Quả không sai lời dự đoán, Vân Sơ và Thái tử phi vừa an tọa chưa lâu, Hoàng hậu đã viện cớ muốn thay y phục, Thái tử phi bèn kéo nàng cùng đi thị hầu Hoàng hậu.
Hoàng hậu ung dung để cung nữ rửa mặt chải đầu, đoạn dịu dàng cất lời: “Sơ nhi mới chỉ đôi mươi thôi nhỉ.”
Vân Sơ cúi đầu khẽ đáp: “Sang năm đã bước sang tuổi hăm ba rồi.”
“Nữ tử tuổi hăm ba là độ tuổi đẹp nhất, một mình trải qua năm tháng, há chẳng phải quá đỗi cô quạnh sao?” Hoàng hậu bỗng nắm chặt lấy tay nàng: “Lúc con còn nhỏ cũng thường theo mẫu thân vào cung, bổn cung cũng coi như nhìn con lớn lên, tuổi thơ của con ta cũng từng chứng kiến. Năm đó con gả cho Trạng Nguyên lang Tạ Cảnh Ngọc, vốn là một mối nhân duyên tốt đẹp, đáng tiếc thay...”
Thái tử phi liền tiếp lời mẫu hậu: “Vân tiểu thư chính là đệ nhất giai nhân kinh thành năm đó, phòng không chiếc bóng, quả thực tịch mịch vô cùng... Mẫu hậu, đại biểu ca giờ đây cũng đơn chiếc một mình, con thấy cũng rất xứng đôi với Vân tiểu thư, chi bằng mẫu hậu tác hợp cho một mối lương duyên tốt đẹp, thì sao?”
Vân Sơ tức thì trầm mặc.
Đại biểu ca trong miệng Thái tử phi chính là biểu huynh thân thiết của Thái tử, là đích trưởng tử của Quốc cữu đại nhân, cũng chính là huynh trưởng của Hoàng hậu, Công Tôn Ninh.
Là đích trưởng tử của Công Tôn gia, Vân Sơ lẽ nào không từng nghe danh?
Công Tôn Ninh năm nay hẳn đã quá ba mươi, trước đây từng cưới hai chính thê nhưng cả hai đều đoản mệnh mà qua đời. Trong phủ lại có cả đám di nương cùng hài tử. E rằng, chốn đó chẳng khác gì hổ huyệt.
Thái hậu đây là muốn nàng làm thê tử thứ ba của Công Tôn Ninh chăng?
“Sơ nhi, nếu con có thể gả vào Công Tôn gia, về sau nên gọi bổn cung một tiếng cô mẫu.” Hoàng hậu lộ vẻ hiền hậu: “Hôm nay là ngày lành, bổn cung có thể thỉnh Hoàng thượng ban hôn cho hai con được chăng?”
Thực tình, bà ta chẳng hề muốn chất nhi của mình cưới nữ nhi Vân gia.
Vân Tư Lân mất tích đã nhiều ngày, e rằng đã bỏ mạng ở một xó xỉnh nào đó rồi, dù cuối cùng Vân gia không bị định tội, thì thế lực cũng khó bề giữ vững.
Vân gia mất đi binh quyền, khó mà làm thông gia xứng đôi với Công Tôn gia.
Nhưng sau khi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Vân Sơ, từ sau khi Vân Sơ thủ tiết, chất nhi của bà ta tựa phát cuồng, ngày ngày đều vang rền đòi cưới Vân Sơ.
Bà ta quả thực chẳng còn cách nào khác, đành phải mời Vân Sơ vào cung, nhân cơ hội này định đoạt luôn hôn sự.
Điểm tốt duy nhất bà ta có thể nhìn thấy trong cuộc hôn nhân này chính là Hoàng thượng vẫn còn niệm tình Vân gia bao đời trung quân lập công, thương tiếc những người đã khuất, lẽ dĩ nhiên cũng sẽ nhìn trọng Công Tôn gia hơn.
“Thỉnh Hoàng hậu nương nương thu hồi ý chỉ vừa ban.”
Vân Sơ lập tức quỳ xuống khấu đầu.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã ưu ái nhớ tới. Thần nữ tang phu hòa ly, bát tự lại mang số khắc phu, nào dám trèo cao gả cho Công Tôn đại nhân?”
Hoàng hậu khẽ nhíu mày.
Nữ tử bát tự mang số khắc phu chính là điềm gở cho phu quân, cái c.h.ế.t của Tạ Cảnh Ngọc cũng xem như là một minh chứng rõ ràng.
Bà ta vốn đã chẳng muốn chất nhi cưới nữ nhi Vân gia vào cửa, bây giờ Vân Sơ nói như vậy, bà ta lập tức dứt khoát bỏ đi ý niệm này, đỡ Vân Sơ đứng dậy: “Bổn cung chỉ hỏi ý con một phen, nếu con không muốn thì thôi vậy.”
Vân Sơ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thật sự không ngờ bản thân đã thủ tiết hòa ly, Vân gia cũng đã lâm vào cảnh tượng như thế mà vẫn còn có người hứng thú đi làm mối cho nàng.
Cũng may Hoàng hậu cũng không phải kẻ cố chấp, bằng không thánh chỉ tứ hôn giáng xuống, dù có khóc than cũng chẳng kịp nữa rồi.
Vân Sơ cùng Thái Tử Phi cẩn trọng phò tá Hoàng Hậu thay xiêm y. Vừa rời nội thất, trắc phi cũng vừa vặn bước qua cửa lớn Đông Cung, chính thức bái đường thành thân.
Hỉ bà cùng chư cung nữ vây quanh Thái Tử và trắc phi, từ cửa lớn uy nghi tiến vào.
Chư vị tân khách, bất kể nam nữ, đều dạt sang hai bên, dõi mắt quan sát.
Trắc phi của Thái Tử vốn không được phép vận hồng y thắm sắc, mà chỉ được chọn sắc đỏ nhạt hơn đôi phần. Nàng cầm quạt che khuất nửa dung nhan.
Phương Tâm Nghiên khẽ hạ quạt, ngước mắt nhìn về phía hai hàng tân khách. Một gương mặt quen thuộc hiện ra, khiến lòng nàng đêm ngày tư niệm.
Nàng đã chẳng thể trở thành Bình Tây Vương phi, nay lại là trắc phi của huynh trưởng hắn.
Cớ gì lại lỡ duyên đến nông nỗi này?
Số mệnh trêu ngươi...
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đại điển nghênh trắc phi lần này, Hoàng đế đã ban cho Phương gia đủ thể diện, gác lại chồng tấu chương chất cao như núi, ngự giá đến đây chung vui.
Hoàng Hậu hé nụ cười tươi, bởi Hoàng đế ban thể diện cho Phương gia cũng là ban vinh quang cho Đông Cung. Điều này ngầm cho chư vị triều thần biết rằng, vị trí trữ quân của Thái Tử đã được củng cố vững vàng, không thể lay chuyển.
Dưới sự sắp đặt của Lễ Bộ, Phương Tâm Nghiên đã tiến hành nghi thức kính trà Hoàng Đế, Hoàng Hậu và Thái Tử Phi. Xong xuôi, hôn lễ cũng xem như hoàn tất.
Trắc phi được đưa về tân phòng. Rượu ngon món quý dâng lên như suối chảy, chư vị tân khách nương theo phẩm cấp thân phận mà an tọa.
Vân Sơ cùng Lâm thị chọn một chỗ an vị.
Lâm thị nghe ngóng được ý đồ của Hoàng Hậu, sắc mặt có phần biến sắc: “Chẳng ngờ Hoàng Hậu lại có tâm tư nhường ấy.”
Công Tôn Ninh thực không xứng đáng. Hành động này của Hoàng Hậu quả khiến người ta kinh tởm.
Nàng ấy đâu muốn nữ nhi vừa thoát khỏi ổ sói Tạ gia, lại phải lao vào một hang hổ khác.
Hai mẹ con lặng lẽ dùng bữa.
Sau một hồi tiệc tùng linh đình, yến hội cũng dần đi đến hồi kết.
Vân Sơ đứng dậy, muốn đến cung phòng một chuyến.
Thu Đồng theo bước nàng, vừa đi được nửa đường, nàng ta bỗng dừng lại, khẽ nói: “Tiểu thư, có kẻ đang theo dõi chúng ta.”
Vân Sơ khẽ nhíu mày.
Đây là Đông Cung, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều hiện diện. Kẻ nào cả gan dám sinh sự ở nơi này?
Nàng vòng qua một giàn hoa nở rộ, rồi bất chợt dừng bước, quay đầu nhìn lại. Lập tức, đích trưởng tử Công Tôn Ninh của Công Tôn gia, y phục lộng lẫy, phong thái quý phái, đang đứng ngay đó.
Bị phát giác, Công Tôn Ninh vẫn không hề lộ chút xấu hổ nào. Hắn phe phẩy chiếc quạt xếp, chậm rãi tiến lại gần, cất lời: “Được gặp Vân tiểu thư nơi này, quả là một kỳ ngộ hiếm có.”
Hắn đã tốn không ít công sức mới thuyết phục được Hoàng Hậu cô mẫu ra mặt tác hợp. Nào ngờ, cô mẫu lại báo rằng Vân Sơ cự tuyệt gả vào Công Tôn gia.
Phụ thân hắn là đương kim Quốc cữu, cô cô lại là Mẫu nghi thiên hạ, biểu đệ là Hoàng đế tương lai. Với thân phận hiển hách như thế, nữ tử nào mà chẳng mong muốn trèo cao? Ấy vậy mà giai nhân này lại thẳng thừng cự tuyệt.
Song, việc nàng từ chối cũng không khó hiểu. Dù gì nàng cũng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, lại là đích trưởng nữ Vân gia. Có chút kiêu ngạo cũng là lẽ thường tình.
“Vân tiểu thư, nàng tang phu, ta tang thê. Hai ta quả là một đôi trời sinh.” Công Tôn Ninh tiến thêm một bước, giọng nói đầy tự tin: “Đợi đến khi nàng trở thành Đại thiếu phu nhân Công Tôn phủ, ta sẽ thỉnh Hoàng Hậu cô mẫu ra mặt, thỉnh cầu Hoàng Thượng minh oan cho Vân gia.”
Vân Sơ cúi đầu, đáp lời: “Thanh giả tự thanh, đục giả tự đục. Chuyện Vân gia sớm muộn gì cũng sẽ sáng tỏ, không dám làm phiền Công Tôn đại nhân.”
Công Tôn Ninh nét mặt lạnh như băng: “Vân tiểu thư, ngươi đây là cạn chén rượu mừng lại muốn nếm mùi phạt rượu. Ngươi phải biết rằng vô số nữ tử khát khao trở thành chính thê của ta, song ta lại chỉ độc coi trọng ngươi. Dù ngươi từng gả chồng, vẫn có thể nghiễm nhiên trở thành Đại phu nhân của Công Tôn gia ta, đó đã là vinh hạnh tột bậc của ngươi rồi. Nếu ngươi còn dám khước từ, ta cũng không dám chắc có còn giữ lại vị trí chính thất phu nhân này cho ngươi hay không.”
Hắn ta dứt lời, khẽ khép chiếc quạt giấy. Cánh quạt chậm rãi đưa tới gần cằm Vân Sơ, ý đồ chạm vào khuôn mặt nàng.
Hắn quả thực muốn tận mắt quan sát xem dung nhan này rốt cuộc có bao nhiêu phần tuyệt sắc.
Nhưng ngay khi chiếc quạt chỉ còn cách mặt nàng trong gang tấc, một luồng kình phong bỗng ập tới.
Công Tôn Ninh chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, n.g.ự.c bị một lực đá mạnh mẽ đ.á.n.h trúng, khiến hắn lảo đảo ngã khuỵu xuống đất.
Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy Bình Tây Vương đang sừng sững đứng đó, thân hình cao lớn che chắn toàn bộ cho Vân Sơ.
“Ngươi!” Công Tôn Ninh giận dữ thốt: “Bình Tây Vương, trước giờ ta cùng ngươi vốn nước sông không phạm nước giếng, vậy mà ngươi lại dám cả gan động thủ với ta? Ta nhất định sẽ đi bẩm báo với cô mẫu!”
Sở Dực thờ ơ cất tiếng: “Xin cứ tự nhiên.”
Vẻ bình tĩnh không một gợn sóng của hắn càng khiến Công Tôn Ninh thêm phần phẫn nộ. Hắn ta lồm cồm bò dậy, hướng về phía tiền viện mà đi.
Sở Dực quay đầu lại, khẽ hỏi: “Nàng không sao chứ?”
Vân Sơ lắc đầu. Sự tình còn chưa kịp xảy ra, nam nhân này đã kịp thời xuất hiện.
Hắn tựa như một ngọn núi lớn đứng chắn trước người nàng, thay nàng che mưa chắn gió… Dù nàng đã sớm không còn e sợ mưa gió trần gian.
Nàng mở miệng nói: “Cẩn thận ác nhân cáo trạng, Vương gia, chúng ta nên nhanh chóng rời đi.”