Sở Dực lập tức cầm một khối bánh đưa lên miệng. Trước nay hắn vẫn luôn không thích ăn mấy món ngọt mềm như thế này, mà nay hương vị bánh hoa quế tràn ngập trong miệng, vị ngọt từ đầu lưỡi lan tỏa vào tận trong tim, sảng khoái khôn tả.
Hắn ăn liền ba miếng rồi mới mở miệng nói: “Vân tiểu thư, còn một việc muốn phân trần cùng nàng. Kẻ chủ mưu đứng sau câu chuyện năm năm về trước chính là Tần Minh Hằng cùng Tạ Cảnh Ngọc. Tâm phúc của hai người bọn họ đều nhúng tay vào. Hiện thời nha hoàn tâm phúc của Tần Minh Hằng đang bị giam lỏng tại Vương phủ, đã bị người thân cận bên cạnh mẫu phi phát giác. Sắp tới có lẽ sẽ có vài lời đồn đại liên quan đến nha hoàn này, khi ấy, xin Vân tiểu thư đừng vội tin là thật.”
Vân Sơ chưa kịp phản ứng: “Lời đồn gì?”
Sở Dực đặt tay lên miệng khẽ ho: “Có thể sẽ nói ta kim ốc tàng kiều gì đó.”
Vân Sơ mở miệng: “Ta hiểu rồi.”
Thái độ của nàng vô cùng hờ hững, tựa như áng mây trắng lững lờ trên tầng không, dường như chẳng có chuyện gì trên đời có thể khiến nàng thay đổi sắc mặt, ngoại trừ việc liên quan đến hài tử.
Sở Dực chợt cảm thấy thất bại.
Hắn mím chặt môi, cất lời: “Nàng không thèm để ý sao?”
Vân Sơ liếc mắt nhìn hắn.
Dù hắn có thực sự kim ốc tàng kiều đi chăng nữa, nàng cũng chẳng bận tâm.
Huống hồ, đây lại chỉ là một lời đồn đãi suông.
“Vân... Sơ.” Sở Dực khẽ mấp máy môi: “Ta cứ ngỡ nàng thấu hiểu lòng ta.”
Vân Sơ chợt khựng lại.
Nàng đưa tay vén gọn lọn tóc mai bay lất phất, che đi những gợn sóng đang trỗi dậy trong lòng.
Dẫu không phải kẻ thông minh tuyệt đỉnh, nhưng là một nữ tử, ít nhiều cũng có thể nhận ra tâm ý của nam tử dành cho mình, huống chi khoảng cách giữa hai người lại gần gũi đến thế.
Nàng thậm chí còn có thể đoán ra việc Ân Tần biết đến sự tồn tại của nha hoàn kia chính là do hắn cố tình để lộ.
Hắn dùng một nha hoàn để thăm dò ranh giới của Ân Tần và Hoàng Thượng đối với hôn sự của hắn.
Hắn đang dọn đường cho tương lai của chính mình.
“Vương gia, giữa ta và người, e rằng duyên phận đã tận.” Vân Sơ điềm nhiên cất lời: “Hoàng Thượng tất sẽ không chấp thuận mối duyên này.”
Sở Dực điềm tĩnh nhìn nàng, định cất lời, chợt một tiếng gọi từ xa vọng lại.
“Sơ nhi.”
Là tiếng của Lâm thị.
Vân Sơ vừa rồi còn giữ vẻ điềm nhiên, nay đã thoáng nét hoảng hốt. Nàng đảo mắt nhìn quanh, đoạn vội nắm lấy tay áo Sở Dực: “Vương gia hãy lánh vào đây một lát.”
Sở Dực cơ hồ chưa kịp định thần, đã bị Vân Sơ đẩy mạnh vào trong phòng.
“Sơ nhi, sao con lại đứng ngoài sân thế này?” Lâm thị bước qua ngạch cửa tiến vào, cất lời: “Vừa gội đầu xong, không nên đứng nơi gió lùa. Cẩn thận sau này lại bị nhức đầu. Xiêm y lại mỏng manh đến thế. Đông sắp tới rồi, con thật chẳng biết quý trọng thân thể mình.”
Vân Sơ bị mẫu thân kéo vào phòng.
Sở Dực trong phòng biết Vân Sơ có điều cố kỵ, liền vội vàng xoay người đi sâu vào nội thất. Vừa bước chân vào, hắn đã ngửi thấy hương thơm vấn vít, độc thuộc về nữ nhân.
“Nương, sao người lại tới vào giờ này?”
Vân Sơ chỉnh trang y phục, ánh mắt vẫn dõi về phía góc tây, đợi đến khi không còn thấy bóng Sở Dực mới dám an lòng.
Chẳng phải nàng cố ý giấu giếm mẫu thân, mà là lúc này trời đã gần tối mịt. Nàng và Bình Tây Vương, một nam một nữ độc thân đứng trong sân trò chuyện, nếu mẫu thân trông thấy, chắc chắn sẽ lo nghĩ xa xôi... Vốn là chuyện chẳng thể thành, hà tất phải để nương phiền lòng.
“Ta tới nói với con, mai cùng ta tới một nơi.” Lâm thị mỉm cười cất lời: “Con còn nhớ Chu Nam hầu phu nhân chăng? Hồi con còn bé, bà ấy cũng từng ôm ấp con đó.”
Vân Sơ gật đầu: “Con nhớ rõ, là một vị phu nhân dung mạo hiền từ.”
“Chu Nam hầu phu nhân vốn nổi danh mát tay trong việc se duyên.” Lâm thị cười tươi rạng rỡ: “Ngày mai ta đưa con tới gặp bà ấy, nhờ bà ấy...”
Vân Sơ lập tức biến sắc: “Nương, hà cớ gì người lại bận tâm những chuyện này?”
Đôi mắt Lâm thị chợt rưng rưng lệ: “Ngày trước thần y nói thân thể con vẫn ổn, có thể sinh con cái. Chỉ là bị Tạ Cảnh Ngọc làm trễ nải... Ta muốn con thành thân lần nữa, không phải là thấy con thiếu phu quân, mà chỉ mong con được hưởng niềm vui, hạnh phúc của bậc mẫu thân... Sơ nhi, nương vẫn luôn dằn vặt, trách mình khi con sinh nở lại chẳng thể ở bên...”
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Sơ nắm lấy tay Lâm thị.
Ngày trước, ta giấu giếm mẫu thân là vì e rằng người sẽ vô ý để lộ sơ hở trước mặt Bình Tây Vương. Giờ đây, hiểu lầm giữa ta và Vương gia đã được tháo gỡ, nay cho người hay sự thật cũng chẳng còn gì đáng ngại.
“Là con không tốt...” Vân Sơ khẽ khàng cất lời: “Con lẽ ra phải sớm nói cho nương hay. Đôi nhi nữ của con vẫn còn sống, sống rất tốt, đã hơn bốn tuổi, sắp sang tuổi thứ năm rồi.”
“Con vừa nói gì?” Lâm thị mở to hai mắt kinh ngạc: “Sơ nhi, con nào phải đang mê sảng đó chứ?”
“Là sự thật.” Vân Sơ dịu dàng mỉm cười: “Hài tử thật sự vẫn còn sống. Mấy ngày nữa là nương có thể gặp chúng rồi.”
Lâm thị mừng rỡ khôn xiết: “Mừng thay, mừng thay, hài tử vẫn còn sống! Mấy năm nay, cha con vẫn luôn dằn vặt, người có thể che chở vạn dân bách tính, nhưng lại chẳng thể bảo vệ được con. Đây chính là nỗi tiếc nuối lớn nhất đời người. Giờ đây bọn trẻ còn sống, cha con chắc hẳn sẽ nhẹ lòng biết bao! Sơ nhi, mau nói, hài tử đang ở đâu? Sao lại chẳng ở bên cạnh con?”
“Hài tử...” Vân Sơ dừng lời một thoáng: “Phụ thân của chúng chính là Bình Tây Vương.”
Lâm thị vội vàng che miệng: “Nói vậy, Du ca nhi cùng Trường Sinh đều là huyết mạch của Vân gia ta. Trời ơi, khó trách ta vừa gặp hai hài tử kia đã thấy yêu thích vô cùng, chẳng trách Trường Sinh lại giống con như đúc... Hài tử còn sống, quả là phúc lớn của trời! Sơ nhi, giờ con đã có hài tử, cần chi nam nhân nữa? Về sau cứ sống một mình cũng tốt, cứ như vậy là ổn rồi, chúng ta không cần đi gặp Chu Nam hầu phu nhân gì nữa!”
Vân Sơ mỉm cười: “Du ca nhi và Trường Sinh vẫn còn ở trong cung với Ân tần, phải hai ngày nữa mới trở về, nương chớ nóng vội.”
“Ta phải về báo tin tốt này cho tổ phụ của con mới được!” Lâm thị cuống quýt đứng dậy: “Sơ nhi, con cứ bình tĩnh, cả nhà chúng ta sẽ cùng tìm cách đoạt lại hài tử!”
Nàng ấy dứt lời liền lập tức rời đi.
Sau khi Lâm thị khuất bóng khỏi cửa, Sở Dực mới từ nội thất bước ra.
Đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào khuê phòng của nữ tử. Khắp chóp mũi đều thoảng mùi hương riêng của Vân Sơ. Hắn tùy ý hít hà nhưng mắt lại chẳng dám nhìn lung tung.
Cuối cùng cũng đợi được Lâm thị rời đi.
“Khiến Vương gia phải chịu thiệt thòi rồi.”
Vân Sơ áy náy nhìn hắn.
Vốn dĩ nàng và Bình Tây Vương thanh thanh bạch bạch, nay lại phải giấu hắn đi như vậy, trông chẳng khác nào đã làm ra chuyện gì đó mờ ám.
Nàng bỗng chốc cảm thấy có chút xấu hổ.
“Vân Sơ.” Sở Dực mở miệng gọi tên nàng: “Nếu, ta nói là nếu, Hoàng Thượng cho phép ta cưới nàng làm Vương phi, nàng có bằng lòng không?”
Vân Sơ không chút do dự lắc đầu: “Thứ lỗi Vương gia, ta chưa từng nghĩ tới chuyện tái giá.”
Đáp án này cũng nằm trong dự liệu của Sở Dực. Hắn thất thần một hồi rồi tiếp lời: “Ngay cả vì hài tử cũng không muốn sao?”
“Nếu là vì hài tử...” Vân Sơ ngập ngừng một lát: “Vì hài tử, chuyện gì ta cũng đồng ý.”
Sở Dực nhìn nàng thật lâu, ánh mắt sâu thẳm: “Được, ta đã hiểu.”
Hắn động tình, nhưng nàng lại vô tình.
Dẫu cho hắn có cưới được nàng, nàng cũng chỉ gả vì bọn nhỏ.
Hắn sẽ không ép uổng nàng.
Sẽ có một ngày, nàng cam tâm tình nguyện gả cho hắn, không phải vì bất cứ nguyên nhân nào khác.
“Sắc trời đã không còn sớm, ta xin cáo từ trước.”
Sở Dực mang theo chiếc bánh hoa quế đã nguội lạnh bước qua ngưỡng cửa.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Sở Dực cỡi ngựa tới cửa cung, một mạch thẳng tiến Ngự Thư Phòng.
“Nghịch tử, ngươi còn dám tới!”
Hoàng đế giận dữ thổi râu trừng mắt, đôi mắt như tóe lửa nhìn về phía Sở Dực.
Sở Dực vén áo bào quỳ xuống: “Nhi thần đã làm chuyện đại nghịch bất đạo, xin phụ hoàng giáng tội!”
“Ngươi còn biết đó là chuyện đại nghịch bất đạo!” Hoàng đế ném vỡ cái ly: “Thái Hậu đã tuổi cao sức yếu, bị ngươi chọc giận đến ngã bệnh, ngươi phải chịu tội gì đây!”