Những lời đồn đãi trong kinh thành nhanh chóng lan truyền, đương nhiên cũng tới tai Vân gia.
“Trên đời này, có cha mẹ nào lại dễ dàng chấp thuận chuyện nhi nữ làm trái ý? Sớm muộn gì Ân tần cũng xiêu lòng, hơn nữa còn sẽ đi khuyên can Thánh thượng, xin Hoàng Thượng ban hôn.” Lâm thị thở dài: “Chờ nữ tử này bước chân vào cửa vương phủ, Du ca nhi cùng Trường Sinh còn có ngày lành sao? Hai hài tử đáng thương thay...”
Vân Trạch trầm ngâm: “Có kế mẫu ắt sẽ có kế phụ, dẫu cho Bình Tây Vương hiện tại có để tâm đến hai đứa nhỏ ra sao thì khi hắn đã có hài nhi của hắn cùng nữ nhân trong lòng, Du ca nhi cùng Trường Sinh ắt sẽ... Cần phải mau chóng nghĩ cách để danh chính ngôn thuận đưa hai đứa trẻ về Vân gia mà nuôi dưỡng.”
Khi cả nhà đang đàm đạo, hạ nhân vội vã báo tin: “Phu nhân, Bình Tây Vương cầu kiến.”
Lâm thị liền đứng phắt dậy: “Mới sáng sớm hắn đã gây ra đại sự động trời như thế, hiện tại lại tìm đến Vân gia làm gì?”
Sở Dực ở tiền sảnh đợi hơn nửa canh giờ thì Lâm thị cùng Vân Trạch mới chịu ra gặp.
Hắn lấy một tờ thiếp mời từ trong tay áo dâng lên.
Vừa trông thấy thiếp mời này, Lâm thị chợt hoảng sợ, nàng ngỡ rằng đây là hỉ thiếp báo hỷ.
Song lại suy xét, Bình Tây Vương cùng Ân tần vừa mới xảy ra khẩu chiến, cử hành hôn sự ngay thời điểm này khác gì tỏ rõ sự khinh thường hoàng gia, hắn tuyệt chẳng dám làm chuyện động trời ấy.
Sở Dực khẽ nở nụ cười nhàn nhạt: “Ta cùng hài tử đã chính thức dọn đến ngõ Ngọc Lâm, đang chuẩn bị yến tiệc nhỏ, mời Vân phu nhân, Vân đại nhân, Vân thiếu phu nhân, Vân gia tiểu thiếu gia đến nhâm nhi chén rượu nhạt.”
Vân Trạch sửng sốt: “Ngõ Ngọc Lâm?”
“Đúng là ngõ Ngọc Lâm nằm ngay phía sau Vân phủ.” Sở Dực khẽ ra hiệu: “Xe ngựa đã chờ sẵn, xin mời chư vị.”
Lâm thị khẽ nhíu mày.
Sáng nay Bình Tây Vương vừa mới rời khỏi vương phủ, chiều đã lập tức thiết đãi tiệc rượu, việc này có chăng quá ư là gấp gáp...
Liễu Thiên Thiên được nha hoàn dìu bước tới trước, cười nói: “Thiếp cả gan hỏi một lời, tiệc tân gia của Vương gia đã mời những gia đình nào?”
Sở Dực hiểu nàng là một người lanh lợi, liền đáp: “Chỉ duy nhất Vân phủ quý gia.”
Liễu Thiên Thiên cười: “Mẫu thân, phu quân, mau gọi cả Giang ca nhi, chúng ta hãy cùng đi dự tiệc.”
Khi đã lên chiếc xe ngựa do Sở Dực sắp đặt, Lâm thị đỡ lưng cho nhi tức đặt một tấm đệm rồi khẽ hỏi: “Tại sao chỉ mời Vân gia?”
“Mẫu thân, Bình Tây Vương đối với Sơ nhi, hẳn có...” Liễu Thiên Thiên cũng không dám thổ lộ trắng ra: “Nói tóm lại, Bình Tây Vương hẳn không phải là loại người hoang đường như ta tưởng.”
Lâm thị đầy bụng tâm tư.
Khi thì suy nghĩ gặp được các cháu nhỏ thì nên làm thế nào.
Lại nghĩ đến người trong lòng Bình Tây Vương là nữ tử như thế nào.
Lại tự hỏi Sơ nhi sẽ nhìn nhận sự việc này ra sao...
Vốn dĩ nơi đó chẳng hề xa xôi, nàng còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì xe ngựa đã tới nơi.
Lâm thị khó tin nổi: “Đây không phải là trở thành hàng xóm của Sơ nhi sao?”
Trình tổng quản vội vàng ra nghênh đón: “Vân phu nhân, Vân đại nhân, Vân thiếu phu nhân, Vân tiểu thiếu gia, xin mời chư vị vào trong.”
Lâm thị bước vào, vừa liếc mắt đã trông thấy Vân Sơ, lại thấy hai đứa trẻ đang vây quanh nàng.
“Nương, đại ca, đại tẩu.” Vân Sơ ngẩng đầu cười nói: “Lẩu đã dọn sẵn, mau mau an tọa.”
Lâm thị đảo mắt nhìn quanh, chẳng hề thấy bóng dáng nữ tử nào khác, trái lại Sơ nhi của nàng lại ra dáng nữ chủ nhân ở đây, sắp xếp mọi việc cho lũ trẻ...
Sở Dực đứng bên cạnh chiếc bàn, đích thân thêm nguyên liệu vào nồi, gắp thức ăn cho hai hài nhi cùng Giang ca nhi, chẳng hề phô bày uy nghiêm của một Bình Tây Vương...
Lâm thị kìm nén trong lòng, nhìn về phía hai đứa nhỏ, ôn tồn cất tiếng gọi: “Du ca nhi, Trường Sinh.”
Sở Hoằng Du dõng dạc nói: “Chào Vân phu nhân, muội muội con còn chưa biết nói, con xin thay muội ấy vấn an Vân phu nhân.”
“Ôi chao, thật là ngoan ngoãn...” Lâm thị lấy ra lễ vật mừng gặp mặt: “Đừng gọi Vân phu nhân khách sáo như thế, hãy gọi ta là ngoại bà, đây là lễ vật ngoại bà tặng cho các cháu...”
“Thật là vui, con có ngoại bà!”
“Còn có cữu cữu và cữu mẫu!”
“Ha ha ha, hôm nay là một ngày quá vui vẻ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Hoằng Du vui đến nỗi chẳng còn biết lối đi, ngay cả khi dùng bữa cũng không chịu ngồi yên vị, cứ thế chạy vòng quanh đám người lớn.
“Ta nói tiểu tử ngươi có thể ngồi yên một lát không!” Vân Chấn Giang chống má, lầm bầm: “Rốt cuộc có muốn ăn cơm nữa không đây?”
Trong lòng thằng bé thật sự rất khó chịu.
Cô cô của nó, cha nó, nương nó, tổ mẫu nó đều vây quanh hai hài tử này.
Lại còn chuẩn bị đủ loại lễ vật.
Nó hoàn toàn bị xem nhẹ.
Thật khó chịu, vô cùng khó chịu.
“Giang ca nhi, sao con lại nói chuyện với Du ca nhi như vậy?” Liễu Thiên Thiên xoa đầu nhi tử nhà mình: “Sau này con là biểu ca của chúng, phải hiểu chuyện một chút.”
“Hì hì hì, biểu ca, ta cũng có biểu ca!” Sở Hoằng Du kích động ôm chặt Vân Chấn Giang, đoạn lại sờ bụng của Liễu Thiên Thiên: “Cũng sắp có biểu muội... Oa, cữu mẫu, biểu muội động, động, đá tay của con rồi kìa...”
Sở Trường Sinh tò mò bước tới, tuy rằng con bé không nói lời nào nhưng đôi mắt đen láy lại ngập tràn mong đợi.
Liễu Thiên Thiên nắm tay tiểu cô nương đặt lên bụng mình: “Trường Sinh, con sờ biểu muội nhiều một chút, để sau này biểu muội cũng xinh đẹp giống như con.”
Đôi tay nho nhỏ khẽ chạm lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó tiểu cô nương bật cười rạng rỡ.
Lâm thị cũng cười theo.
Tảng đá đè nặng trong lòng bao năm nay đã biến mất, sao có thể không thoải mái chứ?
Gương mặt lạnh băng của Sở Dực cũng giãn ra.
Những góc cạnh trên gương mặt hắn cũng tràn ngập vẻ dịu dàng, ôn nhu.
Thì ra khi ở chung với người nhà chân chính, Trường Sinh sẽ thật sự bước ra khỏi thế giới nhỏ của con bé.
Hắn tin Trường Sinh nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Một bữa cơm kết thúc trong tiếng cười đùa huyên náo của Sở Hoằng Du và Vân Chấn Giang.
Lâm thị cảm thấy món lẩu này quá đỗi thơm ngon, nếu sau này có cơ hội thì nhất định phải đến đây dùng bữa nữa.
“Ngoại bà, chúng ta nói nhỏ một chút...” Sở Hoằng Du kéo tay Lâm thị, mở to đôi mắt tròn xoe hỏi: “Tại sao con và Trường Sinh có thể có cữu cữu, cữu mẫu và ngoại bà, có phải là vì mẫu thân sắp gả cho phụ vương con không?”
Lâm thị vội che miệng thằng bé: “Nói bậy.”
Tiểu gia hỏa gỡ tay bà ấy ra, nghiêm túc nói: “Ngoại bà, con không nói bậy, phụ vương con nói muốn cưới mẫu thân làm Vương phi. Hiện giờ Vân gia đã thừa nhận con và Trường Sinh, lại còn đối xử tốt với bọn con như vậy, tặng nhiều lễ gặp mặt đến thế, không phải là đã tán thành hôn sự này rồi sao?”
Lâm thị: “...”
Bà ấy căn bản không biết phải nói chuyện này với một hài tử chưa tròn năm tuổi như thế nào.
Càng không thể nói phụ vương của thằng bé đã có người trong lòng, lại còn vì người đó mà náo loạn với Ân tần, có nói thì đứa nhỏ này cũng chẳng thể nào hiểu thấu.
“Thôi vậy, ngoại bà tuổi đã cao, chắc là không hiểu mấy chuyện này đâu.” Sở Hoằng Du thở dài: “Chắc phải đợi đến khi ngoại công hồi kinh thì phụ vương và mẫu thân mới chính thức thành thân.”
Lâm thị: “...”
Bà ấy không hiểu?
Đúng đúng đúng, bà ấy thật sự không hiểu.
“Ngoại bà, con cũng có chuẩn bị lễ vật cho người.” Sở Hoằng Du nắm tay Lâm thị kéo bà ấy ra phía sau.
Lâm thị theo thằng bé đi xuyên qua một dãy hành lang, bước vào một cánh cửa, vòng qua một trường lang, lại bước qua một cái cổng tò vò, sau đó ——
Gà Mái Leo Núi
Bà ấy khẽ nhíu mày, sao viện tử này lại giống y hệt viện tử của Sơ nhi thế này.
Bà ấy đang mải nghĩ ngợi thì đã bị tiểu gia hỏa lôi vào phòng, cả cách bài trí bên trong cũng giống nhau như đúc, đến cả màu sắc và hoa văn của bộ ấm trà trên bàn cũng không khác gì.
Vén rèm châu bước vào nội thất, mùi hương nơi đây cũng giống hệt nơi kia.