Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 255



Lão ma ma đứng cạnh, thận trọng hỏi nhỏ: “Thái Hậu, Bình Tây Vương hành sự không hề cố kỵ, chúng ta có nên báo thù hay không?”

Thái Hậu nhắm nghiền hai mắt, thân hình rệu rã đổ sập xuống ghế: “Giờ đây chỉ có thể nhờ Hoàng đế xuất diện can thiệp. Dẫu cho Người chỉ ban cho hắn hai mươi đại bản, cũng đủ để ai gia trút được phần nào cơn hận này.”

Lời vừa dứt, một tiểu thái giám vội vã xông vào bẩm báo.

Đây là tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh Trang Thân Vương. Thái Hậu tức thì khẩn trương, hỏi vội: “Thụy nhi lại phát bệnh rồi sao?”

“Bẩm Thái Hậu nương nương, vừa nãy Vương gia có đến Ngự Thư Phòng diện kiến Hoàng Thượng ạ!” Tiểu thái giám quỳ rạp dưới đất, giọng run run bẩm báo.

Thái Hậu khẽ thở phào nhẹ nhõm. Còn có thể đích thân yết kiến Hoàng đế, xem ra thân thể vẫn còn cường tráng. Chắc hẳn hắn đi cầu xin công đạo cho biểu đệ Phùng gia vừa tạ thế.

“Bẩm Thái Hậu! Vương gia, Vương gia đến xin Hoàng Thượng thu hồi phong hào Trang Thân Vương và cả đất phong!” Tiểu thái giám bỗng òa khóc nức nở: “Trên đường tiểu nhân cấp tốc tới An Khang Cung, Vương gia đã ngồi xe ngựa rời kinh đô rồi ạ!”

“Cái gì!!”

Khí huyết Thái Hậu tức thì cuồn cuộn dâng trào, cuối cùng không thể kìm nén được cảm xúc mãnh liệt trong lòng, Người cụp mắt, ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Chuyện của Trang Thân Vương và Phùng gia làm náo loạn kinh thành, lời đồn đại vang xa.

Phùng tiểu thiếu gia ngã ngựa bỏ mình. Nghe đồn, hắn ta thường xuyên ngược đãi con tuấn mã kia, khiến nó bị uất ức phát điên, liều mình vùng vẫy muốn thoát thân, cuối cùng đã hất hắn ta xuống ngựa, đoạt mạng hắn ngay tại chỗ.

Việc Trang Thân Vương bất ngờ thỉnh cầu Hoàng Thượng thu hồi phong hào và cả đất phong khiến các đại thần trong triều đình ngửi thấy một mùi vị bất thường, như có giông bão đang kéo đến.

“Vị Hoàng thúc này của ta lại dám vứt bỏ tất cả.” Sở Dực trầm mặc: “Rời khỏi Thái Hậu, cách xa kinh thành, không còn danh hiệu thân vương lẫn phong hào, xem ra cũng chẳng sống được bao lâu nữa.”

Quả không nên sống thêm trên đời.

Từng g.i.ế.c hại hàng trăm cung nữ chỉ để giữ mạng đến nay, gây ra cái c.h.ế.t của biết bao người vô tội chốn thâm cung, tội ấy quả đáng vạn lần tru diệt.

Song y cũng rõ đây chẳng phải điều Sở Thụy mong muốn, tất thảy đều do Thái Hậu một tay đạo diễn mà thành.

Trình Tự bước lên, khẽ lên tiếng: “Ân tần nương nương lại phái Tiểu Lý Tử tới.”

Sở Dực khẽ nhếch môi: “Sắp đặt vài người tiếp đón Tiểu Lý Tử, cố tình sơ suất mà tiết lộ tin tức của Vân Sơ.”

Trình Tự gãi gãi đầu: “Nếu chuyện này truyền tới Vân gia, e rằng...”

“Bởi vậy ta phải đến báo trước với nàng một lời.” Sở Dực đứng dậy: “Vừa rồi đã mang về một khối thủy tinh trong vắt như ngọc, đã gói ghém cẩn thận chưa?”

Đây là thứ mà y đã mặt dày cầu xin thánh thượng ban cho, đợi lát nữa trao tận tay Vân Sơ, nhất định sẽ được chiêm ngưỡng nụ cười khuynh thành của nàng.

Nhưng y còn chưa kịp ra cửa thì Cao công công đã tìm tới: “Vương gia, Hoàng Thượng truyền ngài vào cung một chuyến, Thái Hậu tới Ngự Thư Phòng khóc đến hôn mê, Vương gia nên hành xử cho phải lẽ.”

Sở Dực vén tay áo lên: “Mời Cao công công xem, ta đây vừa bị thương trong cung, đang muốn đi bắt mạch. Chốc nữa sẽ vào cung thỉnh tội vậy.”

Để tỏ ý hối lỗi, y còn kín đáo nhét vào tay Cao công công một túi bạc lớn, đoạn dắt tuấn mã rời đi.

Cao công công chứng kiến cảnh ấy, quả thực há hốc mồm kinh ngạc.

Gà Mái Leo Núi

Bình Tây Vương g.i.ế.c bảy tám người trong cung của Thái Hậu, Thái Hậu còn nói cái c.h.ế.t của Phùng thiếu gia có liên quan tới Bình Tây Vương, nước mắt nước mũi cáo trạng trước mặt Hoàng Thượng.

Bình Tây Vương còn tâm trí nào mà làm việc khác được?

Sở Dực ngồi xe ngựa âm thầm tới ngõ Ngọc Lâm.

Lúc này, Vân Sơ mới từ trong cung trở về, chưa đầy nửa canh giờ.

Nha hoàn vừa hầu hạ nàng gột rửa xong xuôi thì đã nghe hạ nhân vội vàng bẩm báo Bình Tây Vương giá lâm.

Mái tóc đen nhánh vẫn còn ẩm ướt, chưa tiện búi cao, cứ thế xõa dài trên đôi vai gầy, mềm mượt rũ xuống tận thắt lưng, tựa một dải lụa là buông lơi.

Sở Dực khẽ nâng mắt, thấy một nữ tử vận xiêm y trắng muốt bước ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cẩm y rộng rãi càng khiến thân hình nàng trở nên thanh mảnh, tóc đen huyền tương phản với làn da trắng nõn, tạo nên một bức tranh hài hòa đến lạ.

Hiện giờ đã là chiều tà, ánh tà dương rực rỡ hắt lên gò má thanh tú của nàng, rọi rõ mồn một từng sợi tóc tơ mảnh như sương khói.

Y dường như đã cảm nhận được bốn chữ “tuế nguyệt tĩnh hảo”.

“Vương gia.”

Vân Sơ bước tới trước mặt y, khẽ gọi một tiếng.

Sở Dực sực tỉnh, đưa chiếc hộp trong tay qua: “Đây là một khối thủy tinh ta tình cờ thu được, dùng làm đồ trang sức cũng chẳng tồi.”

Vân Sơ lập tức lui về phía sau một bước: “Hôm nay trong cung nếu không nhờ Vương gia che chở, e rằng giờ đây thiếp đã là một thây lạnh. Vốn dĩ thiếp phải dâng tạ lễ cho Vương gia, sao dám nhận vật quý giá đến thế?”

Y không ngừng che chở chu toàn, tránh để nàng bị thương.

Còn che mắt nàng, không để nàng phải chứng kiến những cảnh m.á.u tanh ghê rợn ấy.

Thật ra nàng đã dám sát nhân, thấy người khác hành quyết cũng chẳng mảy may động tâm.

Nhưng nam nhân này lại cẩn trọng che chở nỗi sợ hãi nhỏ bé ẩn sâu trong tâm khảm nàng.

“Chúng ta nói những lời này thật quá khách sáo.” Sở Dực nhét món đồ vào tay nàng một cách dứt khoát: “Coi như đây là tạ lễ để sau này ta có thể ghé Vân tiểu thư mà quá giang vài bữa cơm.”

Vân Sơ: “...”

Hai viện đã được đả thông, nàng đã có thể mường tượng ra cảnh ngày ngày ba phụ tử nhà nọ sẽ kéo đến dùng bữa ké rồi.

Cũng không sao, dù sao cũng chỉ nhiều thêm một đôi đũa mà thôi.

Nàng đưa hộp cho Thính Tuyết mang đi cất rồi nói: “Hiện giờ nhân sự thân cận của Thái Hậu đều đã bỏ mạng, e rằng chuyện này khó bề thu xếp êm xuôi, ta có một chủ ý, Vương gia có nguyện ý lắng nghe chăng?”

Sở Dực đương nhiên nguyện ý lắng nghe.

Vân Sơ mở miệng nói: “Vương gia chỉ biết phụ thân ta đi Nam Cương, kỳ thực là ông ấy phụng chỉ đến Nam Cương c.h.é.m đầu Xa Kỵ tướng quân.”

Sở Dực gật đầu.

Tuy phụ hoàng không nói rõ với hắn nhưng hắn cũng lờ mờ đoán định đôi chút.

“Xa Kỵ tướng quân là người Phùng gia, là cháu ruột của Thái Hậu, dù lý do khiến Hoàng Thượng muốn g.i.ế.c Xa Kỵ tướng quân là gì thì cũng đã chứng tỏ mối quan hệ giữa Hoàng Thượng và Thái Hậu đã sớm như nước với lửa.” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Vương gia có thể nhân cơ hội này ra tay, biến mâu thuẫn giữa Thái Hậu và Vân gia thành mâu thuẫn giữa Thái Hậu cùng Hoàng Thượng.”

Thái Hậu ra tay với nàng chỉ là để khơi mào mâu thuẫn giữa Vân gia và Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng hoàn toàn diệt trừ Vân gia.

Nếu không có Sở Dực ra tay, Thái Hậu sẽ chắc chắn đạt được mục đích.

Nhưng hiện tại thì sao...

Vân Sơ nhìn nam nhân trước mặt.

Hắn vì che chở nàng mà g.i.ế.c không ít tâm phúc của Thái Hậu, nàng biết giữa nàng và Thái Hậu, hắn sẽ chọn nàng.

Nếu vậy thì mọi sự sẽ dễ bề hơn rồi.

Sở Dực dùng ánh mắt đầy thưởng thức nhìn nàng.

Hắn có chút kinh ngạc, một nữ tử chốn khuê phòng như nàng lại tường tận thế cục triều đình đến nhường ấy.

Hắn gật đầu: “Yên tâm, ta biết mình phải làm gì.”

Nói đến đây, Vân Sơ cho rằng chẳng còn gì đáng bàn, nàng khẽ dặn Thính Tuyết mang bánh hoa quế vừa ra lò lên.

Nàng đưa cho Sở Dực: “Đây là bánh hoa quế ta tự tay làm, mời Vương gia thưởng thức.”