Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 26



Ăn mặc quá đỗi đơn sơ thế này, đứng giữa chốn đông người làm sao mong thu hút ánh nhìn, làm sao có thể kết giao bằng hữu với chư vị tiểu thư khuê các của các đại gia tộc kia?

Nhưng mẫu thân đã dặn dò như vậy, nếu nàng cứ khăng khăng làm theo ý mình thì e rằng sẽ lỡ mất cơ hội đến phủ Trưởng công chúa.

Vân Sơ mang theo Tạ Phinh cưỡi xe ngựa đến Vân phủ, hội tụ cùng người Vân gia rồi mới cùng nhau đến phủ Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa là thân muội muội của đương kim Thánh Thượng, là một nhân vật hiển hách trong số các phu nhân chốn kinh thành, yến hội của nàng cơ hồ đã chật kín khách khứa.

Xe ngựa dừng trước cửa phủ.

Vân Sơ đỡ Lâm thị xuống.

Phía sau là hai tiểu cô nương còn đang khuê các, là nhị tiểu thư Vân Nhiễm của Tướng quân phủ và đại tiểu thư Tạ phủ Tạ Phinh.

Đoàn bốn người đi vào trong, chẳng cần đưa ra thiệp mời, Lâm thị vừa đến nơi thì gia đinh canh cửa đã cao giọng hô lớn: “Tướng quân phu nhân giá lâm!”

Ngay sau đó đã có ma ma ra nghênh đón, đưa đoàn người Vân Sơ vào trong.

Tạ Phinh là lần đầu tiên đến phủ đệ nguy nga đến vậy, cứ ngó nghiêng khắp nơi, nhìn ngắm mãi không chán.

Lâm thị khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sao Phinh nhi lại chẳng có chút quy củ nào vậy, về phủ, ta sẽ sai Tề ma ma đến Tạ gia dạy dỗ con bé.”

Vân Sơ khẽ cười đáp: “Chuyện vặt này không cần phiền mẫu thân đâu.”

Có lỡ thất lễ cũng là người của Tạ gia, nàng cần gì phải giữ thể diện cho Tạ gia chứ.

Chẳng qua là, lần này Tạ Phinh và người Vân gia cùng đến đây, cũng nên chỉ bảo đôi chút, kẻo để Vân gia bị người đời chê cười.

Vân Sơ ra hiệu cho Thính Sương.

Thính Sương lùi lại một bước, đi đến bên cạnh Tạ Phinh, nhỏ giọng nhắc nhở vài lời.

Gà Mái Leo Núi

Vân Sơ theo Lâm thị sải bước đến bên Trưởng công chúa.

Lúc này đã có rất nhiều quan khách tề tựu trong sân, vừa bước vào thì đã có rất nhiều người tiến lên bắt chuyện.

“Vân phu nhân, đã lâu không gặp người.”

“Đây là Sơ tỷ nhi đúng không, thoáng chốc đã lớn ngần này, quả là tháng năm chẳng đợi người.”

“Vị này chính là Nhiễm nhi đúng không, ta nhớ hình như đã mười sáu rồi, đúng là duyên dáng yêu kiều, diễm lệ.”

Vân gia là Tướng quân phủ Nhất phẩm, Vân lão tướng quân lập được vô số chiến công hiển hách, Vân tướng quân hiện tại còn đang trấn thủ nơi biên quan, địa vị của Vân gia trên triều đình khó lòng lay chuyển.

Nhiều người như vậy bước lên chào hỏi cũng chẳng phải chuyện lạ lẫm gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những người đó trò chuyện xã giao với Lâm thị, chỉ là ánh mắt nhìn Vân Sơ lại mang theo một thoáng đồng tình.

Đích nữ Tướng quân phủ gả thấp cho hàn môn đã đành, thế nhưng còn mất đi tư cách làm mẹ, không thể không đưa thứ tử, thứ nữ về nuôi nấng dưới danh nghĩa của nàng.

Một vị phu nhân để mắt quan sát Tạ Phinh: “Vị tiểu thư đây là?”

Lâm thị cười nói: “Đây là ngoại tôn nữ của ta.”

Tạ Phinh bước lên hành lễ, coi như ra mắt chư vị.

Chúng nhân đều lộ vẻ kinh ngạc.

Họ chỉ hay rằng đích nữ phủ Tướng quân đã nhận nuôi vài thứ tử thứ nữ, nhưng nào ngờ thứ nữ này lại lớn đến vậy.

Nàng chỉ thấp hơn Vân Sơ đôi chút, nếu không vì nét trẻ thơ trên mặt chưa hoàn toàn phai nhạt, e rằng người ngoài còn lầm tưởng hai tỷ muội đang sánh bước.

Sự đồng tình trong mắt chúng nhân càng thêm rõ nét.

Lâm thị vô cùng phiền muộn, năm đó gả ái nữ xuống hàn môn, một phần vì e ngại Thánh Thượng kiêng kị, một phần vì Tạ Cảnh Ngọc quả thực không tồi.

Nào ngờ trước đó Tạ Cảnh Ngọc đã có tới ba hài tử... Nếu không phải Sơ nhi mất đi thiên chức làm mẫu thân, bà ấy nào cần phải nhường nhịn Tạ gia đến vậy...

Lâm thị nhìn chúng nhân cười nhạt, dẫn Vân Sơ đi tới một nơi khác.

“Sơ nhi, con có thấy hai vị phu nhân đằng kia không?” Lâm thị cất lời: “Một vị là Chương phu nhân, trượng phu nàng là Tiến sĩ Thất phẩm của Quốc Tử Giám, năm trước đích trưởng tử của họ đã đỗ tú tài. Ta từng gặp mặt hài tử kia, rất biết tiến thoái, quả thực không tồi. Vị khác là Tiền phu nhân, trượng phu nàng là Tứ phẩm Hồng Lư Tự khanh, hai đích tử đã thành thân, chỉ còn một thứ tử tới tuổi cập kê...”

Nghe vậy, Tạ Phinh giật mình ngẩng đầu.

Dọc đường đi, nàng đã nghe Lâm thị cùng Vân Sơ trò chuyện, tự nhiên biết lần này tới phủ Trưởng công chúa chủ yếu là để làm mai cho Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm dù sao cũng là thiên kim tiểu thư của Nhất phẩm Tướng quân, nghe qua những đối tượng mà Vân phu nhân chọn, nào là tú tài con nhà quan Thất phẩm, nào là thứ tử trong phủ quan Tứ phẩm... Trong mắt nàng, dẫu gả cho đích tử phủ quan Tứ phẩm cũng chẳng xứng với tiểu thư của phủ Nhất phẩm Tướng quân.

Thế nhưng ngay sau đó, nàng lại nhớ tới đích nữ phủ Tướng quân, cũng chính là đích mẫu của nàng, đã gả cho Tạ gia. Nghĩ vậy, dường như cũng không thể không tiếp thu chuyện này.

Vân Sơ quan sát Tiền phu nhân. Kiếp trước, vị Tiền phu nhân này chính là nhạc mẫu của Vân Nhiễm.

Tạm thời chưa nói tới phu quân của Vân Nhiễm, chỉ riêng những ác sự mà Tiền phu nhân này đã gây ra, e rằng kể mười ngày mười đêm cũng chưa dứt.

Thứ muội tính tình nhu nhược, bị Tiền phu nhân ngày ngày lập uy, hành hạ tới thân tàn ma dại.

Gả đi được bốn năm, mang thai mà không ai hay, bị nhạc mẫu phạt quỳ, quỳ ba canh giờ dưới nền tuyết lạnh giá, hài tử sinh non chẳng nói, thứ muội cũng lâm bệnh ngặt nghèo, liệt giường ba bốn năm rồi quy tiên...

“Tiền gia không được.” Vân Sơ cất lời: “Còn Chương phủ, cần phải hỏi thăm kỹ càng thêm mới quyết định được.”

Lâm thị vừa ý Tiền gia nhất, không khỏi hỏi: “Vì sao?”

Vân Sơ lắc đầu: “Mẫu thân phái người đi hỏi thăm một số thông tin về Tiền phu nhân thì sẽ rõ.”