Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 246



Xe ngựa của Vương phủ đã chờ sẵn ở đại môn, Trịnh ma ma hành lễ với Vân Sơ: “Ba ngày này Vân tiểu thư đã vất vả nhiều rồi.”

Sinh hoạt của bọn trẻ đều do Trịnh ma ma lo liệu, Vân Sơ thực lòng tôn kính bà, ôn hòa cười nói: “Sao lại vất vả được chứ. Trời còn chưa sáng, trên đường đi ma ma hãy cẩn trọng đôi chút.”

Trịnh ma ma khẽ gật đầu đáp lời.

Lúc trước thấy Vân tiểu thư và hai tiểu chủ tử thân thiết, trong lòng bà cũng cảm thấy kinh ngỡ, nhưng rồi lại nghĩ Vân tiểu thư là thê tử Tạ gia, dù có thế nào cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì đáng ngại.

Giờ đây, Vân tiểu thư đã rời khỏi Tạ gia, dù là quả phụ hay đã hòa ly cũng vậy, tóm lại là có thể tái hôn.

Thái độ của hai tiểu chủ tử không quan trọng, điều cốt yếu là Vương gia người, lại dung túng cho hai tiểu chủ tử ở lại đây tận ba ngày.

Xem ra, Vương phủ chẳng mấy chốc sẽ có tân nữ chủ nhân.

Trịnh ma ma đưa hai đứa trẻ tiến cung, chờ xe ngựa biến mất ở đầu ngõ, Vân Sơ mới xoay người trở về.

Trong ba ngày qua, mọi chuyện đều bị nàng gác lại chẳng màng đến.

Hai đứa trẻ vừa đi, nàng lập tức cho người ở nội viện và ngoại viện tới bẩm báo công việc.

Nàng mới chuyển đến nơi này, hạ nhân cũng chỉ có vài người thân cận. Phải mua thêm một ít người, một số việc vặt vãnh còn chưa có phép tắc, nàng cần phải đích thân ra mặt chấn chỉnh lại nề nếp này.

Xử lý xong nội viện thì lại tới ngoại viện.

Trần Đức Phúc cầm theo một chồng sổ sách dày cộp, một là sổ sách thu chi hằng tháng của thôn trang suối nước nóng, cần nàng đích thân xem qua; hai là đ.á.n.h giá các khoản dự chi cho cô nhi viện; ba là chuyện đóng tàu vẫn còn thiếu thốn kinh phí.

Trong kho của Vân Sơ còn hơn mười vạn lượng bạc rủng rỉnh, lợi nhuận của thôn trang cũng chảy vào như nước lũ, nghe qua thì có vẻ vô cùng phú quý.

Nhưng chuyện tạo thuyền này, ban đầu bỏ ra năm vạn lượng cũng chỉ làm được một nửa. Nàng lại đưa thêm năm vạn lượng, hy vọng đầu xuân năm tới thuyền lớn có thể ra khơi, giúp nàng mau chóng thu hồi vốn liếng.

“Tiểu thư, còn một chuyện nữa.” Trần Đức Phúc gấp sổ sách lại, ngẩng đầu bẩm báo: “Đinh Nhất Nguyên đã bị Thế tử của Bình Tân hầu vừa tới phủ Bình Tân hầu giam giữ.”

Vân Sơ không nhịn được bật cười: “Há lại trùng hợp đến thế ư?”

Phủ Bình Tân hầu thường xuyên bị thiên hạ đàm tiếu. Đời trước phủ Bình Tân hầu thỉnh thoảng lại gây ra những chuyện ô danh, khiến bách tính không ngớt lời bàn tán say sưa.

Nếu Đinh Nhất Nguyên đến phủ khác, có khi nàng còn phải vắt óc nghiền ngẫm xem đời trước đã xảy ra chuyện gì. Đến phủ Bình Tân hầu rồi, một số việc không cần nghĩ cũng sẽ hiện rõ mồn một trước mắt.

Nàng dùng tay trái viết một phong thư, bảo Trần Đức Phúc nhờ vài mối trung gian đưa tới tay Đinh Nhất Nguyên.

Đang lúc bận rộn, Thu Đồng từ bên ngoài tiến vào bẩm báo: “Tiểu thư, Vân quản gia phụng mệnh lão gia, xin mời tiểu thư trở về Vân phủ một chuyến.”

Vân Sơ thay một thân xiêm y khác rồi trở về Vân phủ.

Vừa đặt chân vào cổng, nàng đã trông thấy chư vị đường huynh dòng bên cũng đã tề tựu đông đủ, Vân Nhuận, Vân Dật cùng vài người khác đều đã hiện diện.

“Sơ nhi, con tới rồi.” Lâm thị ân cần kéo Vân Sơ ngồi xuống: “Ba ngày nay con bận rộn những gì? Sao lại chẳng thấy bóng dáng con đâu.”

Vân Sơ đáp lời qua loa: “Mấy vị đường huynh tới đây, phải chăng có chuyện gì quan trọng cần bàn bạc chăng?”

Vân Dật thở dài: “Sáng nay ba huynh đệ ta thượng triều, chẳng rõ vì cớ gì lại bị triều thần chỉ trích.”

“Chuyện này vốn nằm trong dự liệu.” Vân lão tướng quân mở miệng: “Chỉ cần lấy bất biến ứng vạn biến là được.”

Chỉ là đám người kia âm thầm dùng những tiểu bối miệng còn hôi sữa của dòng bên Vân gia để thử dò xét phản ứng của Thánh thượng mà thôi.

Vân Nhuận nhíu mày: “Nhưng đã có lần đầu ắt sẽ có lần thứ hai, lúc đầu là ba huynh đệ Vân Dật, sau này sẽ tới tất thảy nhân sĩ Vân gia. Nếu chúng ta không ra tay, đến lúc đó ai cũng có thể chà đạp lên uy danh Vân gia.”

Gà Mái Leo Núi

Vân Sơ nhìn Vân Nhuận.

Kỳ thực, vị đường huynh này cũng có chút mưu trí. Nếu không phải nàng biết được vận mệnh của kiếp trước, nàng ắt sẽ tán đồng hành động của đường huynh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đời trước, sau khi Vân gia gặp biến cố, đại ca Vân Trạch và Vân Nhuận chạy vạy khắp nơi để khơi thông quan hệ. Đại ca nhanh chóng bị liên lụy, bị điều tới trấn thủ ở một thành khác, Vân Nhuận trở thành người có tiếng nói nhất trong hàng đệ tử đồng lứa của Vân gia.

Sau đó đại tẩu sinh non.

Vân gia lại càng thêm loạn.

Mãi đến rất lâu sau đó, phụ thân nàng mang theo thủ cấp của Nam Việt quốc vương trở về kinh thành, bách tính toàn thành đổ ra nghênh đón, Long nhan đại duyệt, lễ vật ban thưởng tràn vào Vân gia như suối nguồn không ngớt.

Vân gia gần như đã vươn tới đỉnh cao vinh hiển.

Đám kẻ dám giở trò gây hấn khi trước cũng bỗng chốc im hơi lặng tiếng.

Phụ thân nàng cũng chẳng truy cứu đến cùng, mọi chuyện cứ thế trôi vào dĩ vãng.

Hiện giờ trọng sinh một đời, nàng đương nhiên phải vạch trần kẻ đã hãm hại đại tẩu đến nỗi sinh non, khiến nó phải hiện nguyên hình trước ánh sáng.

“Sơ muội.” Vân Nhuận nhìn về phía Vân Sơ, mở lời hỏi: “Ta nghe Vân Dật nói Bình Tây Vương đưa lệnh bài của Vân gia quân cho muội, phải chăng có việc gì đó?”

Lâm thị nhíu mày.

Lúc Vân Nhuận vào cửa đã cho người đi mời Sơ nhi tới nghị sự, nàng còn tưởng rằng chư vị đường huynh dòng bên coi trọng ý kiến của Sơ nhi, không ngờ là vì tấm lệnh bài kia.

“Đúng là có chuyện như vậy.” Vân Sơ trả lời: “Đường huynh Vân Nhuận hỏi điều này để làm gì?”

“Nếu đã vậy thì có thể thấy giao tình giữa muội và Bình Tây Vương không phải cạn.” Vân Nhuận tiếp tục nói: “Muội có thể nhờ Bình Tây Vương ra mặt xin phục chức cho ba huynh đệ Vân Dật không?”

Lão tướng quân lạnh giọng đáp: “Không cần làm vậy.”

Vân gia ta không cần cầu xin bất kỳ ai.

Huống hồ, càng không thể để đích trưởng nữ Vân gia ta phải hạ mình cầu cạnh người khác.

“Ta biết lão tướng quân ngại ngần, nhưng ta không thể nào cứ mãi dùng tĩnh chế động.” Vân Nhuận mở miệng: “Ta thử ra mặt xem có thể khơi thông vài mối quan hệ hay không.”

Hắn khẽ gật đầu chào Vân lão tướng quân rồi xoay người rời khỏi Vân phủ.

Đám người Vân Dật thở dài rồi cũng rời đi.

“Sơ nhi, muội cảm thấy Vân Nhuận có vấn đề không?” Vân Trạch mở lời hỏi.

Vân Sơ lắc đầu: “Tạm thời, ta vẫn chưa thể nhìn thấu.”

Vân gia còn chưa sa vào hoàn cảnh khốn cùng nhất, nhân tâm hiểm ác bên trong còn chưa bộc lộ, lúc này bàn luận những điều đó vẫn còn quá sớm.

“Này Vân Trạch, trong khoảng thời gian này con cứ an tâm nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ phụ thân con lập công trở về triều, con sẽ chẳng còn nhàn rỗi như vậy nữa đâu.” Vân lão tướng quân đỡ tay kẻ hầu, khó nhọc đứng dậy: “Vân Nhuận muốn xoay xở thì cứ để nó xoay xở đi.”

Vân Trạch cười không được, khóc chẳng xong: “Tổ phụ, cháu thấy tổ phụ mới là người cần dưỡng sức, nên nghỉ ngơi đôi chút. Lần nghị sự kế tiếp, cháu sẽ không sai người đến thỉnh ngài nữa đâu.”

Mộng cảnh của Sơ nhi đã báo trước thê tử chàng sẽ khó sinh bởi tranh đấu nội bộ Vân gia. Nếu chàng thật sự buông xuôi tất thảy, phó thác hết quyền hành, chẳng phải sẽ để cho kẻ tiểu nhân thừa cơ lợi dụng sơ hở đó sao?

Chàng đã biết rõ tương lai sẽ xảy ra họa gì, nếu còn để tái diễn bi kịch ấy, há chẳng phải uổng công làm trượng phu, uổng công làm phụ thân sao!

Vân Sơ nán lại thưởng thiện cùng Lâm thị, rồi mới tiếp tục vùi đầu vào công việc bộn bề của mình.

Nàng đã sai Trần Đức Phúc trả công xá hậu hĩnh để mời thợ khéo tu bổ cô nhi viện. Công trình chừng một tháng có thể hoàn thành, phải nhân thời gian này yết thị khắp chốn.

Để bách tính thấu hiểu, ngộ nhỡ gặp nhi đồng bị vứt bỏ, nên đưa đến đâu nương tựa.

Một số cô nhi mồ côi cha mẹ, cũng có thể tự tìm đến cô nhi viện.

Vân Sơ sai người phác họa một bức tranh, chính là viễn cảnh cô nhi viện trong tương lai: trời xanh mây trắng, phòng ốc khang trang, con trẻ tự do tự tại, khỏe mạnh vui đùa.

Nàng dựng một gian liều tranh ở Tây thành, yết bức tranh kia ở phía sau. Nàng ngự tại đó, ngồi trước một chiếc bàn nhỏ, chấn chỉnh trật tự.