Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 245



“Vương gia có thể bắt đầu từ hai vị tiểu chủ.” Trình Tự thao thao bất tuyệt: “Người đời vẫn thường bảo mẫu tử liên tâm, khi Vân tiểu thư còn chưa rõ chuyện đêm đó cũng đã một lòng một dạ vì hai hài tử. Giờ đây mẫu tử đoàn tụ, Vân tiểu thư chắc chắn nguyện ý sớm tối kề cận bên con cái. Vương gia nhân danh hai hài tử mà cầu hôn, ta nghĩ Vân tiểu thư nhất định sẽ vui vẻ nhận lời.”

Sở Dực nhíu mày.

Chẳng lẽ là thế? Song, lòng ta cứ thấy khúc mắc điều gì đó.

Sở Dực một đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn phấn chấn vô cùng. Hắn đến viện của hai tiểu chủ, chờ khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng chờ được chúng thức giấc.

Trịnh ma ma còn đang mặc xiêm y cho Sở Trường Sinh, Sở Hoằng Du đã sửa soạn xong y phục, thoăn thoắt chạy ra ngoài, cùng thư đồng sửa soạn đến Quốc Tử Giám học tập.

“Hôm nay không cần đến trường.” Sở Dực mở miệng: “Vi phụ đưa các con tới một nơi.”

Sở Hoằng Du lắc đầu: “Vương tiên sinh dặn căn cơ của con còn yếu kém, nên bắt con đến sớm hơn nửa canh giờ để đọc sách.”

“Cũng đúng.” Sở Dực nói: “Vậy ta đưa Trường Sinh đến Ngõ Ngọc Lâm.”

Ngõ Ngọc Lâm chính là nơi biệt viện của Vân Sơ tọa lạc.

Vừa nghe thấy ba chữ này, Sở Hoằng Du làm sao còn giữ nổi bình tĩnh, ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ thốt lên: “Không phải đến tối mới ghé đó sao, sao hôm nay lại đi từ sáng sớm rồi?”

“Sinh thần của Hoàng tổ mẫu sắp tới, đến lúc đó sẽ phải túc trực trong cung vài ngày, khó lòng ghé Ngõ Ngọc Lâm.” Sở Dực mở lời: “Mấy hôm nay, huynh muội hai con cứ lưu lại bên ấy, chẳng cần hồi vương phủ đâu.”

“Phụ vương? Người thật là phụ vương sao?” Sở Hoằng Du hớn hở trèo lên đùi Sở Dực: “Từ khi nào mà phụ vương lại đối đãi tử tế với chúng con như thế, con mừng rỡ khôn xiết!”

Hai hài tử sửa soạn tề chỉnh xong xuôi, còn sắp xếp thêm đôi ba bộ y phục cùng vật dụng tắm rửa thường nhật, chỉ dẫn theo một thị vệ tên A Mao mà đến Ngõ Ngọc Lâm.

Vân Sơ không có việc gì gấp gáp, bèn quyết định thức giấc muộn hơn một chút.

Gà Mái Leo Núi

Vừa mới rửa mặt bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy hai tiểu gia hỏa đang tí tách chạy tới, sà vào lòng nàng.

Thính Tuyết nói: “Vương gia đã đưa tiểu thế tử và tiểu quận chúa đến đây được nửa canh giờ rồi, sợ làm kinh động giấc ngủ của tiểu thư, nên không cho nô tỳ báo lại.”

“Nương!”

“Mẫu thân!”

Hai đứa nhỏ khẽ khàng thì thầm bên tai nàng tiếng gọi thân thương nhất.

Vân Sơ mỉm cười hiền hậu, nàng nhìn đôi nhi nữ trước mặt, mở miệng nói: “Từ hôm nay trở đi, các con cũng có thể gọi ta như vậy trước mặt phụ vương các con.”

Sở Hoằng Du ngoảnh đầu nhìn vị nam nhân đứng phía sau lưng.

Sở Dực gật đầu.

“Chao ôi, thật là kỳ diệu!” Sở Hoằng Du nhảy cẫng lên: “Phụ vương thật là phụ vương tốt nhất trên đời, con tuyên bố, phụ vương trở thành người con yêu thích đứng thứ tư!”

Sở Dực vô cùng hài lòng.

Tiểu tử này xưa nay cứ bảo ghét bỏ hắn nhất, nay lại thành người mà nó yêu mến. Tuy rằng chỉ đứng thứ tư nhưng hắn đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Vân Sơ mỉm cười hỏi: “Thế thì, người đứng đầu, thứ hai và thứ ba là ai?”

“Con nói ra, mẫu thân đừng trách phạt.” Sở Hoằng Du vuốt cằm nói: “Con cùng muội muội lớn lên, trong lòng con, muội muội là nhất, kế đến mới là mẫu thân...”

Vân Sơ xoa đầu thằng bé: “Ngoan nhi, mẫu thân sao nỡ giận con? Con và Trường Sinh đều đặt đối phương lên hàng đầu, điều này quả thực khiến ta và phụ vương các con thấy lòng an ủi.”

Sở Hoằng Du nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: “Người thứ ba chính là hoàng nãi nãi. Sắp đến thọ thần của người rồi, con cần chuẩn bị một phần lễ mừng thọ thật chu đáo.”

Vân Sơ biết, hoàng nãi nãi trong lời nhi tử chính là Ân tần, còn Hoàng tổ mẫu mới thực sự là Hoàng hậu.

Một tiểu gia hỏa khó chiều như nó lại đặt Ân tần ở vị trí thứ ba, đủ thấy ngày thường Ân tần đã đối đãi hai đứa nhỏ ân cần đến mức nào. Phàm là người thiện đãi hài tử, nàng đều khắc ghi trong tâm khảm.

Sở Dực nhìn ba mẫu tử bọn họ, khóe môi sung sướng cong thành một độ cung.

Vị ý trung nhân mà bấy lâu hắn chôn giấu tận đáy lòng, nào ngờ lại chính là thân mẫu của cốt nhục hắn...

Vị ý trung nhân thầm mến, chính là người đang ở trước mắt.

Người trước mắt, lại là khắc cốt ghi tâm.

Chẳng ngờ, nhân sinh lại có thể viên mãn đến nhường này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn mở miệng nói: “Mấy ngày tới, e rằng phải phiền nhiễu Vân tiểu thư rồi...”

Vân Sơ đứng lên cười nói: “Lời đâu mà phiền nhiễu? Vốn dĩ, là ta phải...”

“Là chuyện khác.” Sở Dực chỉ về phía tường đông: “Ta đã mua lại viện tử phía đông kia. Ta tính toán sẽ cho người mở một cánh cửa nối liền giữa bức tường ngăn cách này, để sau này lũ nhỏ ở bên này hay bên kia đều được tiện lợi đôi đường.”

Vân Sơ kinh ngạc.

Sau khi nàng mua lại viện tử này đã hỏi thăm tình huống của hàng xóm kề bên. Viện tử ở mé tường đông là của một nhà quan Tứ phẩm, người ta đã ở đó ít nhất bốn năm mươi năm.

Hắn nói mua là mua? Ai lại cam lòng bán đi một gia sản lâu năm như vậy?

Thôi thì cũng đành. Hắn là một Vương gia quyền thế, ngoài chốn thâm cung ra, còn vật gì mà không thể mua được chứ?

“Phụ vương, sau này nhà chúng ta sẽ dọn sang viện tử kề bên sao?” Đôi mắt Hoằng Du sáng long lanh, hỏi dồn: “Trịnh ma ma và Trình tổng quản cũng sẽ theo chúng ta sang đó ở ư?”

Sở Dực gật đầu: “Đương nhiên. Sau này, viện tử ấy chính là phủ Bình Tây Vương.”

“Tuyệt vời quá!” Sở Hoằng Du vô cùng hưng phấn: “Trường Sinh, muội nghe không? Từ nay về sau, huynh muội ta mỗi ngày đều được ở cạnh mẫu thân rồi, phụ vương sẽ chẳng còn phản đối nữa. Thật tốt, quả thực là quá tốt!”

Tiểu cô nương mím môi cười.

Hai đứa nhỏ vui vẻ, Vân Sơ cũng vui lây.

Sở Dực nán lại thêm hơn một canh giờ, song quả thực không thể tìm thêm cớ gì để kéo dài thêm, đành phải đứng dậy cáo biệt.

Vân Sơ dặn Du ca nhi ôn lại bài học hôm trước, sau đó cùng đôi nhi nữ sửa soạn lễ mừng thọ cho Ân tần.

Bậc nữ nhân cao quý như Ân tần đương nhiên chẳng thiếu thốn thứ gì. Vân Sơ đã bàn bạc với Sở Hoằng Du, cuối cùng nhất trí tự tay làm những chiếc đào mừng thọ biếu tặng Ân tần.

Thọ thần của Ân tần còn ba ngày nữa. Ngày đầu tiên, họ sẽ theo trù nương học cách nhào bột, hấp bánh; ngày hôm sau học cách nặn hình đào mừng thọ; đến ngày thứ ba, sẽ chính thức bắt tay vào hoàn thiện, trông dáng vẻ đã ra dáng lắm rồi.

Sở Hoằng Du cẩn thận đặt chiếc đào mừng thọ tự tay nặn vào lồng hấp, cất tiếng: “Mẫu thân, người xem này, đào thọ con làm thật là đẹp mắt!”

Sở Trường Sinh cũng giơ chiếc đào nhỏ của mình lên, ánh mắt long lanh muốn khoe với mẫu thân.

Vân Sơ ngợi khen: “Đều đẹp lắm, hài tử của ta. Hoàng nãi nãi nhìn thấy lễ mừng thọ này, chắc chắn sẽ hớn hở vui mừng khôn xiết.”

Chỉ chốc lát sau, những chiếc đào mừng thọ đã chưng chín. Vì lúc nặn bánh đã làm rất nhiều, nên trong lồng hấp tràn ngập đào thọ với đủ kích cỡ, lớn nhỏ.

Nàng lấy một chiếc đào thọ nhỏ nhắn, thổi nguội rồi đưa tới bên miệng Sở Trường Sinh, dịu dàng nói: “Nếm thử xem, hương vị thế nào rồi?”

Tiểu cô nương c.ắ.n một miếng nhỏ, đôi mắt lập tức sáng bừng, dùng sức gật đầu lia lịa.

Vân Sơ nói: “Con gật đầu vậy là có ý gì? Rốt cuộc là ngon hay không ngon vậy?”

“Ngon, ăn ngon!” Sở Trường Sinh cất tiếng nói: “Nương, muốn nữa, con còn muốn ăn nữa.”

Vân Sơ thổi nguội vài cái rồi mới đút bánh đào thọ vào miệng tiểu cô nương.

Bên cạnh, Sở Hoằng Du bỗng nhiên dậm chân: “Nóng bỏng quá, con nóng c.h.ế.t mất thôi!”

“Đứa trẻ này, nôn nóng gì chứ.” Vân Sơ lấy một chiếc bánh, thổi nguội xong mới đưa cho thằng bé.

Cùng lúc đó, nàng cũng nếm thử một cái.

Không thể không cất lời khen ngợi, chỉ học ba ngày mà đã làm ra thành phẩm có cả hương vị lẫn hình dáng đều không tồi. Lễ vật mừng thọ của hai đứa trẻ quả thực đủ mười phần thành ý.

Ba ngày này, Vân Sơ ngày đêm không ngớt ở bên cạnh chúng, cảm nhận được niềm hạnh phúc và vui sướng xưa nay chưa từng có.

Thật nhanh, đã đến sáng ngày thứ tư. Trời còn chưa rạng, hai đứa trẻ đã bị nàng lay dậy khỏi giường.

Sở Hoằng Du không chịu mở to mắt.

Tiểu cô nương ôm chăn không buông tay.

Vân Sơ lại chỉ biết chiều chuộng chúng.

Nàng dặn hạ nhân nhẹ nhàng vệ sinh cá nhân, vận y phục cho hai đứa trẻ rồi bế chúng ra cửa.