Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 239



Vân Sơ bước lên đài cao, tầm mắt quét xuống ba ngàn binh sĩ Vân gia quân đang đứng bên dưới. Trong số đó, hai người bị xiềng xích, hơn chục người bị áp chế, còn những người khác đều hiện rõ vẻ mặt phẫn nộ.

“Thiên hạ đồn đại rằng Trụ Quốc đại tướng quân thông đồng với địch quốc mưu phản. Ta tuyệt không tin, và ta nghĩ, chư vị cũng vậy. Bởi thế, ta mới đích thân đến Nam Cương này để tìm kiếm tung tích phụ thân ta.” Giọng nàng tựa dòng suối trong vắt, êm đềm chảy trôi: “Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt… Trung thành sở cảm kim thạch khai, miễn kiến công danh thùy trúc bạch… Sau khi phụ thân ta hoàn thành sứ mệnh, người nhất định sẽ hồi kinh, cũng mong chư vị có thể hoàn thành trọng trách của mình, hết lòng trung thành với Hoàng Thượng, bảo vệ hoàng thành vững chắc!”

Lời nàng đã tỏ rõ ý tứ, bọn họ không cần phải ra mặt phò tá Vân gia.

Biết nhìn rõ thời cuộc, tự bảo toàn thân mệnh, đó mới là sự trung thành lớn nhất dành cho Vân gia.

Vân Dật dẫn đầu cất lời, hùng hồn hô lớn: “Trung với Hoàng Thượng, bảo hộ hoàng thành!”

Vân gia quân liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt hô vang: “Trung với Hoàng Thượng, bảo hộ hoàng thành!”

Định Viễn tướng quân vẫn quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn Vân gia quân, không sao tin nổi vào nhãn tiền.

Sau khi tiếp quản Vân gia quân, hắn ta đã dùng đủ mọi lời lẽ ngon ngọt lẫn đe dọa, kể cả hình phạt cũng đã dùng tới, thế nhưng đám người này vẫn “dầu muối không ăn”.

Vậy mà thiếu nữ Vân gia chỉ cần xuất hiện đôi lời, đã khiến bọn họ thay đổi thái độ.

Uy danh của Vân gia đối với Vân gia quân quả thực khiến kẻ khác phải kinh hãi.

Hắn ta có thể tiếp quản ba ngàn binh sĩ này là nhờ Hoàng Thượng trọng dụng, đây cũng là lợi thế lớn trên con đường làm quan của hắn ta.

Có ba ngàn tinh binh này, hắn ta căn bản chẳng cần phải đi cầu cạnh Cung Hi Vương, hẳn là Cung Hi Vương sẽ tự mình tới cầu hắn ta về phe…

Trong khoảnh khắc ấy, muôn vàn ý niệm chợt lóe lên trong lòng Định Viễn tướng quân.

Nhưng mà ——

Sở Dực lập tức cất lời: “Từ giờ trở đi, Vân gia quân sẽ do bổn vương tiếp quản. Định Viễn tướng quân, lệnh bài ở đâu?”

Định Viễn tướng quân bỗng chốc ngẩn ngơ.

Lệnh bài điều động Vân gia quân nằm trong tay hắn ta còn chưa được một ngày đã phải đổi chủ rồi sao?

Mắt thấy ba ngàn người này đã nghe lời, chỉ cần hắn ta khổ công thêm chút nữa thì bọn họ sẽ biến thành tân Chu gia quân của hắn ta, sao hắn ta có thể giao ra…

Hắn ta cúi đầu: “Vi thần phụng hoàng mệnh tiếp quản Vân gia quân, Vương gia…”

Lời còn chưa dứt, hắn ta đã cảm thấy cánh tay mình tê dại.

Thanh kiếm của Sở Dực đã kề sát cánh tay hắn ta, cánh tay đã rướm máu.

Hắn ta biết nếu tiếp tục chống đối, Bình Tây Vương sẽ chặt đứt cánh tay này của hắn.

Lệnh bài tức khắc rơi xuống đất.

Trình Tự nhặt lấy dâng lên Sở Dực.

“Cút!”

Sở Dực quát lạnh.

Định Viễn tướng quân cùng đám thủ hạ của mình hoảng sợ rút lui.

Trong thâm tâm Vân Sơ, những cảm xúc phức tạp cuộn trào.

Sau biến cố của Vân gia, lẽ nào nam nhân này đã chẳng buồn che đậy dã tâm của mình nữa sao?

Chẳng lẽ, Vân gia ta suy yếu, hắn liền nhân cơ hội đoạt lấy Vân gia quân ư?

Ngay khi nàng còn đang suy tư, Sở Dực đã tiến đến trước mặt, trong tay cầm một khối lệnh bài. “Ngươi là trưởng nữ Vân gia, lệnh bài Vân gia quân này, ta giao cho ngươi cất giữ.”

Vân Sơ không khỏi kinh ngạc tột độ.

Há chẳng phải hắn biết lệnh bài này mang ý nghĩa gì sao?

“Ta tin Vân tướng quân sẽ không phản quốc, cũng sẽ không gặp phải chuyện bất trắc, ắt hẳn một ngày nào đó, ông ấy sẽ mang theo một thân công huân hồi kinh.” Sắc mặt Sở Dực lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, song lời nói lại tràn đầy sự ôn hòa, “Đến lúc đó, ngươi hãy đích thân trao lại lệnh bài này cho phụ thân ngươi.”

Trái tim Vân Sơ chợt mềm đi đôi chút.

Ngàn vạn cảm xúc cứ thế đan xen trong lòng nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nam nhân trước mắt chợt khom người, hạ giọng nói: “Giờ đây Vân gia bị chú ý lắm. Nếu ngươi ra ngoài, ắt sẽ có kẻ theo dõi. Đợi đến tối, ta sẽ đích thân đưa hai hài tử đến ngõ Ngọc Lâm.”

Vân Sơ mím môi: “Đa tạ.”

“Vân tiểu thư hà tất phải nói lời đa tạ, lẽ ra ta mới là kẻ phải cảm ơn ngươi.” Khóe môi Sở Dực khẽ cong lên một độ cung mỹ diệu: “Cảm ơn ngươi đã đối đãi tử tế với đôi nhi nữ của ta đến vậy.”

Vân Sơ lặng thinh.

Nàng cũng thầm cảm tạ hắn đã cứu sống hai hài tử.

Thầm cảm tạ hắn đã nuôi dưỡng hài tử khôn lớn đến tận ngày nay.

Nàng nhận ra, bản thân không cách nào tiếp tục toan tính với nam nhân này được nữa.

Tiễn chân người Vân gia xong xuôi, Sở Dực liền giục ngựa phi thẳng đến hoàng cung.

Cao công công vào bẩm báo xong liền dẫn hắn vào Ngự Thư Phòng, nơi đã có vài người tề tựu bên trong.

“Hỗn xược!” Hoàng đế giận dữ trừng mắt nhìn hắn: “Trong tay ngươi có tám ngàn tinh binh diệt phỉ còn chưa đủ sao, lại dám cả gan đi đoạt Vân gia quân, rốt cuộc là ai đã ban cho ngươi cái lá gan tày trời ấy?”

Sở Dực tức khắc quỳ xuống, tâu: “Vân gia đời đời hun đúc nên Vân gia quân, kỷ luật nghiêm minh, chưa từng phạm phải bất kỳ sai lầm nào, anh dũng đẩy lui ác địch, thu phục thành trì, là đội quân hùng mạnh nhất của Đại Tấn ta. Giờ đây Trụ Quốc đại tướng quân mất tích, Vân gia quân bỗng chốc trở thành cá nằm trên thớt, há chẳng phải sẽ khiến tướng sĩ biên cương thất vọng, buồn lòng hay sao?”

Ba ngàn Vân gia quân là thân binh của Vân gia, trụ cột vững chắc vậy.

Ngoài trụ cột đó, còn có ba vạn tinh binh Vân gia. Ba vạn tinh binh ấy hiện đang trấn giữ Tây Cương, như bức bình phong vững chãi bảo vệ cửa ngõ Đại Tấn ta.

“Nhi thần làm vậy là để ổn định quân tâm, vỗ về dân tâm, hòng giữ gìn cho Đại Tấn ta được yên ổn, thái bình dài lâu, kính xin phụ hoàng minh xét!”

Sở Dực tháo bội kiếm thường đeo bên hông, cung kính dâng lên.

Nếu khối lệnh bài kia có thể điều động Vân gia quân, thì thanh bảo kiếm này của hắn lại có thể khiến tám ngàn tinh binh diệt phỉ dưới trướng tuyệt đối phục tùng không chút do dự.

Cao công công liền tiếp nhận bảo kiếm, cung kính dâng lên.

Hoàng đế chợt khựng người. Đây chính là thanh bảo kiếm mà ngài ban cho tam hoàng tử năm hắn tròn mười lăm, khi lên đường tòng quân theo Trụ Quốc đại tướng quân đến Tây Cương.

Tam hoàng tử trả lại bảo kiếm, ý thứ nhất là để chứng minh bản thân không có ý đoạt quyền.

Ý thứ hai, là để minh chứng cho tất cả rằng hắn và Vân Tư Lân cùng lên chiến trường, trải qua sinh tử chi giao, nên hắn có lý do chính đáng để ra mặt phò trợ Vân gia quân.

Hoàng đế cầm chặt bảo kiếm, trầm mặc không nói.

Cung Hi Vương, người đứng đầu hàng, vẫn giữ vẻ trầm tư.

Định Viễn tướng quân cũng được xem là kẻ thuộc phe hắn. Trong tình thế hắn chưa kịp toan tính điều gì, phụ hoàng đã trao Vân gia quân cho Định Viễn tướng quân. Hắn ta tức khắc cảm thấy vui mừng khôn xiết, cứ ngỡ như miếng bánh thịt từ trên trời rơi xuống vậy.

Ai ngờ miếng mồi béo bở kia chưa kịp nếm mùi vị đã bị vị đệ đệ tốt Sở Dực này giành mất.

Một vị võ tướng Tam phẩm như Định Viễn Tướng quân lại để người ta ngang nhiên đoạt mất mối lợi, quả thực là kẻ vô dụng!

“Hoàng thượng, dẫu Bình Tây Vương có ngàn vạn lý do đi chăng nữa, cũng không thể kháng lại thánh mệnh!” Hữu Đô Ngự sử Phương đại nhân bước ra, chắp tay tâu: “Bình Tây Vương hai phen liên tiếp kháng chỉ bất tuân, kính thỉnh Bệ hạ nghiêm trị!”

Ấu nữ của Phương đại nhân, Phương Tâm Nghiên, chính là vị Vương phi tương lai mà Ân Tần đã chọn cho Sở Dực.

Tuy rằng việc Sở Dực khước từ hôn sự ít người hay biết, nhưng Phương gia vẫn cảm thấy thể diện mất sạch.

Dẫu Hoàng thượng đã ban phạt Sở Dực hai mươi đại bản, nhưng Phương đại nhân vẫn cho rằng hình phạt ấy quá nhẹ.

Gà Mái Leo Núi

Hiện giờ Sở Dực lại phạm lỗi, Phương đại nhân vốn là Ngự sử, đương nhiên sẽ là người đầu tiên đứng ra tấn công hạch tội.

“Phương đại nhân chớ nên nói quá lời.” Cung Hi Vương với vẻ mặt hiền từ của một bậc huynh trưởng tốt, ôn hòa cất tiếng: “Tam đệ cùng Trụ Quốc Đại tướng quân là sinh tử chi giao, Vân gia quân ít nhiều cũng phải nể mặt tam đệ vài phần. Để tam đệ tiếp quản Vân gia quân, binh sĩ hẳn sẽ không làm loạn.”

Sở Dực khẽ nhếch môi.

Lời lẽ này, bề ngoài là đang giải vây cho hắn, nhưng thực chất lại chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Thái độ của Hoàng thượng vốn đã dịu đi phần nào, nhưng mấy lời này lại khiến ngài dấy lên nghi hoặc, lạnh lùng phán: “Trẫm đã hạ chỉ cho Định Viễn tiếp quản Vân gia quân, nay ngươi lại xông ra ngăn cản. Nói ngươi trái nghịch thánh chỉ cũng chẳng ngoa. Vậy cứ như lần trước, phạt hai mươi trượng, ngươi có cam tâm nhận phạt chăng?”

“Nhi thần cam nguyện lãnh phạt!”

Sở Dực đứng dậy, bước ra sân trước Ngự Thư Phòng, vén vạt áo, chủ động nằm sấp lên trường kỷ.