong lòng không tán thành.

Vân Trạch vội vàng hòa giải: “Cũng chỉ cách có vài bước chân, có gì đáng ngại đâu? Mau vào nhà trước đi.”

Cả đoàn người chưa kịp bước vào cửa lớn Vân gia thì phía sau lưng, một đoàn người ngựa đã xuất hiện trước cổng lớn. Tất cả các chi thứ của Vân gia tại kinh thành đều đã tề tựu. Vân gia đã trụ vững kinh thành trăm năm, các chi thứ đương nhiên không thể ít ỏi. Cả sân viện tức thì tràn ngập những tiếng nói ồn ào của đám đông.

Đứng trước đại sự của Vân gia, chuyện Vân Sơ hòa ly đương nhiên chẳng còn được mấy ai để ý. Mọi người chỉ hỏi thăm đôi câu rồi lại quay sang nhìn về phía Vân lão tướng quân.

Vân lão tướng quân ngồi trên đệm, trầm giọng nói: “Vân gia đã trải qua bao phen bão táp mưa sa, có đại sự nào chưa từng kinh qua? Chút chấn động này có đáng gì đâu, tất cả hãy giữ bình tĩnh cho ta. Chỉ thương cho những nữ nhi Vân gia đã xuất giá… Nhân tiện đây ta cũng tuyên bố luôn, nếu nữ nhi nhà nào vì chuyện Vân gia mà bị nhà chồng khi dể, thị vệ Vân gia sẽ tức tốc tới rước nàng về nhà. Sau này, mọi sinh hoạt đều do Vân gia chu cấp, nuôi dưỡng trọn đời!”

Mọi người gật đầu. Gia đình chồng của các nữ nhi bọn họ đương nhiên không phải hạng thấp kém như Tạ gia, chẳng thể nào làm ra những hành vi bất nhã trước khi mọi chuyện được làm rõ ràng.

Vân Tam gia cất lời hỏi: “Hoàng thượng đã giao ba ngàn binh sĩ Vân gia quân cho người khác, liệu tiếp theo có thể sẽ trục xuất các quan viên Vân gia ra khỏi triều đình không?”

Gia chủ Vân gia là Nhất phẩm tướng quân. Chức quan cao nhất trong các chi thứ cũng chỉ là chức Ngũ phẩm của Vân Nhuận, còn những người khác đều là thất phẩm, những chức quan nhỏ bé, khiêm tốn trong Lục bộ, như Lại bộ, Binh bộ, Hộ bộ, Công bộ... Người Vân gia quả thực phải bước chân vào quan trường từ tầng thấp nhất, từ đó dần thăng tiến, mới có thể trở thành một thế gia vọng tộc. Nếu tất cả người Vân gia đều bị cách chức, thì Vân gia cũng xem như tận diệt.

Vân lão tướng quân vuốt vuốt chòm râu, đáp: “Đương nhiên sẽ không.”

Hoàng thượng ngự tại vị trí chí tôn kia bao năm qua, tâm tư tính toán đã đạt đến cảnh giới thuần thục thâm sâu. Nhằm áp chế Thái Hậu, người tuyệt đối sẽ không để Vân gia xảy ra bất kỳ biến cố nào. Hoàng thượng nhất định sẽ dốc toàn lực tìm kiếm Vân Tư Lân, mượn tay Vân gia, c.h.é.m c.h.ế.t chất nhi Xa Kỵ tướng quân của Thái Hậu, bóp nát mọi hy vọng của phe đảng Thái Hậu, khi ấy người mới có thể an tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vân gia vẫn còn giá trị lợi dụng, nên Hoàng Thượng ắt sẽ không để Vân gia ta rơi vào cảnh t.h.ả.m bại như thế. Hơn nữa, mộng cảnh của Sơ nhi từng ứng nghiệm rằng, hai năm nữa, Vân Tư Lân sẽ mang thủ cấp của quốc vương Nam Việt mà trở về triều đình...

Có Vân lão tướng quân ở đây, người Vân gia cũng dần bình tĩnh lại.

“Vân gia ta đời đời huấn luyện Vân gia quân, đương nhiên sẽ không để rơi vào tay kẻ khác!” Vân lão tướng quân cất lời: “Hiện tại việc cấp bách nhất chính là phái người đến Vân gia quân đ.á.n.h tiếng, bảo bọn họ giữ bình tĩnh, chớ có ăn no rảnh rỗi mà sinh sự.”

Thiên hạ đều biết Vân gia quân dũng mãnh thiện chiến, song chỉ có Vân gia ta thấu tỏ, họ bất quá chỉ là một lũ võ biền lỗ mãng, chỉ biết trung thành đến c.h.ế.t mà thôi. Doãn phó tướng chính là ví dụ điển hình. Hiện giờ Vân chủ tướng mất tích, Doãn phó tướng bị cách chức, ba ngàn tinh binh sớm muộn gì cũng gây ra sai lầm, vì vậy mới cần người Vân gia ra mặt trấn an.

Vân Trạch gật đầu: “Vâng, tổ phụ, con lập tức đến đó một chuyến.”

“Ngươi không được đi.” Vân lão tướng quân lắc đầu: “Con là đích trưởng tử Vân gia, ta có chuyện khác quan trọng hơn cần ngươi gánh vác.” Lão nhân gia vừa nói vừa nhìn về đám thiếu niên thuộc dòng bên của Vân gia: “Trong số các ngươi, ai nguyện ý đi một chuyến?”

Vân Nhuận bước ra đại diện cho đám người đồng lứa thuộc dòng bên: “Lão tướng quân, chớ khinh ta hèn nhát, chỉ là bây giờ tình thế không giống như trước. Vân gia quân đã bị Định Viễn tướng quân tiếp nhận, người Vân gia lại tiếp xúc với Vân gia quân, khó tránh khỏi điều tiếng hiềm nghi... Hiện giờ tất cả sự chú ý của cả kinh thành đều đổ dồn về Vân gia, lúc này người Vân gia không nên ra mặt. Chi bằng phái người gửi một phong thư qua đó thì hơn.”

Vừa nghe lời này, Vân lão tướng quân chỉ cười nhạt. Sơ nhi nói đúng, lúc đắc thế thì người bên cạnh ai cũng là người tốt. Một khi xảy ra chuyện, sẽ có kẻ tự lộ rõ manh mối. Thiệt cho lão còn cho rằng Vân Nhuận là một hài tử tốt, hóa ra cũng chỉ là kẻ hữu danh vô thực. Lão nhìn về phía những người khác: “Các ngươi thì sao?”

Những chi thứ khác của Vân gia ngày thường cũng chỉ hoạt động trên địa bàn của mình, không nhạy bén với thế cục triều đình. Hiện giờ Vân gia đột nhiên xảy ra chuyện, cả đám người căn bản không biết phải làm gì, nghe Vân Nhuận nói như vậy, bọn họ cũng cảm thấy có nên nín thinh không dám cất lời.

Vân lão tướng quân vô cùng thất vọng. Thì ra, các chi thứ của Vân gia ta đều là những kẻ hèn yếu bạc nhược! Khó trách giấc mộng của Sơ nhi đã dự báo mười mấy năm sau Vân gia sẽ bị chu di toàn tộc.

Lão định nổi giận quát lớn thì Vân Sơ lại nhẹ nhàng kéo tay áo lão. Dưới uy vũ của tổ phụ, những thiếu niên Vân gia này tự nhiên phải tới doanh trướng của Vân gia quân ở ngoài thành. Nếu như vậy thì sẽ không nhìn ra được tính cách thật của bọn họ.

Nàng ghìm Vân lão tướng quân lại, nhìn về phía Vân Nhuận, gằn từng chữ một: “Tại sao Doãn phó tướng lại bị xử phạt? Tại sao ba ngàn Vân gia quân lại bị kẻ khác tiếp quản? Chỉ vì phụ thân ta mất tích, bọn họ muốn xuất một phần lực giúp phụ thân ta đòi lại công đạo! Những người không có huyết thống Vân gia còn làm được đến thế, Vân gia trên dưới nhiều người như vậy lại sợ bị hiềm nghi, chỉ biết lảng tránh, chỉ muốn phái một hạ nhân đến đó. Đây không chỉ là coi khinh Vân gia quân mà còn coi khinh cả chính Vân gia!”

Trên người nàng toát ra khí thế hừng hực, dẫu không phải uy áp của bậc cường giả chấp chưởng quyền hành, song vẫn khiến người ta không thể nào đối kháng.

Vân Nhuận dừng một hồi lâu rồi nói: “Vân gia quân đã có Định Viễn tướng quân tiếp nhận, người Vân gia không tiện tiếp xúc với Vân gia quân.”

Vân Sơ nhìn hắn, giọng kiên quyết: “Nếu Vân gia lựa chọn như vậy, ba ngàn Vân gia quân sẽ thề đoạn tuyệt nghĩa tình, không còn trung thành với Vân gia nữa.”

Vân Nhuận rũ mắt, trầm ngâm.

Gia chủ Vân Tư Lân mất tích nơi Nam Cương, dù không thông đồng với giặc cũng khó bề thoát khỏi kiếp nạn này.

Nếu Vân Tư Lân chẳng còn, liệu Vân gia có thể bồi dưỡng được một vị tướng khác chăng? E là không thể... Vậy thì, sau này Vân gia quân còn có liên can gì tới tông tộc Vân gia nữa? Há cần thiết phải mạo hiểm kết oán cùng Định Viễn tướng quân?

Gà Mái Leo Núi

“Nếu chư vị huynh trưởng không thể bày tỏ thái độ, ta đành phải thân chinh một chuyến vậy.” Vân Sơ quét mắt nhìn một lượt, thu trọn biểu cảm của từng người vào tầm mắt.