Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 238



Lúc này, Vân tam thẩm rốt cuộc không nén được giận, lên tiếng: “Tuy Sơ nhi muội đã hòa ly, nhưng cũng không còn là thành viên Vân gia chính thức, chớ nên can dự vào chuyện này.”

Vân gia vốn có gia pháp, nữ nhân không nên tham dự đại sự.

Vân tam thẩm thấy Vân Sơ nhiều lần lên tiếng, còn dám chất vấn trưởng nam Vân Nhuận của mình, đã sớm sinh lòng bất mãn, hiện giờ mới cả gan thốt ra lời ấy.

“Ngay cả một nữ tử còn có thể đứng ra gánh vác việc trọng đại của Vân gia khi nguy khốn, các ngươi ——” Vân Trạch nhìn đám huynh đệ kia, ngữ khí đầy vẻ khinh thường: “Uổng là nam nhi Vân gia!”

“Vân Sơ, ta đi cùng muội!”

Trưởng tôn của Vân tam gia đứng dậy, thần sắc kiên định.

Vừa nãy hắn còn chưa cân nhắc kỹ lưỡng lợi hại trong chuyện này, dễ dàng bị Vân Nhuận thao túng, giờ khắc này mới tỉnh táo trở lại.

Chỉ cần tin tưởng đại tướng quân không mưu phản, Vân gia sẽ an toàn vô sự, Vân gia quân chẳng mấy chốc sẽ trở về dưới trướng Vân gia.

Nếu đã vậy, không thể khiến ba ngàn Vân gia quân kia phải thất vọng đau lòng.

Chuyến đi này cần người Vân gia đích thân ra mặt.

“Ta cũng đi!”

“Cứ tính luôn ta!”

“Còn có ta nữa!”

Đám nam đinh Vân gia đều nhất loạt đứng dậy.

Vân lão tướng quân vuốt chòm râu bạc, vẻ mặt mãn nguyện, đám hài tử này chỉ nhất thời nông nổi một chút, cũng chưa đến mức không thể cứu vãn.

Ngoài Vân Nhuận ra, tất cả các nam đinh cùng thế hệ đều đứng ra.

Sau khi tất cả đều ra mặt, Vân Nhuận tự nhiên không thể đứng ngoài cuộc được nữa, chậm rãi nói: “Vân Sơ, muội dẫn người tới quân doanh, ta sẽ đến Binh bộ do thám tin tức.”

“Như vậy mới phải.” Lâm thị mỉm cười mãn nguyện: “Trong lúc nguy cấp, trên dưới Vân gia đều đồng lòng, nhất định có thể vượt qua đại nạn này.”

Vân Sơ không mang theo tất cả nam đinh Vân gia mà chỉ chọn bốn năm vị huynh trưởng thân thiết đi cùng.

Trước đây nàng là phụ nhân đã có phu quân, mỗi lần ra ngoài đều phải ngồi xe ngựa, mà nay nàng đã hòa ly, không còn là thê tử của ai nữa, có thể tự do tự tại, nàng cùng các huynh trưởng thúc ngựa phi nước đại ra ngoại ô kinh thành.

Vừa đến cửa doanh trại đã nghe thấy tiếng huyên náo.

Vân Dật, đang giữ chức Thất phẩm ở Binh bộ, bước lên hỏi thăm, sau đó sắc mặt tái mét quay về bẩm báo: “Định Viễn tướng quân đang xử lý Vân gia quân, phàm kẻ nào náo loạn đều bị quất mười roi. Đây không chỉ là đ.á.n.h vào quân lính Vân gia, mà còn làm nhục thể diện Vân gia!”

Một nam đinh Vân gia khác giận dữ nói: “Vân gia chưa bị kết tội, Định Viễn tướng quân sao dám cả gan như vậy...”

Vân Sơ lên tiếng: “Nếu Hoàng thượng đã để Định Viễn tướng quân tiếp quản Vân gia quân, vậy thì hắn có toàn quyền định đoạt. Vị tân quan nhậm chức tất phải đốt ba bó lửa, huống hồ đây còn là lúc hắn thể hiện quyền uy.”

Định Viễn tướng quân muốn thôn tính Vân gia quân béo bở này, sẽ không ra tay quá độc ác.

Nhưng Vân gia quân vốn vô cùng kiêu ngạo, bướng bỉnh, e rằng sẽ không nghe theo Định Viễn tướng quân sai phái, khó tránh khỏi chịu phạt thân thể.

Đời trước, Vân gia quân tuy tổn thất vài binh sĩ nhưng vẫn không chịu khuất phục, sau này ba ngàn Vân gia quân đều bị rải rác. Mãi đến khi phụ thân nàng lập công trở về triều, mới tập hợp bọn họ lại...

Những người này thề c.h.ế.t trung thành với Vân gia, tuyệt không thể để họ phải chịu khổ sở như thế.

Vân Sơ tiến lên trước, nói với thị vệ đang canh gác: “Vân Sơ, trưởng nữ Vân gia, xin cầu kiến Định Viễn tướng quân, mong chư vị thông báo một tiếng!”

Binh lính canh giữ ngoài cửa chẳng dám đắc tội với ai, vội vàng chạy vào bẩm báo.

Định Viễn tướng quân đang ngồi trên ghế, chứng kiến phó tướng quất roi vào thủ lĩnh Vân gia quân. Nghe lính canh cửa báo có người Vân gia đến, hắn ta liền ngồi thẳng người.

Song sau đó, hắn ta lại thản nhiên ngả người, lạnh giọng đáp: “Không gặp.”

Nếu ba ngàn tráng sĩ này được gặp người Vân gia, hẳn sẽ càng thêm cứng đầu, khó bề răn dạy.

 

Gà Mái Leo Núi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phản ứng của Định Viễn tướng quân quả nhiên nằm trong liệu định của Vân Sơ.

Nàng khẽ mỉm cười, đang định nhờ thị vệ vào truyền lời thì chợt nghe tiếng vó ngựa từ phía sau vọng lại, cát bụi mịt trời, đám thị vệ ngoài cửa doanh trướng đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến Bình Tây Vương!”

Vân Sơ quay đầu lại, trông thấy một nam nhân cao lớn đang ngự trên tuấn mã.

Hắn vận hắc thiết chiến giáp, bên hông đeo bội kiếm đen tuyền, toàn thân toát lên vẻ uy phong lẫm liệt.

Hắn đối diện ánh mắt Vân Sơ, liền xoay người xuống ngựa.

“Bái kiến Bình Tây Vương.”

Vân Sơ cùng các huynh trưởng vội vàng hành lễ.

“Các ngươi muốn vào quân doanh sao?” Sở Dực chẳng quanh co, nói: “Vậy hãy theo ta vào.”

Vân Dật khẽ gãi cằm: “Việc này liệu có hợp quy củ chăng?”

“Quy củ ư?” Sở Dực khẽ mỉm cười: “Trên tay Vân tiểu thư có lệnh bài của ta, không chỉ được tự do ra vào Đại Lý Tự mà còn có thể xuất nhập các quân doanh đóng tại ngoại ô kinh thành.”

Vân Sơ quả thật không hay biết chuyện này, muốn cất lời cảm tạ,

Sở Dực lại phất tay: “Cứ theo ta vào.”

Đoàn người Vân gia theo Sở Dực tiến vào quân doanh, dọc đường đi, không một ai dám ngăn trở.

Chẳng mấy chốc đã đến khu vực trung tâm, Định Viễn tướng quân vừa nhận được tin báo, vội vã bước ra nghênh đón: “Vương gia quang lâm mà hạ quan không kịp nghênh đón từ xa, xin Vương gia thứ tội!”

Sở Dực ngước mắt nhìn về phía trường thao luyện, thấy hai binh sĩ Vân gia quân đang bị trói trên giá quất roi.

Hắn trầm mặc rút bội kiếm bên hông, loang loáng múa mấy đường kiếm.

Định Viễn tướng quân sợ đến nỗi lảo đảo ngã khuỵu xuống đất.

Hắn ta cảm thấy đường kiếm lóe sáng sượt qua trước mắt, lại cảm nhận được sát khí nồng đậm.

Hắn ta muốn thốt lời, song khí thế của người trước mặt quá đỗi mạnh mẽ, đến một từ cũng không thể thốt ra.

Rốt cuộc, sức đè nén này cũng tan biến.

Hắn ta cúi đầu nhìn xuống, phát hiện chiến giáp trên người đã bị thanh kiếm kia c.h.é.m nát, tan tành rơi xuống nền cát vàng, ngay cả mũ giáp trên đầu hắn ta cũng đã vỡ vụn.

Một tướng quân bị người ta phá nát giáp trụ và mũ giáp, quả là một sỉ nhục không thể kể xiết.

Song hắn ta lại chẳng dám phản kháng mảy may nào.

Bình Tây Vương mới mười lăm tuổi đã lên sa trường, hiệp trợ Trụ Quốc đại tướng quân bình định phản loạn tại Tây Cương.

Sau này lưu lại trấn thủ kinh thành, đã dẫn dắt mấy ngàn thị vệ san bằng đám thổ phỉ vốn đã mai danh ẩn tích của Đại Tấn…

Một tướng quân Tam phẩm như hắn ta cũng không dám liều mạng trước mặt Bình Tây Vương.

“Đại Tấn ta có thể sánh vai cùng các quốc gia láng giềng cũng là nhờ một phần công lao của Vân gia quân!” Sở Dực lạnh lùng phán: “Định Viễn tướng quân ngươi dám quất roi Vân gia quân, chẳng khác nào quất roi vào mặt ngàn vạn chiến sĩ đang trấn giữ biên cương! Những tướng sĩ ấy chính là linh hồn Đại Tấn, ngươi cả gan không đặt Đại Tấn vào mắt, vậy ngươi đáng gánh tội gì!!”

Định Viễn tướng quân toàn thân run rẩy, lập tức quỳ sụp xuống đất: “Bẩm Vương gia, sự tình không phải như vậy! Chính là hai kẻ này đã chống đối hạ quan, lại còn cầm đầu Vân gia quân quấy phá!”

“Vân gia quân chỉ vì quá nôn nóng cứu người mà hành động khẩn trương, chứ nào có ý định làm loạn.” Vân Sơ cất giọng ôn hòa, chậm rãi nói: “Xin Định Viễn tướng quân cho phép ta đôi lời căn dặn Vân gia quân.”

Định Viễn tướng quân cúi đầu, trong lòng vô cùng bất mãn.

Nhưng có Bình Tây Vương tọa trấn nơi đây, dù không cam lòng, hắn ta cũng chẳng thể nào làm trái ý.

Thôi thì cũng đành. Kẻ đại trượng phu có thể chịu nhục nhất thời.

Đợi Bình Tây Vương rời khỏi, hắn ta sẽ có vô vàn cơ hội để “dạy dỗ” đám Vân gia quân không biết điều này.

Chỉ cần khiến Vân gia quân trở thành kẻ nô dịch dưới trướng hắn ta, hắn ta ắt sẽ thành công leo lên con thuyền quyền thế của Cung Hi Vương...