Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 272



Sau khi rửa tay, bọn nhỏ cầm y phục mặc vào. Thật ra, chúng luyến tiếc chẳng muốn mặc, nhưng lại e rằng để lại đây sẽ bị kẻ khác trộm mất, đành phải dùng hết sức bọc choàng lên người.

Bọn chúng theo Vân Thấm đến đại sảnh dùng bữa.

Khi lĩnh chăn bông, bọn chúng đã ngửi thấy mùi thịt thơm lừng. Lúc này bước vào đại sảnh, hương vị ấy đã ngào ngạt khắp gian phòng, mấy hài tử nhỏ tuổi không nhịn được mà chảy nước miếng, rồi lại vội vàng nuốt xuống, thèm đến nhỏ dãi.

Sở Trường Sinh theo Vân Sơ đứng ở phía trước, cùng phát thức ăn cho bọn trẻ.

Vân Sơ phụ trách múc cháo, Vân Thấm thì múc thức ăn, Trần Đức Phúc lo múc canh, còn Sở Trường Sinh đặt một quả trứng gà đã luộc chín vào khay của mỗi hài tử.

Mười mấy người phụ tá được cô nhi viện thuê cũng phụ trách duy trì trật tự, chăm sóc các hài tử nhỏ tuổi...

Bọn nhỏ lĩnh cơm, ngồi xuống bàn. Phải một hồi lâu sau, bọn chúng vẫn chưa hoàn hồn.

Bởi vì lo lắng bọn nhỏ không thích nghi kịp, ngày đầu tiên cô nhi viện đã nấu cháo thịt loãng, lại thêm một chén canh xương hầm củ cải, một đĩa bí đỏ xào và một quả trứng gà.

“Có thịt! Thật sự có thịt! Nhiều thịt đến thế, thơm ngon quá!”

“Một chén cháo to đến vậy! Trước đây đủ cho ta ăn ba ngày đó! Thật tốt quá!”

“Ta giữ lại quả trứng này, để dành lúc đói bụng thì dùng...”

Bọn trẻ đã chịu đói quá lâu, cả đám như gió cuốn mây tan, nhanh chóng càn quét sạch sẽ thức ăn trên bàn.

Vân Sơ cùng tiểu nữ nhi Sở Trường Sinh ngồi bên cạnh cũng dùng những món như vậy.

Trường Sinh trước nay vốn ăn uống rất ít ỏi, chẳng khác gì mèo con, mỗi bữa chỉ dùng hai ba miếng.

Thế nhưng hôm nay, Vân Sơ để ý thấy tiểu cô nương đã ăn hết một phần ba chén cháo lớn, còn húp cạn một chén canh xương hầm củ cải. Đương nhiên, con bé vẫn không động đến bí đỏ mà nó ghét nhất, trứng gà cũng ăn, song dường như vẫn không ưa lòng đỏ trứng như mọi khi.

Lúc này, một bàn tay lấm lem từ bên cạnh thò sang. Chẳng phải cố ý để bẩn, mà dù đã rửa tay, bùn đất tích tụ bao năm cũng không thể tẩy sạch trong chốc lát.

“Ngươi không ăn những thứ này sao?”

Nam hài chừng tám chín tuổi chỉ vào chén cháo loãng còn thừa, bí đỏ và lòng đỏ trứng, cẩn trọng hỏi Sở Trường Sinh.

Hắn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng tiểu cô nương, bởi vì nàng quá đỗi thanh khiết, da mặt sáng bóng, khiến kẻ khác chỉ thoáng nhìn cũng như đang phạm vào sự bất kính.

Sở Trường Sinh quả thật không ăn, con bé chậm rãi gật đầu.

Nhưng nam hài không nhìn nàng, hoàn toàn không hay biết nàng đã đáp lời, còn tưởng rằng nàng từ chối ban cho nó phần thức ăn này, đành phải thất vọng rụt tay về.

Đúng lúc này, Sở Trường Sinh chợt giữ tay nó lại.

“Ta, ta...”

Tiểu cô nương hơi sốt ruột, càng luống cuống lại càng không nói nên lời.

Nàng ngước nhìn Vân Sơ cầu cứu. Vân Sơ mỉm cười, xoa đầu con bé, khuyến khích nó tự nói ra điều mình muốn.

Sở Trường Sinh đành nỗ lực mở miệng: “Ta, ta không ăn, cho, cho ngươi.”

Nam hài kia mừng rỡ, ôm trọn số đồ ăn trên bàn về chỗ của mình.

Không phải nó chưa no, mà nhiều năm đói khổ khiến nó không đành lòng nhìn thức ăn sạch sẽ, ngon lành như vậy bị vứt bỏ.

Nó ăn ngấu nghiến, nhét vội vã tất cả vào miệng.

Cho dù khó nuốt, nó cũng sẽ dùng ngụm nước để trôi xuống, chỉ cần đồ ăn vào bụng mới khiến nó cảm thấy vững dạ.

Vân Sơ nhìn những hài tử khác.

Mấy hài tử ba bốn tuổi đang l.i.ế.m sạch chén, cho dù là một hạt cơm, chúng cũng sẽ nhặt lên cho vào miệng.

Nàng nghĩ đến bản thân ngày thường, mỗi ngày ba bữa đều dọn lên mười mấy món ăn, sau khi dùng cơm xong liền dọn xuống.

Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thức ăn thừa hoặc được hạ nhân dọn dẹp, hoặc là vứt bỏ, dường như nàng chưa từng để ý.

Ngay tại khắc ấy, cảm xúc trong lòng Vân Sơ vô cùng phức tạp.

Bọn trẻ ăn no rồi lại chạy ra sân vui đùa.

Có mấy tiểu cô nương bốn năm tuổi mạnh dạn tìm đến nói chuyện với Sở Trường Sinh. Tiểu cô nương mím môi có chút sợ hãi. Thính Tuyết bên cạnh khuyến khích để đám hài tử cùng chơi đùa.

Nàng đứng trong làn gió đầu đông, lòng dâng đầy suy tư miên man.

Lúc tu sửa cô nhi viện này, nàng cảm thấy bản thân đang hành thiện tích đức, là một việc nghĩa lớn. Đối với nàng, đây chỉ là bố thí cho những thần dân khốn cùng.

Nàng trước sau vẫn đặt vị thế của mình lên cao.

Đúng vậy, nàng sinh ra đã là đại tiểu thư Vân gia, Trường Sinh vừa chào đời đã ngậm thìa vàng, là quận chúa hoàng gia. Cả đời bọn họ khó mà cảm nhận được nỗi đau khổ, vất vả cầu sinh của dân chúng ở tầng lớp hạ đẳng trong xã hội.

Thật ra, nàng có thể làm nhiều hơn bây giờ.

Vân Sơ nhìn Vân Thấm nói: “Đường tỷ, hãy xây một học đường ở khu đất trống đó. Để hài tử học văn luyện võ, lại xây thêm học đường cho nữ hài học nữ công, cả học đường dạy trù nghệ cùng những kỹ năng khác.”

Vân Thấm gật đầu: “E rằng phải tốn không ít bạc.”

“Sách có nói, chi bằng dạy người ta cách câu cá, hơn là cho họ cá để ăn. Ban cho chúng nơi ăn chốn ở, chi bằng giúp chúng học được một tay nghề.” Vân Sơ khẽ cười, cất lời: “Đợi đến khi chúng trưởng thành, có thể tự mình đứng vững trên đời, khi ấy mới xem như đã thực sự giúp đỡ được chúng.”

“Được, ta sẽ mau chóng sắp xếp.” Vân Thấm ngừng một chút rồi nói: “Ta vừa nhìn sơ qua, rất nhiều đứa trẻ bị bệnh, người chỗ này đau đớn, chỗ kia bệnh tật. Ta nghĩ nên mời một đại phu về khám định kỳ hằng năm cho bọn nhỏ, ngươi thấy thế nào?”

Vân Sơ vô cùng tán đồng: “Vừa lúc có thể nhờ đại phu mở một y quán, dạy chúng đọc y thư, nhận biết d.ư.ợ.c liệu.”

Hai người đang nói chuyện thì có người từ cô nhi viện chạy tới báo: “Tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều đứa trẻ, đều là nghe nói tới cô nhi viện nên mới tìm đến nương tựa.”

Vân Sơ cùng Vân Thấm ngừng câu chuyện, bước ra cổng cô nhi viện, vừa vòng qua một khúc cua đã thấy ít nhất ba mươi đứa trẻ đang đứng trên con đường dẫn vào.

Ngoài lũ trẻ, còn có bốn năm phụ nhân gầy guộc ốm yếu. Các phụ nhân đang ôm một đứa bé chừng ba bốn tháng trong lòng, đứa nhỏ đói đến mức thút thít khóc lóc.

Mấy phụ nhân kia đã nhìn thấy Vân Sơ, nàng trang điểm theo kiểu bậc phu nhân quý hiển, chắc chắn là chủ của nơi này.

Nhóm phụ nhân quỳ gối trước mặt Vân Sơ cùng Vân Thấm, đám trẻ cũng nhao nhao quỳ theo.

“Hài tử hai ngày nay không được no sữa rồi, thực sự là không chịu nổi nữa. Kính xin hai vị phu nhân rủ lòng thương, thu nhận hài tử này, cứu lấy một mạng nhỏ...”

Vân Sơ vội vàng đỡ người đứng dậy: “Không cần quỳ, đứng lên đi, theo ta vào trong. Cô nhi viện có nhũ mẫu, sẽ cho hài tử ăn no trước đã.”

Phụ nhân kia do dự hỏi: “Nơi này chỉ nhận trẻ nhỏ thôi sao? Bọn ta có phải sẽ phải xa rời hài tử không?”

Vân Sơ ôn tồn nói: “Cô nhi viện quả thật chỉ nhận trẻ nhỏ, nhưng trước mắt còn thiếu nhân công, vẫn đang tuyển người. Nếu các ngươi có kiên nhẫn với lũ trẻ, nguyện ý thật lòng đối đãi chăm sóc những hài tử ở đây thì có thể tới cô nhi viện làm thuê.”

Mấy phụ nhân cảm kích đến rơi lệ: “Đa tạ, đa tạ...”

Vân Thấm dẫn đoàn người vào trong.

Gà Mái Leo Núi

Vân Sơ từ xa đã nhìn thấy Trường Sinh cùng ba bốn nữ hài đang hái hoa.

Những đóa hoa dại kiên cường, khoe sắc trong gió đông lạnh lẽo. Mấy nữ hài hái hoa kết thành một bó lớn, đưa đến trước mặt Vân Sơ.

“Cảm ơn các ngươi, ta rất thích.”

Vân Sơ xoa đầu từng nữ hài một.

Trường Sinh vốn đang thoải mái, chợt rụt vai, nép mình vào lòng Vân Sơ.

Mấy nữ hài khác cũng cảnh giác nhìn ra đường.

Thì ra là có một chiếc xe ngựa đang chạy đến, thùng xe trông có vẻ lớn hơn xe ngựa bình thường nhiều, hẳn là xe ngựa của quý tộc.

“Trường Sinh, đừng sợ, chỉ là xe ngựa mà thôi.” Vân Sơ một tay ôm nữ nhi, một tay nắm lấy những đứa trẻ còn lại: “Đi, chúng ta vào trong.”