Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 247



Một toán người lập tức vây quanh gian liều tranh.

“Ngoài thành có xây một cô nhi viện?”

“Trên thông báo có viết, nơi ấy thu nhận con trẻ không có người nuôi nấng, không có nhà để về.”

“Thời tiết ngày càng rét buốt, sẽ có rất nhiều con trẻ c.h.ế.t cóng trên phố, thật đáng thương xót. Có một nơi nương tựa như vậy, ít nhất sẽ không bị lạnh chết.”

“Chẳng phải sao, còn có rất nhiều gia đình sinh bốn năm hài nhi là nữ, đều lén lút bỏ rơi hoặc nhấn chìm chúng. Nay có cô nhi viện rồi, bọn họ có thể gửi nữ hài nhi đến đó, giữ lại một mạng cũng xem như tích đức.”

“...”

“Người ngự trước bàn hình như chính là Vân đại tiểu thư, lúc trước ta tới cửa Tạ gia hiếu kỳ ghé xem, từng được diện kiến qua.”

“Cô nhi viện này được xây dựng dưới danh nghĩa Vân gia sao?”

“Vân gia bị rất nhiều quan lại trong triều tố cáo thông địch phản quốc, Vân gia đang tìm cách tự cứu vãn thanh danh chăng?”

“Ai, nam đinh Vân gia ra chiến trường diệt địch, nữ tử không dựng liều tránh nóng thì cũng xây cô nhi viện. Một gia tộc như vậy sao có thể phản quốc được chứ?”

“Chắc chắn là kẻ tiểu nhân vu hãm, hy vọng Hoàng thượng có thể sớm tra xét phân minh!”

Đại đa số bách tính đều không tin Vân gia phản quốc, nhưng cũng có kẻ ngoại lệ.

Một nam tử ngoài hai mươi xuân xanh từ trong đám người bước ra, quát lớn: “Vân gia làm những việc này chỉ là muốn mua chuộc nhân tâm mà thôi, các ngươi chớ bị Vân gia lừa gạt!”

Hắn ta vừa dứt lời, liền vung tay ném quả trứng gà về phía Vân Sơ.

Hắn vừa động thủ, bảy tám phụ nhân phía sau cũng tức thì cầm mấy rổ cải thối ném về phía Vân Sơ.

Gà Mái Leo Núi

Đồng tử Thu Đồng co rụt, vội chắn trước mặt Vân Sơ.

Nhưng gần như không có trứng và lá cải bay tới được chỗ nàng, bởi lẽ bách tính đã tự vây thành hàng rào người, che chở lấy Vân Sơ.

“Mẫu thân, con bảo vệ ngài rời đi.”

Một âm thanh khẽ vọng bên tai Vân Sơ.

Vân Sơ ngước mắt nhìn sang, thì ra là Tạ Thế An đã nhiều ngày chưa gặp.

Từ lúc hòa ly, nàng đã dần quên đi hết thảy người và việc của Tạ gia. Lúc này nhìn thấy Tạ Thế An, thân phận Tạ phu nhân nay đã không còn, trong lòng nàng cảm giác hoàn toàn khác biệt thuở trước.

“Mẫu thân, cẩn thận!”

Tạ Thế An nâng tay đỡ giúp Vân Sơ chặn chiếc lá cải đang bay sượt đến.

Quần chúng đã tránh né tới sát bờ tường.

“Những kẻ cầm đầu gây khó dễ cho ngài, chẳng phải dân chúng bình thường.” Tạ Thế An đứng trước mặt Vân Sơ, nhíu chặt mày nói: “Nếu con đoán không lầm, đó chính là người của Thái Hậu.”

Vân Sơ liếc nhìn hắn.

Tạ Thế An chẳng đến Quốc Tử Giám, cũng chẳng thượng triều, lánh xa chốn quan trường mà vẫn có thể thấu tỏ thế cục triều đình đến vậy ư?

Nam tử kia quả nhiên chính là người của Thái Hậu.

Thái hậu muốn tội danh của Vân gia được chứng thực, như vậy mới giữ được Xa Kỵ tướng quân, mới có thể bảo toàn Nam Cương, chính là thế lực nhà mẹ đẻ của người.

Sau khi Vân gia gặp biến cố, Hoàng thượng và Thái hậu đều đang ngấm ngầm quan sát lẫn nhau.

“Sau này chớ có gọi ta là mẫu thân.” Vân Sơ ung dung cất lời: “Kẻ có tâm nghe thấy, e có thể liên lụy đến Tạ gia.”

“Mẫu thân...”

Tạ Thế An chua xót trong lòng.

“Thực xin lỗi, mẫu thân, ta không nên ép người đoạn tuyệt cùng Vân gia.”

Sau khi mẫu thân rời khỏi Tạ gia, hắn ta mới cảm thấu rõ rệt rằng, nếu không có thế gia đại tộc che chở, Tạ gia chẳng còn chút vị thế nào.

Tuy rằng lúc này Vân gia không còn vẻ rực rỡ như thuở trước, song uy danh trong dân chúng vẫn chẳng hề suy suyển, nhìn cảnh tượng bách tính che chở mẫu thân khi nãy là đủ rõ.

Tạ gia đã xua đuổi nữ nhi của Vân gia, xem như đã đắc tội với dân chúng, bách tính nơi phàm tục cũng có thể thẳng thừng nguyền rủa bọn họ.

“Còn nhắc những chuyện này làm gì?” Vân Sơ lên tiếng: “Nếu Tạ gia không thể nuôi dưỡng Khang ca nhi, có thể đưa tới viện cô nhi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Thế An siết chặt nắm tay: “Trưởng huynh như cha, sau khi phụ thân qua đời, ta cũng như phụ thân của mấy đệ đệ, ta không cho phép bọn chúng trở thành cô nhi.”

“An ca nhi, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi, ngươi là một hài tử tốt bụng.” Vân Sơ vỗ vai hắn: “Vẫn lời cũ ấy, nếu có khó khăn thì tới Vân gia tìm ta, cũng từng là mẫu tử, ta có thể giúp sẽ giúp.”

Tạ Thế An mím chặt môi.

Trong lòng hắn ta dấy lên muôn vàn cảm xúc phức tạp.

Hắn ta không hy vọng Vân gia gặp biến cố, như vậy mẫu thân mới có thể giúp đỡ hắn ta.

Nhưng đồng thời hắn ta cũng sợ Vân gia bình yên vô sự, hắn ta lại xua đuổi mẫu thân đi, vậy chẳng khác nào đã trở thành trò cười thiên hạ ư?

Tạ Thế An nhìn Vân Sơ ngồi xe ngựa rời đi rồi mới cất bước về Tạ gia.

Thuở trước, ngoài cửa Tạ gia có hai con sư tử đá oai phong lẫm liệt, bây giờ không biết đã biến mất tăm hơi.

Biển hiệu treo dưới mái hiên đã bị người ta ném đá làm cho rách nát từ lâu, hai chữ “Tạ phủ” đã hoen ố, trông t.h.ả.m hại vô cùng.

“Đại thiếu gia, người đã trở lại.” Tam Cửu chào đón: “Hôm nay tiểu nhân cùng Cam Lai đã đi vá tường cho người ta, kiếm được sáu mươi đồng tiền nhỏ, bèn mua vài cân thịt, hầm một nồi thịt kho tàu lớn rồi.”

Quả thật là một nồi thịt lớn, song sau khi phân phát đến các viện, đến chỗ Tạ Thế An cũng chỉ còn lại một bát nhỏ.

Hắn ta vốn chẳng màng chuyện ăn uống, chỉ ăn một ít rồi để lại cho Tam Cửu ăn.

Hắn ta đứng dậy đi tới viện của Thính Vũ.

Thính Vũ và Tạ Thế Doãn vừa ăn cơm chiều xong, còn đang rửa chén. Lúc nàng rửa chén không khỏi thở dài thườn thượt.

Dù lúc trước hầu hạ phu nhân, nàng ta cũng chưa từng phải động tay vào một chiếc chén bát nào.

Cuộc sống bây giờ thật sự là quá khốn khó.

“Đại ca, vì sao huynh lại tới đây?”

Nghe thấy tiếng của Tạ Thế Doãn, Thính Vũ vội vàng rửa sạch chén rồi đi tới tiền viện.

Nhìn thấy Tạ Thế An với một bên mắt bị băng bó, không biết tại sao trong lòng Thính Vũ lại không khỏi rùng mình khiếp sợ.

Rõ ràng đây chỉ là một hài tử mới tròn mười ba tuổi, lại còn khiếm thị, nàng ta cũng không biết vì sao bản thân lại sợ hãi đến vậy.

“Nhi tử, con cứ đi chơi đi.” Thính Vũ đã dỗ đứa trẻ đi chơi rồi mới cất lời hỏi: “Đại thiếu gia tới đây có việc chi ư?”

“Không biết Vũ di nương đã gom góp được bao nhiêu bạc rồi?” Tạ Thế An không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: “Ta đã tìm được một cửa hàng ưng ý, phải cần ba ngàn lượng bạc mới có thể mua được, nếu Vũ di nương không gom đủ bạc thì ta không tài nào gây dựng việc buôn bán, cũng không thể thay Doãn ca nhi thanh toán nợ nần.”

Thính Vũ lập tức đáp: “Ta đang gom góp, đang gom góp đây, ngươi chớ có nôn nóng...”

Tạ Thế An khẽ vuốt ngón tay: “Vũ di nương cho rằng bán mấy tấm khăn tay là có thể gom góp được mấy ngàn lượng bạc sao? Ngươi có thể chờ, nhưng ta thì không thể chờ đợi thêm.”

Thính Vũ cảm thấy một luồng áp bức mạnh mẽ đang bủa vây lấy nàng. Người trước mặt này chỉ mới vừa qua sinh thần mười ba tuổi, thế nhưng lại có khí thế đáng sợ đến vậy.

Nàng vò nát chiếc khăn tay trong lòng bàn tay, khẽ nói: “Vậy ngươi cảm thấy một nữ tử nhu nhược như ta nên làm gì đây?”

“Ai cũng nói phú thương là kẻ giàu có nhất thiên hạ, nhưng thật ra, đám quan lại nắm quyền trong tay mới là kẻ giàu sang chân chính, mấy ngàn lượng bạc chỉ là hạt bụi len qua kẽ ngón tay của bọn họ mà thôi.” Tạ Thế An thản nhiên mở miệng: “Trong triều có một vị quan nổi tiếng là bị thê tử quản thúc nghiêm ngặt, rất ít người biết, lão ta đôi khi sẽ lén lút qua lại với vài phụ nhân… Khụ, phụ nhân như Vũ di nương đây, hẳn là có thể lọt vào mắt xanh của lão ta.”

Thính Vũ tựa hồ không thể tin vào tai mình: “Ngươi… ngươi bảo ta bán, bán thân thể của mình sao…”

“Nếu không thì sao?” Trên mặt Tạ Thế An không chút biểu cảm: “Vũ di nương còn có thể lấy ra thứ nào khác nữa sao?”

Hắn ta lấy một tờ giấy từ trong tay áo đưa qua: “Ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi.”

Nói đoạn, hắn ta xoay người rời đi.

Thính Vũ cầm lấy tờ giấy, liếc nhìn qua. Trên đó có viết họ của vị quan kia, và địa điểm lão ta sẽ xuất hiện sau ba ngày nữa…

Nàng ta ngã vật xuống ghế.

Việc lợi dụng thân thể này để trở thành di nương, trước kia nàng ta cam tâm tình nguyện.

Mà nay…

Nàng ta không nhịn được che mặt khóc lớn.

Khóc một hồi, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu. Nàng còn chưa rơi vào đường cùng, nàng còn có phụ mẫu và ca ca của nàng.

Thính Vũ vốn là hạ nhân của Vân gia, phụ thân và mẫu thân nàng đều là quản sự đắc lực của Vân phủ, nên từ nhỏ nàng mới được trở thành nô tỳ bên cạnh đại tiểu thư.