Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 258



Ma ma liếc nhìn Ân tần, thấy chủ tử không mảy may phản ứng, liền ôm hai tiểu chủ tử đang ngủ say đi ra.

“Mẫu phi nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Sở Dực mỗi tay ôm một hài nhi, xoay người rời khỏi Trường Thu Cung.

“Ta sinh ra thứ nghiệp chướng gì đây!”

Ân tần giận dữ nằm trên giường, truyền lệnh cung nữ xoa bóp huyệt đạo cho mình, bằng không e là bà ấy sẽ đau đầu mất ngủ cả đêm.

“Quách ma ma, ngươi nói nếu Hoàng Thượng thật sự tứ hôn cho lão tam và nông nữ kia thì phải làm thế nào?”

Lão ma ma lắc đầu: “Một nông nữ làm sao xứng đôi với Vương gia, đến làm nha hoàn rửa chân trong vương phủ cũng là trèo cao. Song, Vương gia vì nàng ta mà cự hôn, điều đó chứng tỏ Người đã động tình. Vương gia hiểu rõ Hoàng Thượng và nương nương sẽ không ưng thuận, nên mới lén rước người về Vương phủ... Nàng kia ở bên cạnh Vương gia, ngày đêm thổi gió bên tai, lão nô lo lắng Vương gia vì người trong lòng mà làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.”

Nét mặt Ân tần sa sầm.

Lão tam kháng chỉ cự hôn, tự tiện tiếp quản quân đội, c.h.é.m g.i.ế.c tâm phúc của Thái Hậu, ba chuyện này, có chuyện nào không phải là đại nghịch bất đạo?

Hắn dẫu có gây ra chuyện gì khác thì cũng chẳng khiến ai quá đỗi kinh ngạc.

Sức nhẫn nại của Hoàng Thượng cũng có giới hạn, Người sẽ chẳng đời nào dung túng lão tam hoành hành bừa bãi mãi được.

Bà ta ắt phải xử lý tiện tỳ nông nữ kia.

Đêm thu lành lạnh.

Sương đêm giăng mắc khắp đất trời khi hừng đông vừa ló dạng.

Sở Hoằng Du mở choàng mắt, nhận ra đây chẳng phải ngự sàng trong cung, vội vã lay gọi muội muội: “Trường Sinh, mau tỉnh lại, chúng ta đã về nhà rồi, có thể đi gặp mẫu thân!”

Dẫu ở trong cung vui vẻ là vậy, nhưng tiểu tử vẫn khao khát được quây quần bên mẫu thân hơn.

Tiểu cô nương dụi dụi đôi mắt, vẻ mặt mờ mịt ngó nghiêng tứ phía, đoạn liền nhảy khỏi giường.

“Chao ôi tiểu quận chúa, chớ nên đi chân trần kẻo nhiễm phong hàn.” Trịnh ma ma kịp thời bước vào, khom lưng nói: “Lão nô xin được hầu hạ tiểu quận chúa mặc xiêm y trước đã...”

Cung nữ đứng đợi bên ngoài tức thì bưng nước vào, hầu hạ hai vị tiểu chủ tử thay xiêm y, rửa mặt chải đầu.

Đúng lúc này, Sở Hoằng Du tai thính bỗng nghe thấy động tĩnh nơi tiền viện: “Hửm, hình như ta vừa nghe thấy tiếng của hoàng nãi nãi?”

Trịnh ma ma sửa sang y phục cho tiểu thế tử, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm mà thưa: “Thế tử đã nghe lầm rồi. Bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi, lão nô xin được hầu hạ tiểu thế tử và tiểu quận chúa dùng bữa.”

Sở Hoằng Du xoa xoa lỗ tai.

Ắt hẳn là bởi vừa rời khỏi cung, tiểu tử vẫn còn vương vấn nhớ nhung hoàng nãi nãi.

Cùng lúc đó.

Nơi tiền viện Bình Tây Vương phủ, Ân tần dẫn theo mấy chục cung nhân, đang giằng co cùng Sở Dực.

“Dực nhi, đừng bức mẫu phi làm những chuyện khó coi.” Ân tần trầm mặc, đoạn nói tiếp: “Con phải rõ, ta rất khó khăn mới được ra khỏi cung, đã tới được đây thì ắt phải bắt cho được tiện tỳ nông nữ kia.”

Sở Dực cất lời: “Mẫu phi, cuộc đời này không dễ gì gặp được người khiến bản thân ta yêu thương chân thành. Con đã đưa nàng vào vương phủ thì đương nhiên sẽ che chở cho nàng.”

Ân tần tức đến bật cười khẩy: “Thế ư? Con vì một nữ nhân mà đối đầu với mẫu thân ruột rà của mình sao?”

Sở Dực khẽ lắc đầu: “Là mẫu phi đã lựa chọn đối đầu cùng con.”

“Dực nhi, con đang muốn ép ta lục soát vương phủ sao?” Ân tần gằn từng chữ một, giọng nói băng lãnh: “Con là hoàng tử Đại Tấn, đương gia chủ mẫu của con ắt phải là quý nữ mẫu mực, là thiên kim khuê tú có thể gánh vác mọi việc. Còn về tiện tỳ nông nữ kia, nếu con thật lòng yêu thích nàng ta thì giữ lại cũng chẳng sao. Ta có thể cầu xin phụ hoàng con ban cho nàng ta thân phận thị thiếp, như vậy đã là quá đỗi vinh hiển rồi.”

Nét mặt Sở Dực sa sầm.

Quách ma ma vội vàng khuyên giải: “Vương gia, thân phận của vị cô nương kia quả thực chỉ có thể làm thị thiếp. Nhưng nếu sau này nàng ta có thể sinh hạ hài tử cho người, Vương gia nâng nàng lên làm trắc phi, há chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao? Xin Vương gia đừng vì chuyện nhỏ mọn này mà chọc giận nương nương.”

Ân tần cụp mi mắt.

Bà ta đã nhượng bộ rất nhiều, chỉ mong nhi tử này không khiến bà ta phải thất vọng.

“Mẫu phi vẫn luôn cho rằng thân phận của nàng không xứng với con, không xứng làm nữ chủ nhân của vương phủ.” Sở Dực chậm rãi cất lời: “Nếu đã vậy, con xin chấp nhận từ bỏ thân phận Vương gia, bao gồm cả vương phủ này.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ân tần trừng lớn đôi mắt, bà ta kinh ngạc thốt lên: “Dực nhi, con vừa nói gì cơ?!”

Sở Dực tháo ngọc bội bên hông xuống. Đây chính là ngọc bội đại diện cho thân phận hoàng thất tôn quý: “Kể từ nay về sau, con sẽ không còn là hoàng tử hay Vương gia nữa, mà chỉ là Sở Dực mà thôi.”

“Là con điên hay là ta điên rồi?!” Ân tần rống giận, thanh âm đinh tai nhức óc: “Vì một tiện tỳ nông nữ mà con dám làm ra chuyện hoang đường đến vậy, nếu truyền tới tai phụ hoàng con, con biết hậu quả sẽ khôn lường đến mức nào không...”

“Vậy xin mẫu phi khải bẩm chuyện này với phụ hoàng.” Sở Dực vô cùng cương quyết: “Trình tổng quản, thu xếp hành lý, rời khỏi vương phủ.”

Trình tổng quản gật đầu, kéo đám nha hoàn bà tử trong vương phủ đi làm việc.

Dáng vẻ này quả thực không giống đang giả vờ.

Lồng n.g.ự.c Ân tần phập phồng, đầu óc choáng váng.

Nàng trừng mắt nhìn đám hạ nhân lục tục khuân vác đống rương hòm ra ngoài.

Nàng biết bản thân đã lầm một bước tính toán.

Rõ ràng không ai biết tam hoàng tử hoang đường lại yêu một thôn nữ, nàng làm ầm ĩ như vậy, e là toàn bộ hoàng cung đều sẽ hay.

Tam hoàng tử đã có hai hài tử, cũng đã lập thế tử, nếu trong lòng còn có kẻ khác thì quý nữ trong kinh thành sao có thể chấp nhận gả cho một trượng phu như vậy?

“Nhi thần cho người đưa mẫu phi hồi cung.”

Sở Dực gọi phủ binh trong phủ tới.

“Các ngươi đưa mẫu phi về cung rồi lưu lại đó luôn đi, không cần quay về đây nữa.”

Phủ binh là đặc quyền của Vương gia, nếu hắn đã không muốn làm Vương gia nữa thì tất nhiên phải trả lại những người này.

Ân tần điểm ngón tay về phía hắn, đè nén cơn thịnh nộ mà nói: “Ngươi thật đúng là hảo nhi tử của ta!”

Nàng nói xong liền phất tay áo rời đi.

Gà Mái Leo Núi

Hăm hở mà đến, cũng hầm hầm mà rời.

Trình Tự mặt ủ mày ê nói: “E là nương nương giận tới thất thần rồi, nếu giận đến mức sinh bệnh thì quả là bất ổn.”

Sở Dực cầm lấy ngọc bội mà Ân tần không mang đi: “Hiện giờ trong cung không yên ổn, thay vì để mẫu phi bị cuốn vào những tranh đoạt đó, chi bằng cứ để nàng dồn hết tâm tư vào ta thì vẫn hay hơn.”

Mẫu phi hắn không phải người lòng dạ thâm trầm, rất dễ bị Thái Hậu hoặc Hoàng Hậu lợi dụng.

Hắn gây ra trận phong ba này, một là vì tư lợi cá nhân của mình, hai là muốn cho mẫu phi có việc để bận tâm, ba là khiến Thái Tử đảng và phe cánh Cung Hi Vương cười nhạo.

“Phụ vương, hôm nay dọn nhà sao?” Sở Hoằng Du chậm rãi chạy vào tiền viện, mượn lực nhảy lên người Sở Dực, ghé vào vai hắn nói nhỏ: “Có phải sau này có thể ở cùng mẫu thân hằng ngày không?”

Sở Dực khẽ vỗ lên m.ô.n.g hài tử: “Thu xếp hành lý của con đi, chuẩn bị khởi hành.”

Tiểu tử này mừng rỡ quên cả lối về, phấn khởi chạy đi thu xếp hành lý, đồ lặt vặt tạp nhạp của nó đã chiếm hết nửa chiếc xe ngựa.

Xe ngựa khởi hành từ cửa phủ Bình Tây Vương, đi thẳng tới ngõ Ngọc Lâm.

Bách tính vây xem chẳng rõ sự tình gì đang diễn ra, chỉ là vây kín xem náo nhiệt.

Nhưng những người thuộc giới thượng lưu của kinh thành cũng nghe được chút phong thanh.

“Chư vị có biết tại sao Bình Tây Vương lại dọn khỏi vương phủ không?”

“Nghe nói Bình Tây Vương có ý trung nhân, nhưng giai nhân thôn dã kia không xứng vị vương phi, vì để cùng người trong lòng song túc song phi, Bình Tây Vương chấp nhận từ bỏ vương hiệu, đất phong và cả vương phủ. Ân tần đã tức giận đến mức ngất đi rồi.”

“Bình Tây Vương này cũng quá hoang đường càn rỡ, vì một nữ nhân mà từ bỏ tất cả sao, thật đúng là si cuồng?”

“Vốn tưởng Bình Tây Vương cũng sẽ tranh ngôi vị ấy, ai ngờ, kẻ xem trọng tình ái nữ nhi như vậy, e rằng khó mà thành đại sự.”

“Rốt cuộc là thiên kim nhà ai mà lại có thể mê hoặc Bình Tây Vương đến thần hồn điên đảo.”

“Cứ xem hắn có thể giữ vững lập trường được bao lâu.”

“...”