Sở Dực bước chậm lại, sánh vai cùng nàng. Đến khi đi tới một nơi trống trải, hai người mới giữ khoảng cách xa hơn.
Hai người họ nào hay biết, có một bóng hình vẫn lặng lẽ ẩn mình trong rừng hoa. Một thân y phục xanh nhạt, tựa hồ đã hòa vào cảnh sắc thiên nhiên.
Vẻ mặt ốm yếu của nam nhân trắng nhợt, khẽ vịn vào nhánh cây đứng dậy, trông như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ sức quật ngã.
Đó chính là Sở Thụy, người đã tự thỉnh chỉ phế bỏ phong hào của mình.
“Gia, tiểu nhân tìm được ngài rồi, nơi đây gió lớn, cẩn thận kẻo cảm lạnh...”
Tiểu thái giám vội vàng đỡ Sở Thụy bước ra khỏi rừng hoa.
Sở Thụy dõi mắt theo hướng Vân Sơ đã khuất dạng.
Trong lòng hắn dấy lên một thắc mắc, tại sao trưởng nữ Vân gia vừa hòa ly lại có vẻ thân cận với Sở Dực đến vậy?
Yến tiệc hỉ sự cũng đã gần kết thúc.
Hoàng Thượng và vài vị đại thần trò chuyện thêm một lát rồi đứng dậy chuẩn bị rời tiệc.
Đúng lúc này, lại thấy trưởng tử Công Tôn gia nét mặt đầy oán giận ôm lấy n.g.ự.c vọt vào, quỳ gối trước mặt Đế Hậu: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cô mẫu, xin hãy làm chủ cho vi thần!”
Hoàng Hậu từ trước đến nay luôn hết mực yêu thương chất nhi này, liền lập tức bước xuống bậc thềm đỡ Công Tôn Ninh dậy: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Công Tôn Ninh ôm n.g.ự.c ho khan, lúc này mới bắt đầu cáo trạng: “Cô mẫu, là...”
Hắn ta còn chưa kịp dứt lời thì tiếng khóc nức nở của nữ tử đã vọng tới.
Công Tôn Ninh bị ngắt lời, quay sang thì nhìn thấy Vân Sơ đang khóc lóc quỳ gối ngay bên cạnh mình. Dù là khi khóc, nàng đại mỹ nhân vẫn đẹp như đóa lê đái vũ, có thể nói là diễm lệ tựa thược d.ư.ợ.c hàm xuân, mềm mại như tường vi vô lực nép vào tường, khiến người ta không khỏi thương tiếc.
Công Tôn Ninh hoàn toàn quên bẵng mất bản thân vừa định nói gì.
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Vân gia đời đời trung lương, tận tâm bảo vệ quốc gia. Hiện giờ, phụ thân thần nữ chỉ là mất tích, còn chưa định tội, vậy mà đã có kẻ dám khinh nhục nữ nhi Vân gia...” Vân Sơ quỳ dưới đất nghẹn ngào khóc thút thít: “Công Tôn đại nhân cầu thân không thành, xấu hổ hóa giận, liền trêu đùa thần nữ. Nếu không phải Bình Tây Vương trùng hợp đi ngang qua, thần nữ chỉ đành tự sát vì nỗi nhục nhã này để chứng minh sự trong sạch của mình!”
Lúc nàng nói chuyện, từng giọt nước mắt tí tách tuôn rơi.
Công Tôn Ninh nhìn đến ngây người, hận không thể ôm mỹ nhân vào n.g.ự.c dỗ dành. Hoàng hậu trừng mắt nhìn hắn, hắn ngẩng đầu thì đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng hậu, lập tức bừng tỉnh lại.
Hắn vội vàng nói: “Là, là nàng câu dẫn vi thần, vi thần không d.a.o động, nàng xấu hổ mà hóa giận, vu oan cho vi thần, Bình Tây Vương cũng đứng ra bao che, thậm chí còn ra tay đạp vi thần một cước!”
Lâm thị vội vàng tiến lên: “Không thể nào, Sơ nhi tuyệt đối không thể làm ra chuyện thất lễ như vậy!”
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Người nhà Công Tôn ta xưa nay chưa từng làm chuyện khinh nhờn nữ tử, chuyện này tất yếu phải có hiểu lầm.”
“Ta tận mắt chứng kiến.” Sở Dực trầm giọng nói: “Theo luật pháp của triều đình này, phàm kẻ nào có hành vi trêu ghẹo nữ tử thì sẽ bị phạt ba mươi trượng, nếu khiến nữ tử uất ức mà quyên sinh thì tội càng nặng hơn.”
Công Tôn Ninh tối sầm hai mắt, hắn còn chưa chạm tới một sợi tóc của Vân Sơ, làm sao có thể gọi là trêu ghẹo?
Hoàng hậu bình tĩnh nói: “Dực nhi, một mình con chứng kiến chưa hẳn đã là sự thật.”
“Khải bẩm Hoàng hậu nương nương, ta cũng nhìn thấy.” Sở Thụy đỡ tiểu hoạn quan đi lên trước: “Quả thực Công Tôn đại nhân có ý đồ khinh nhờn Vân tiểu thư, chỉ là chưa kịp đắc thủ thì đã bị Bình Tây Vương ngăn lại.”
Dù nay hắn không còn phong hào Trang Thân Vương, song vẫn là cốt nhục hoàng gia, bấy lâu nay hắn hiếm khi tham dự những yến tiệc như thế này, càng chớ nói chi đến việc vướng vào thị phi, lời lẽ của hắn vẫn mang vài phần trọng lượng.
Trước là Bình Tây Vương quả quyết tận mắt chứng kiến.
Ngay sau đó, Sở Thụy cũng tự mình khẳng định đã trông thấy rõ ràng.
Hai người thân phận hiển hách đồng loạt đứng ra làm chứng, sắc mặt Hoàng hậu cuối cùng cũng biến đổi.
“Hay cho Công Tôn Ninh! Kẻ nào đã ban cho ngươi lá gan tày trời như vậy?”
Hoàng đế cũng biến sắc, nét mặt lạnh lẽo như băng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gia tộc Công Tôn ỷ vào Hoàng hậu và Thái tử mà thường xuyên gây sự, người đã nhẫn nhịn từ lâu lắm rồi.
Người vỗ mạnh bàn, thịnh nộ quát: “Người đâu!”
“Hoàng Thượng.” Hoàng hậu tức khắc lên tiếng: “Vân tiểu thư năm xưa từng là đệ nhất mỹ nhân chốn kinh thành, năm đó gả thấp về Tạ gia đã khiến bao nhiêu công tử chốn kinh đô phải tan nát cõi lòng. Ninh nhi nay may mắn có được cơ hội này, chỉ là muốn thân cận với Vân tiểu thư đôi chút mà thôi, kỳ thực cũng chưa làm gì quá phận, chi bằng nhân cơ hội này, biến chuyện xấu thành chuyện tốt, tác thành cho một đoạn lương duyên?”
Công Tôn Ninh mừng rỡ khôn xiết, vội vã dập đầu: “Cầu xin Hoàng thượng ban hôn!”
Lâm thị tức đến mức suýt ngất.
Ban đầu là vu cáo Sơ nhi quyến rũ Công Tôn Ninh, giờ đây mưu kế không thành lại trắng trợn cầu xin ban hôn.
Con gái Vân gia ta tuyệt đối không thể gả cho một kẻ bại hoại như vậy!
Lâm thị còn đang loay hoay tìm lời lẽ phản bác thì bên tai chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Gà Mái Leo Núi
Ngữ khí của Sở Dực tựa như thoát ra từ hầm băng, hàn khí bức người: “Nếu hôm nay phụ hoàng chấp thuận ban hôn, chẳng phải sẽ khiến toàn thiên hạ này hiểu lầm rằng, phàm nam nhân nào mưu cầu nữ tử nhà ai, chỉ cần trêu ghẹo đôi chút, chuyện xấu sẽ thành chuyện tốt hay sao? Thế đạo há chẳng phải sẽ đại loạn ư?”
Hoàng hậu im lặng, vội vàng liếc nhìn Hoàng đế, nhẹ giọng giải thích: “Hoàng Thượng, ý thần thiếp là...”
“Nàng không cần nói thêm.” Hoàng đế mất kiên nhẫn phất tay áo: “Công Tôn Ninh khinh nhờn đích trưởng nữ Vân gia, Dực nhi cùng Thụy nhi đều tận mắt chứng kiến, việc này không cần thẩm tra lại, người đâu, lôi Công Tôn Ninh xuống, xử ba mươi trượng theo luật!”
Hai Ngự lâm quân lập tức tiến lên, một kẻ ghì vai trái, một kẻ giữ vai phải, lôi Công Tôn Ninh ra ngoài.
Sắc mặt Hoàng hậu sa sầm, tựa mây đen giăng kín trời.
Nàng lạnh lùng nhìn Sở Dực, trong lòng không khỏi khó hiểu vì sao hắn lại đối nghịch với mình.
Nếu không phải Sở Dực đã sớm có giai nhân trong lòng, nàng ắt hẳn sẽ cho rằng Sở Dực cũng có ý vương vấn với Vân Sơ.
“Khải bẩm Phụ hoàng, nam đinh Vân gia đời đời tử trận nơi sa trường, trấn thủ biên cương Đại Tấn. Giờ đây Vân tướng quân bặt vô âm tín, Vân gia chỉ còn lại lão ấu, phụ nhân, cũng bởi vậy mà chịu người đời khinh khi, có một rồi ắt có hai.” Sở Dực chắp tay tấu bẩm: “Nam nhân Vân gia vì xã tắc Đại Tấn mà xả thân, nữ nhân lại bị nam nhân Đại Tấn khinh khi, nhục mạ. Xin hỏi Phụ hoàng, lẽ công bình ở chốn nào?”
Vân Sơ đã sớm được Lâm thị đỡ dậy, lau khô nước mắt.
Nàng có chút ngạc nhiên nhìn về phía Sở Dực.
Mọi chuyện đã được hóa giải, nàng không hiểu vị nam tử này định làm gì.
Hoàng đế khẽ liếc mắt.
Trong lòng ngài cũng rất tín nhiệm Vân Tư Lân, tin tưởng Vân gia tuyệt đối không phản bội Đại Tấn.
Nhưng đã nhiều ngày như vậy mà vẫn bặt vô âm tín của Vân Tư Lân, e rằng đã vùi thây chốn Nam Cương.
Nếu Vân Tư Lân quả thật đã vong mạng, Vân gia sẽ không còn kẻ kế tục, cho dù là một đại gia tộc thì cũng sẽ dần dần suy vong...
“Chuyện Vân gia vẫn chưa tra rõ ngọn ngành, tạm thời chớ bàn đến.” Một vị lão thần bệ hạ tiến ra: “Chỉ xét đến trưởng nữ Vân gia, nghe nói Vân tiểu thư sáng lập cô nhi viện, cưu mang cô nhi không nơi nương tựa, ban cho các hài tử một nơi trú ngụ che mưa tránh gió. Vân tiểu thư đây từ thiện nhân ái, lẽ nào lại phải chịu nỗi sỉ nhục này?”
Sở Dực khẽ nghiêng đầu.
Ánh mắt hắn vừa lướt đi, một vị đại thần khác đã lập tức bước ra.
“Nam nhân Vân gia chinh chiến tiền tuyến, nữ nhân cũng một lòng quan tâm bách tính. Mấy tháng trước, mùa hè nóng bức, cũng là Vân gia mở lều tránh nóng, nhờ đó giúp bách tính tránh khỏi tai ương bỏ mạng vì nắng nóng.”
“Hiện giờ Vân tiểu thư lại tu sửa cô nhi viện trước khi mùa đông giá rét ập tới, giúp vô số hài tử thoát khỏi cảnh tử vong vì giá lạnh trong đêm đông buốt giá. Công đức này quả là vô lượng!”
Hoàng đế khẽ gõ ngón tay trên long ỷ.
Mấy chuyện nữ nhân Vân gia làm vốn dĩ chẳng đáng để bận tâm trước mặt ngài.
Song, đa số nam nhân Vân gia tử trận nơi sa trường là sự thật. Vân Tư Lân cũng vì thay ngài dẹp bỏ cánh tay của Thái Hậu, Xa Kỵ tướng quân, mà bặt vô âm tín.
Quan văn Vân gia trên triều đình cũng gần như bị cách chức kể từ khi Vân Tư Lân gặp biến.
E rằng cũng nên đền bù cho Vân gia đôi chút.