Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 271



Vân Thấm vừa nói vừa quan sát Trường Sinh trong lòng Vân Sơ, thầm nghĩ không biết đây là tiểu thư của gia đình nào mà lại thân thiết với Sơ nhi đến thế.

Tạ gia cũng có một tiểu cô nương tầm tuổi này, chẳng lẽ đây là tiểu thư Tạ gia sao?

Nhưng mặc cho hài nhi này là ai đi chăng nữa, đó cũng không phải là chuyện mà một vị đường tỷ hàng thân thích xa xôi như nàng có thể quản tới.

Vân Thấm dẫn Vân Sơ tới cổng lớn.

Vừa ngẩng đầu lên, nàng đã nhìn thấy một tấm biển lớn, được phủ bởi một tấm gấm đỏ.

Trước cửa tụ tập rất đông hài nhi ăn vận lam lũ, đứa lớn nhất chừng mười tuổi, đứa nhỏ nhất vẫn chỉ là một hài nhi được người của cô nhi viện bế bồng.

Đa số những hài nhi này đều bị người nhà tàn nhẫn vứt bỏ.

Đa phần chúng đều là cô nhi phiêu bạt khắp chốn, ăn mày đầu đường, sau khi nghe đến sự tồn tại của cô nhi viện thì đã tương truyền mà tìm đến đây để dò xét tình hình.

Vân Sơ giao Trường Sinh lại cho Thính Tuyết ôm ấp.

Giờ đây tiểu cô nương đã quen thuộc với Thính Tuyết cùng những người khác, dẫu đổi người bế cũng chẳng hề gì.

Gà Mái Leo Núi

Vân Sơ bước lên bậc thang, đứng dưới tấm biển hiệu, nhìn đám hài nhi mồ côi phiêu bạt, không nơi nương tựa kia.

“Ta là Vân Sơ, có lẽ các ngươi đã biết đến tên ta, nhưng ắt hẳn chưa thấu tỏ những gì ta từng trải qua.” Tiếng nàng ôn hòa như tiếng suối ngàn năm róc rách chảy xuôi bên tai: “Trong quá khứ, đã có thời điểm, ta chìm đắm trong bóng tối vô tận, nhưng những tiếng cười giòn tan của hài nhi đã kéo ta thoát khỏi màn đêm u tối ấy. Trong mắt ta, hài nhi chính là những sinh linh thuần khiết nhất trên cõi trần này... Chắc có lẽ từ khoảnh khắc ấy, một hạt giống thiện lương đã chậm rãi nảy mầm trong trái tim ta. Ta nguyện cứu vớt những hài nhi bơ vơ, không nơi nương tựa, mong muốn kiến tạo một gia đình, một mái ấm thực sự cho chúng.”

Nàng duỗi tay khẽ kéo tấm lụa đỏ, ba chữ “Cô nhi viện” lập tức hiện rõ mồn một.

“Sau này, cô nhi viện chính là nhà của các ngươi.” Nàng mỉm cười nói: “Có lẽ các ngươi sẽ oán hận cuộc đời, có lẽ từng nghĩ đến việc đoạn tuyệt sinh mạng mình, nhưng ta mong các ngươi hãy tin tưởng rằng mỗi người các ngươi đều là một tạo hóa độc nhất vô nhị nơi thế gian này. Trước đây các ngươi đơn độc một mình, từ nay về sau, các ngươi chính là người một nhà. Dẫu đông tàn giá buốt bao nhiêu, chúng ta vẫn có thể cùng nhau đón xuân sang.”

Nàng vừa dứt lời, đám hài tử với vẻ mặt đầy cảnh giác đã từ từ buông bỏ đề phòng, tò mò dõi nhìn về phía cửa.

Vân Sơ khẽ cong môi: “Hài tử nào quyết định ở lại đây, hãy đến chỗ này ghi tên vào sổ, sau đó theo ta đi lĩnh chăn màn và y phục, kẻo lỡ bữa cơm.”

Ngoài những hài tử còn quá nhỏ bị bỏ rơi chưa biết chọn lựa ra sao, những đứa lớn hơn một chút đều đưa mắt nhìn nhau, chần chừ, chẳng biết nên hành động thế nào.

“Sợ cái gì chứ...” Một hài tử trông có vẻ lớn tuổi nhất khẽ thì thầm: “Hôm nay là ngày đầu tiên, dù bọn họ có là người xấu thì cũng chẳng vội vàng bộc lộ bản chất thật. Dù sao chúng ta cũng có thể kiếm được vài bữa cơm, lại còn có thể lấy được y phục ấm và chăn màn, tính ra thế nào cũng là chúng ta được lợi lớn. Đi thôi, đi vào!”

Có đứa trẻ lớn nhất dẫn đầu, những hài tử còn lại cũng nối gót bước theo.

Vân Thấm ngồi ngay tại cửa ra vào giúp chúng ghi danh: “Ngươi tên là gì, nguyên quán ở đâu, tại sao lại một mình tới cô nhi viện... Nếu không nhớ rõ cũng chẳng sao, việc ghi danh chỉ là để tiện bề thu xếp hộ tịch cho các ngươi mà thôi.”

Đám nhỏ điền xong mọi thông tin thì theo Vân Sơ bước vào bên trong.

Vừa bước vào, đám hài tử đã cảm nhận được nơi này khác hẳn với những am miếu đổ nát mà chúng từng ở. Phòng ốc tinh tươm, bàn ghế cũng mới toanh, trong sương phòng, giường đệm cũng đã được bày biện chỉnh tề.

“Nam nhi và nữ nhi hãy tách riêng ra mà đứng.” Vân Sơ đứng đầu hàng nói: “Mỗi bên xếp thành một hàng.”

Đúng lúc này, Trần Đức Phúc cho người đẩy mấy chục xe chăn màn và y phục vừa mới mua về tới.

Mùi hương của bông xộc vào khứu giác của đám nhỏ, khiến chúng lộ ra vẻ bán tín bán nghi.

Số chăn mới này là dành cho chúng ư?

Hình như còn có một mùi hương khác thoảng qua đầu mũi, đó là hương vị thịt thơm lừng!

Đám hài tử tức khắc thèm thuồng chảy nước miếng.

Những chồng chăn bông mới tinh tươm được trải ra trước mắt đám trẻ thơ.

Lại còn có y phục mới, không phải loại vải vóc đơn bạc một lớp, mà là y phục mùa đông nhiều lớp được trần bông, trông vô cùng dày dặn, ấm áp.

Mặc vào chắc chắn sẽ ấm áp.

Đôi mắt của mấy chục hài tử tức khắc sáng rực lên, chỉ hận không thể lao tới mà chạm vào.

Nhưng không có sự cho phép của Vân Sơ, chúng không dám động đậy.

Vân Sơ khẽ cúi người, nhìn nữ nhi nhỏ của mình nói: “Trường Sinh, con hãy đem những thẻ bài này phát cho chúng đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những thẻ bài này là thẻ gỗ, bên trên có một dãy số, đều được đặt gọn trong rổ. Nàng đưa chiếc rổ đến trước mặt Sở Trường Sinh.

Tiểu cô nương nhận rổ, tò mò cầm thẻ bài quan sát nhưng lại không dám tiến lên chia thẻ bài cho đám hài tử kia.

Vân Sơ vô cùng kiên nhẫn nói: “Nếu không có thẻ bài thì những hài tử này sẽ không được lĩnh chăn màn và y phục. Trường Sinh ngoan của mẫu thân, con giúp mẫu thân chia cho chúng được không?”

Tiểu cô nương mở to đôi mắt ngấn lệ, trầm ngâm một lát mới hiểu ra Vân Sơ đang nói gì.

Nha đầu ngẩng đầu nhìn mấy chục hài tử trước mắt, ánh mắt chúng tràn đầy mong đợi.

Tiểu cô nương có chút sợ hãi, đôi chân nhỏ không tự chủ mà rụt lại.

Vân Sơ nhẹ nhàng vỗ hông con bé, truyền cho con bé một nguồn sức mạnh vô hình.

Thính Tuyết nắm lấy tay nhỏ: “Nô tỳ xin được đi cùng tiểu thư.”

Có người đi cùng, tiểu cô nương dũng cảm hơn đôi phần, thận trọng tiến đến trước mặt đứa bé đầu tiên, lấy một thẻ bài trong rổ đưa cho nam hài.

Tiểu nam hài đưa tay đón lấy thẻ bài, dường như không biết phải xưng hô thế nào với tiểu cô nương trước mặt, chỉ khẽ cất giọng trầm thấp: “Đa tạ.”

Đây là lần đầu tiên Sở Trường Sinh tiếp xúc cùng người xa lạ.

Trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thính Tuyết không rời.

Thế nhưng, sau khi nghe tiếng đa tạ kia, bàn tay siết chặt của nàng cũng dần dần buông lỏng.

Nàng bỗng nhiên chợt nhận ra, việc trò chuyện cùng người xa lạ cũng không phải là điều quá đỗi đáng sợ.

Nàng lập tức tiến đến trước mặt hài tử thứ hai, cầm thẻ bài trao qua.

Hài tử kia cũng thốt lên: “Đa tạ.”

Môi Sở Trường Sinh mấp máy.

Vân Sơ loáng thoáng nhận ra Sở Trường Sinh đang nở nụ cười ngượng nghịu.

Nàng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Nàng khẽ cất lời: “Hài tử nào đã có thẻ bài, xin mời sang đây lĩnh đồ vật, sau đó dựa vào số ghi trên thẻ bài mà tìm đến vị trí giường chiếu của mình...”

Bọn nhỏ từng bước một xếp hàng ngay ngắn, lĩnh lấy y phục và chăn bông.

Y phục mùa đông rất dày nặng, mấy hài tử chừng ba bốn tuổi hầu như không thể ôm xuể, cũng may có người giúp đỡ cầm hộ.

Những hài tử lớn tuổi hơn một chút không nhịn được kéo dây buộc chăn ra, thò tay vào trong sờ thử. Mềm mại quá đỗi, thật thoải mái, thật ấm áp! Đây mới đúng là y phục mùa đông đích thực!

Đám hài tử không kìm được mà bung chăn ra sờ soạng, chợt phát hiện chăn bông trắng tinh đã bị đôi tay lấm lem của mình làm vấy bẩn, lập tức lòng đau như cắt.

Lại nói đến y phục, là hai bộ đồ đông dày cộm, chỉ vừa cầm trên tay đã cảm nhận được sự ấm áp dày dặn của chúng, e rằng mùa đông này sẽ không còn phải chịu rét mướt nữa.

Vân Thấm mỉm cười nói: “Được rồi, chư vị hài tử, hãy theo ta đến sương phòng.” Nàng dắt một đám hài tử đi về phía các sương phòng: “Nam hài ở sườn đông, nữ hài ở sườn tây...”

Bọn nhỏ dựa theo bảng chỉ dẫn, thuận lợi tìm thấy vị trí giường của riêng mình.

Mỗi sương phòng có sáu chiếc giường, được sắp xếp theo kiểu ba chiếc đặt song song. Nệm và chăn ấm đều được chuẩn bị tươm tất, thoạt nhìn qua đã thấy vô cùng ấm áp.

Vân Thấm mỉm cười nói: “Chư vị hãy rửa tay trước, thay y phục rồi đến đại sảnh dùng bữa.”

Bọn nhỏ vội vàng xếp hàng đi rửa tay, lúc đưa tay vào chậu, cả đám đều ngây người ra.

Là nước ấm đó!

Vốn dĩ bọn chúng là cô nhi, ngày thường chỉ quen uống nước lạnh ngắt, rửa tay tắm gội cũng chỉ chạy ra bờ sông kỳ cọ sơ sài. Nước ấm là một thứ vô cùng hiếm có đối với chúng.

Thế mà tại nơi này, lại được dùng nước ấm để rửa tay.

Nhìn một chậu nước ấm đã biến thành đen kịt, bọn chúng đều tỏ vẻ thương tiếc, than rằng quả thực khó khăn lắm mới có được nước ấm này.