Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 252



Vân Sơ đ.á.n.h giá kỹ diện mạo của nam tử, trông gầy gò ốm yếu, làn da tái xanh, khiến người ta có cảm giác y bệnh tật quanh năm... Khoan đã, chẳng phải hoàng thất vẫn còn một vị hoàng tử ốm yếu sao?

Đích tử của tiên Thái tử, đích tôn duy nhất của đương kim Thái hậu, Trang Thân Vương Sở Thụy.

Người này, chính là Trang Thân Vương?

Vân Sơ không khỏi kinh ngạc.

Rốt cuộc là ai đã bày mưu tính kế giữa nàng và Trang Thân Vương? Mục đích của bọn họ là gì?

“Xoẹt!”

Lúc nàng còn đang trầm tư, nam nhân cách nàng ba bước chân bỗng nhiên rút bội kiếm bên hông ra.

Nàng cứ ngỡ Trang Thân Vương đã phát hiện tung tích của mình, nào ngờ lại thấy hắn kề kiếm lên cổ tay, chậm rãi ấn xuống.

Máu tươi từ từ rỉ ra, nhỏ giọt xuống những khóm cúc đang nở rộ.

Hắn vẫn không ngừng ấn mạnh thêm.

Vân Sơ sao có thể lẩn tránh được nữa.

Nếu Trang Thân Vương c.h.ế.t ngay trước mặt nàng, dẫu nàng có nhảy xuống Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch oan khiên.

Nàng đột nhiên đứng bật dậy.

Sở Thụy đang đứng ngay bờ tường, sửng sốt.

Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt Vân Sơ, miệng khẽ lẩm bẩm: “Trưởng tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về rồi…”

Vân Sơ từng nghe nương nàng nói, Tiền Thái tử còn có một vị đích nữ. Sau khi Tiền Thái tử băng hà, đương kim Hoàng đế kế vị, Tiền Thái tử phi đã dẫn theo một đôi nhi nữ cư ngụ tại cung điện này.

Ít lâu sau, Tiền Thái tử phi cũng qua đời.

Còn vị quận chúa kia mất vào lúc nào cũng chẳng mấy ai biết rõ.

“Trưởng tỷ, Thụy nhi nhớ tỷ lắm…” Sở Thụy nước mắt giàn giụa: “Cuối cùng ta cũng hạ được quyết tâm đến gặp tỷ, trưởng tỷ, tỷ đợi ta!”

Hắn vừa dứt lời, trường kiếm đã đặt lên cổ hắn.

“Trang Thân Vương!” Vân Sơ thốt lên một tiếng, lập tức ý thức bản thân đã lỡ lời, nàng nhanh chóng sửa lại: “Thụy nhi, ta là trưởng tỷ của đệ, ta đến thăm đệ, ta không thể nhìn đệ tự tổn thương bản thân. Đệ có thể đưa kiếm cho trưởng tỷ được không…”

Âm thanh dịu dàng của nàng khiến Sở Thụy hoàn toàn lơi lỏng.

Sở Thụy vươn tay, chậm rãi tiến về phía trước, đối mặt với Vân Sơ. Khi nhìn rõ người trước mặt, hắn vô cùng kinh ngạc.

Men say cũng tiêu tan ít nhiều, hắn trở nên thanh tỉnh: “Ngươi không phải trưởng tỷ của ta!”

Vân Sơ nhân cơ hội đoạt lấy thanh kiếm trong tay hắn, rồi hành lễ nói: “Bái kiến Trang Thân Vương, thần nữ là đích trưởng nữ Vân gia, vì gấp gáp nên có chút mạo phạm. Kính xin Vương gia thứ lỗi.”

Sắc mặt Sở Thụy âm trầm như nước: “Ngươi, mạo phạm trưởng tỷ của bổn vương, đã phạm phải tội gì!”

Lúc hắn nói chuyện, cổ tay vẫn còn đang rỉ máu.

Vân Sơ duỗi tay, Thính Tuyết ở phía sau lập tức mang tới một chiếc khăn. Nàng cúi đầu, đặt khăn lên cổ tay Sở Thụy, cố gắng cầm máu.

“Quả thật là thần nữ mạo phạm.” Vân Sơ ngẩng đầu nhìn hắn: “Thân thể tóc da đều là phụ mẫu ban cho, Vương gia có gặp phải chuyện gì cũng không nên tự tổn hại bản thân. Hơn nữa, Thái hậu tuổi đã cao, nếu Vương gia có mệnh hệ gì, e là Thái hậu…”

Đời trước, Trang Thân Vương quả thực đã c.h.ế.t sớm, đại khái là sau khi cơn phong ba của Vân gia được bình định, hắn đã lấy cái c.h.ế.t tạ tội để giữ được một mạng cho Thái hậu.

Người này c.h.ế.t lúc nào cũng được, nhưng không thể c.h.ế.t trước mặt nàng.

Tương lai của nàng còn bao nhiêu chuyện tốt đẹp, nàng sẽ không để bản thân rơi vào vũng lầy này.

Sở Thụy mím môi thành một đường thẳng tắp.

Hắn tồn tại vì Thái hậu nhưng cũng vì Thái hậu mà muốn tìm đến cái chết.

Nhân sinh quả là quá mâu thuẫn.

“Ta chán ghét mọi thứ bây giờ, không thể c.h.ế.t đi cho xong sao?” Sở Thụy để lộ âm thanh mờ mịt: “Tham sống sợ c.h.ế.t cả đời, có ý nghĩa gì chứ?”

“Chán ghét thì vứt bỏ.” Vân Sơ nhìn thẳng hắn: “Có mất tất có được. Thứ nên mất mà không mất, thì có lẽ sẽ không bao giờ có được thứ mình muốn. Sao Vương gia không thử một lần?”

“Có mất tất có được, có mất tất có được…”

Sở Thụy lẩm bẩm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngay sau đó, hắn đột nhiên nhìn về phía Vân Sơ: “Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Nơi này không phải là chốn tốt đẹp gì, hãy mau rời đi!”

Sở Thụy vừa dứt lời thì Vân Sơ đã nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân của tầm bảy tám người vang lên.

“Nhanh, đi lối này!” Sở Thụy toan cất bước dẫn đường, nhưng thân hình vốn đã yếu ớt bỗng loạng choạng, ngã khụy xuống đất.

Hắn chật vật đứng dậy, khàn giọng nói: “Đi thôi, ta sẽ dẫn các ngươi rời khỏi đây.”

Thính Tuyết vội vã tiến lên đỡ lấy y.

Thân thể Sở Thụy quả thực quá đỗi yếu ớt, lại thêm lúc nãy thất huyết quá độ, vừa đi được đôi bước đã thở dốc không ngừng. Hắn chưa kịp rời đi bao xa, ngoài cửa cung, một toán người đã ùa vào như ong vỡ tổ.

“Thì ra trốn chui trốn lủi nơi đây! Mấy tên các ngươi mau bắt lấy ả!” Kẻ dẫn đầu là một lão ma ma, ả ta bước đến bên cạnh Sở Thụy, nói: “Vương gia sao lại đến chốn này? Gió lớn, xin Người hãy cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn.”

Hai tên thái giám tiến lên đỡ lấy Sở Thụy, số còn lại đều nhắm về phía chủ tớ Vân Sơ mà xông tới.

“Dừng tay ngay!” Sở Thụy giận dữ quát lên: “Không một kẻ nào được phép động vào nàng ấy!”

Gà Mái Leo Núi

“Vương gia, bát tự của cô nương này hợp mệnh Người, nàng ta là đích trưởng nữ Vân gia, mệnh cách phú quý hơn người thường. Máu tim của nàng ấy chắc chắn sẽ cứu được tính mạng Người.” Lão ma ma khuyên nhủ xong bèn quay sang Vân Sơ, nói tiếp: “Nếu Vân tiểu thư chịu thuận theo, ắt sẽ được lìa đời thanh thản. Bằng không...”

Ánh mắt Vân Sơ lạnh như băng, nàng chất vấn: “Nếu đã biết ta là đích trưởng nữ Vân gia, tại sao ngươi vẫn dám cả gan làm điều này?”

“Vân tiểu thư có biết đây là nơi nào chăng?” Lão ma ma cười khẩy: “Chỉ cần là nữ tử một khi đã bước chân vào cung điện này, ắt sẽ chẳng thể sống sót rời đi. Nàng có thấy những đóa cúc nơi kia không? Chúng nở rộ còn diễm lệ hơn cả trăm hoa đua sắc ở đình Bách Hoa. Vân tiểu thư có hay vì sao không? Ấy là bởi hoa cỏ nơi đây đều được nuôi dưỡng bằng hài cốt nữ tử, làm sao có thể không đẹp được cơ chứ?”

Vân Sơ chợt cảm thấy một luồng khí lạnh toát sống lưng.

Sở dĩ lão ma ma nói ra nhiều lời như vậy với nàng, là bởi ả đinh ninh nàng ắt phải bỏ mình nơi đây, căn bản chẳng e sợ bí mật này sẽ bị người ngoài biết được.

“Máu tim của Vân tiểu thư có thể giúp Vương gia phục hồi sức khỏe, cũng coi như là tích thêm phúc đức.” Lão ma ma đổi giọng, hạ lệnh: “Các ngươi còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau bắt lấy ả!”

“Ta xem kẻ nào dám!” Sở Thụy cố sức đứng thẳng dậy, chắn trước mặt Vân Sơ.

“Vương gia muốn làm gì vậy?” Lão ma ma mặt lộ vẻ khó hiểu, ả ta nói: “Thái Hậu không chỉ vì muốn giữ mạng cho Người mà còn là vì đại kế quốc gia. Vương gia xin đừng hành xử tùy hứng như thế!”

Vân Sơ ngay lập tức hiểu rõ mọi việc.

Thì ra nãy giờ nàng đã suy nghĩ sai lầm, mưu kế trong chuyện này còn thâm sâu hơn gấp bội.

Giờ đây Vân gia đang gặp biến cố, nếu đích trưởng nữ Vân gia bỏ mình nơi thâm cung này, Vân gia ắt sẽ không dễ dàng bỏ qua, Vân gia quân cũng sẽ chấn động dữ dội.

Chỉ cần việc này được chứng thực, xem như Thái Hậu đã thắng Hoàng Thượng một nước cờ lớn.

Nàng lại hóa thành vật tế trong cuộc đấu tranh quyền lực giữa Thái Hậu và Hoàng Thượng.

Sắc mặt Sở Thụy trở nên cực kỳ khó coi, hắn nghiến răng: “Kẻ nào dám động tới một sợi tóc của Vân tiểu thư, bổn vương nhất định sẽ tước đi cái mạng ti tiện của kẻ đó!”

Lão ma ma khẩy môi cười nhạt: “Mạng tiện thôi mà, Vương gia muốn tước cứ việc tước. Bên ngoài gió lớn, người đâu, mau đưa Vương gia rời khỏi đây!”

Hai tên thái giám cường tráng lập tức cưỡng ép lôi Sở Thụy đi.

Sở Thụy thân thể ốm yếu, nào thể địch lại sức lực của bọn chúng.

Vân Sơ dõi mắt nhìn đám người đang mỗi lúc một tiến gần hơn, chẳng kìm được mà lùi mấy bước ra sau.

Nàng chấn chỉnh lại tinh thần, nhặt thanh trường kiếm mà Trang Thân Vương vừa đ.á.n.h rơi lúc nãy trao vào tay Thính Tuyết, đoạn nàng cũng rút đoản kiếm giấu trong tay áo mình ra.

“Xem ra Vân tiểu thư vẫn còn muốn chống cự đôi chút.” Lão ma ma khẩy môi cười khinh miệt: “Các ngươi mau hành động nhanh tay, nhưng nhớ kỹ đừng để làm tổn hại đến trái tim Vân tiểu thư!”

Đám cung nhân nhanh chóng xông tới.

Thính Tuyết nắm chặt trường kiếm, vung lên lao ra ngoài.

Nàng đ.â.m kiếm thẳng vào bụng một tên thái giám.

Thính Tuyết c.ắ.n chặt hàm răng, tự nhủ: trước khi lìa đời, nàng ắt phải kéo theo một kẻ đền mạng, hòng giảm bớt áp lực cho tiểu thư nhà mình.

Một tên thái giám đứng bên cạnh lập tức vung trường đao c.h.é.m tới sau gáy Thính Tuyết.

Ánh mắt Vân Sơ trở nên sắc lạnh, nàng nhấc chân đá văng tên thái giám kia ra xa, kéo Thính Tuyết về bên cạnh mình.

Lại thấy một ma ma ở bên sườn, cầm một khối đá toan đập thẳng về phía Vân Sơ.

Vân Sơ phải đối phó với bốn năm tên thái giám phía trước, căn bản không cách nào né tránh, mắt thấy tảng đá kia đã sắp sửa đập vào đầu nàng.