Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 278



“An nhi, con có hay Vũ di nương đi đâu chăng?” Nguyên thị ôm Tạ Thế Khang đi tới, hỏi: “Ta nghe Doãn nhi nói Vũ di nương cả đêm không về.”

Tạ Thế Duy không biết từ đâu xông ra, nói: “Tổ mẫu há chẳng hay, đâu chỉ đêm nay Vũ di nương mới không về phủ. Đã mấy đêm nay, nàng ta nửa đêm rời phủ, đến rạng đông mới quay về…”

“Thế Duy!” Tạ Thế An cắt lời Tạ Thế Duy: “Ít lời đi.”

Tạ Thế Duy lạnh lùng nói: “Đại ca, mỗi ngày sau khi Vũ di nương hồi phủ đều chạy tới Thanh Tùng Các trước tiên, ca ca có thể nói là nàng ta tới đó làm gì không?”

Sắc diện của Tạ Thế An tức thì trở nên âm trầm: “Ngươi theo dõi ta?”

“Còn cần ta theo dõi sao, Tạ gia cũng chỉ có mấy người.” Ánh mắt Tạ Thế Duy có chút u ám: “Hai huynh đệ các con đang âm mưu điều gì?”

“Hai huynh đệ các con đang gây náo loạn gì vậy?” Nguyên thị có chút khó hiểu: “Việc khẩn cấp nhất lúc này là tìm cho ra Vũ di nương. Doãn nhi là sinh mạng của nàng, nàng chẳng lẽ có thể rời phủ lâu đến vậy mà không về? Chắc chắn đã có biến cố rồi!”

Một đám người đang đứng trong chính viện Tạ gia bàn chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Thư đồng Tam Cửu đứng sau lưng Tạ Thế An vội vã ra mở cửa.

Một bà tử xuất hiện trước cửa: “Xin hỏi đây có phải Tạ gia không?”

Hiện tại Tạ Thế An chính là đương kim gia chủ duy nhất, hắn ta bước lên nói: “Đúng là Tạ gia. Xin hỏi ngươi là người phương nào, có chuyện gì?”

“Ta là bà tử hầu hạ bên cạnh Hồ phu nhân Hồ gia.” Bà tử kia lạnh lùng nói: “Trong phủ các ngươi có một vị Vũ di nương đúng không?”

Tâm trạng của Tạ Thế An tức thì chìm xuống đáy vực.

Người khác không biết mỗi tối Thính Vũ đi đâu nhưng hắn ta lại biết rõ ràng. Chính hắn ta đã để lại cho Thính Vũ một tờ giấy, bảo Thính Vũ tự mình tới cửa.

Hồ đại nhân kia háu sắc nhưng lại sợ hãi chính thất, vì thế nên hắn ta mới bảo Thính Vũ nghĩ cách bò lên giường ông ta, sau đó lại dùng điều này uy h.i.ế.p Hồ đại nhân đưa bạc.

Tối nào Thính Vũ cũng tới Hồ gia, lén lút hầu hạ Hồ đại nhân. Lần nào Hồ đại nhân cũng cho Thính Vũ một số bạc. Giao dịch này đã duy trì nhiều ngày, cũng nhờ vậy mà hắn ta đã thu về khoản bạc không nhỏ...

Nhưng hôm nay bà tử của Hồ phu nhân đã tìm tới cửa.

Hắn ta hiểu rõ chuyện này đã bại lộ.

Không ngờ lại bị phát hiện nhanh đến vậy, hắn ta còn thiếu chút bạc nữa mới mua được cửa hàng... Thính Vũ thật không cẩn trọng.

Nguyên thị nhanh chóng bước ra: “Đúng đúng đúng, Vũ di nương là người trong phủ ta, cho hỏi nàng thế nào rồi? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Ha hả!” Bà tử cười lạnh: “Vũ di nương trong phủ các ngươi thật là có phúc phận, được đại nhân phủ ta coi trọng, sáng nay đã kính trà cho phu nhân phủ ta. Sau này sẽ trở thành di nương của Hồ gia, không biết khế bán mình của Vũ di nương ở đâu?”

Bà tử lấy một tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra, là một trăm lượng bạc.

Nếu là trước đây, chút bạc này nào đáng gì với Tạ gia. Nhưng Tạ gia giờ đây đến một văn tiền cũng hận chẳng thể xẻ thành đôi, một trăm lượng bạc quả là một số tiền lớn.

Nguyên thị trợn trừng hai mắt: “Cái gì! Ngươi nói lời hồ đồ gì vậy? Vũ di nương là người Tạ gia, sao có thể trở thành di nương Hồ gia...”

Nhưng bà ta còn chưa nói xong thì Tạ Thế Duy đã bước tới giật lấy một trăm lượng bạc, mở miệng nói: “Khế bán mình của Vũ di nương nằm trong tráp tổ mẫu, ta sẽ lập tức mang đến cho các ngươi.”

Nguyên thị còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, khế bán thân của Thính Vũ đã rơi vào tay bà tử kia.

“Cầm bạc thì cẩn thận giữ lấy cái miệng của mình, bằng không Hồ gia sẽ chẳng để yên cho các ngươi đâu.” Bà tử kia cũng chẳng buồn nói thêm, liền quay người rời đi.

Nguyên thị không ngừng kéo tay Tạ Thế An: “An ca nhi, rốt cuộc chuyện này là sao, con chắc chắn biết nguyên do, mau nói cho ta hay đi...”

Tạ Thế An bị lay đến mức nhức đầu choáng váng.

Hắn ta c.ắ.n chặt môi.

Hồ phu nhân vốn chẳng phải một đương gia chủ mẫu rộng lượng, nếu không thì Hồ đại nhân đâu cần lén lút tìm hoa vấn liễu bên ngoài.

Một người tính toán chi li như Hồ phu nhân lại chịu uống trà Thính Vũ kính dâng, chấp nhận nạp Thính Vũ làm di nương, còn chịu bỏ ra một trăm lượng để mua khế bán mình, như vậy chẳng phải đã rõ ràng điều gì rồi sao?

E rằng Thính Vũ...

Tạ Thế An lắc đầu, gạt bỏ một tia thương hại nhỏ nhoi chợt thoáng qua, ánh mắt hắn ta chăm chú nhìn vào tấm ngân phiếu một trăm lượng trong tay Tạ Thế Duy.

Ở kinh thành, nhà quan Tứ phẩm nhiều như rươi, Hồ gia Tứ phẩm cũng chẳng phải một gia tộc quá đỗi nổi bật.

Trong hậu viện của một tòa tứ tiến viện, Thính Vũ quỳ sụp dưới đất, một bà tử đứng trước mặt nàng ta, không ngừng giáng xuống những cái bạt tai.

Hai mươi cái tát nặng nề liên tiếp, mặt Thính Vũ lập tức sưng vù, khóe miệng rỉ máu, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Thấy Thính Vũ ra nông nỗi ấy, cơn giận trong lòng Hồ phu nhân vẫn chẳng hề tiêu tan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Các di nương trong phủ này đều là nha hoàn hồi môn của bà ta, bà ta luôn tự cho rằng bản thân đã hoàn toàn khống chế được trượng phu, nào ngờ đêm qua lại bắt quả tang tiện nhân này và trượng phu của bà ta đang tình tự trên giường.

Thấy phản ứng đầu tiên của trượng phu là bảo vệ tiện nhân này, sau đó mới quay sang giải thích với chính thê là bà ta, Hồ phu nhân lập tức nhận ra tiện nhân này cũng có chút bản lĩnh, có thể lay động trái tim của trượng phu.

Nếu làm lớn chuyện, bà ta chỉ càng đẩy trượng phu ra xa, do đó bà ta đành chủ động mở miệng nạp tiện nhân này làm di nương.

Sau khi hỏi rõ thân phận của tiện nhân này, bà ta chỉ hận không thể bóp c.h.ế.t trượng phu của mình.

Nàng ta lại là di nương thủ tiết của Tạ gia, loại tiểu thiếp sa cơ thất thế như vậy mà trượng phu của bà ta cũng dám dây vào, nếu truyền ra ngoài thì danh dự Hồ gia sẽ mất hết. Tiện nhân còn biết dùng chuyện này để vơ vét bạc, nàng ta đáng c.h.ế.t vạn lần!

Cũng may bà ta đã thu khế bán mình của nàng ta vào tay, dù có đ.á.n.h c.h.ế.t hay bán đi thì cũng chỉ cần một lời của bà ta.

Hồ phu nhân đứng dậy: “Vũ di nương dĩ hạ phạm thượng, chống đối chủ mẫu, nhốt vào phòng chứa củi.”

Trước tiên cứ tra tấn nàng ta mấy ngày rồi xử lý sạch sẽ sau.

Đầu óc Thính Vũ choáng váng, nàng ta bị ném thẳng vào phòng chứa củi.

Nàng ta nằm dưới đất hồi lâu mới dần dần lấy lại được tinh thần.

Nàng ta không thể ngờ bản thân lại trở thành di nương của Hồ gia... Tuy hoàn cảnh Hồ gia bây giờ tốt hơn Tạ gia rất nhiều, nhưng đây cũng chẳng phải mong muốn của nàng ta.

Nàng ta chỉ muốn kiếm được một số bạc rồi quay về sống thật tốt với Doãn ca nhi, nhưng tại sao nàng ta lại thành di nương của Hồ gia chứ?

Ánh mắt Hồ phu nhân nhìn nàng ta cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, nếu cứ ở lại Hồ phủ, e rằng nàng ta sẽ chẳng sống được bao lâu.

Thính Vũ ngồi thẫn thờ trong phòng chứa củi, cẩn thận ngẫm nghĩ.

Chuyện này đương nhiên cũng truyền tới tai Vân Sơ.

Vân Sơ lắc đầu khe khẽ.

Gà Mái Leo Núi

Nàng đã cố ý cho người hỏi thăm tình hình của Hồ gia, Hồ phu nhân chính là mụ cọp nổi tiếng kinh thành, Hồ đại nhân từng nạp một di nương về nhà, cuối cùng lại bị Hồ phu nhân tìm cớ đ.á.n.h chết.

Từ đó về sau, Hồ đại nhân kia không dám tự nạp thêm thiếp thất nào nữa.

Thính Vũ rơi vào tay Hồ phu nhân, e rằng khó lòng giữ được mạng sống thêm mấy ngày.

Trời gây họa, ắt còn lối thoát, tự mình gây họa, khó tránh khỏi đường chết.

Vân Sơ nhanh chóng lo liệu xong công việc thường nhật, đoạn cùng Trường Sinh ngồi đọc sách.

Nàng đọc một câu, tiểu cô nương đọc một câu, chỉ trong mấy ngày nay đã đọc gần hết bộ Tam Tự Kinh.

Tuy Trường Sinh vẫn chưa nói năng lưu loát, song cũng đã có thể đứt quãng đọc hết Tam Tự Kinh, đây đã là một bước tiến vượt bậc của nàng rồi.

Chẳng mấy chốc, Du ca nhi cũng tan học trở về nhà. Thằng bé chơi đùa cùng muội muội một lát, sau khi dùng bữa tối lại sang sương viện lân cận để đọc sách cùng phu tử.

Vân Sơ bất đắc dĩ lắc đầu, sáng nay tiểu Du còn vì chuyện tập võ mà giận dỗi, đúng là một đứa trẻ tính khí nóng nảy.

Lúc phu tử kết thúc buổi học, Sở Hoằng Du vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vân Sơ đang đứng ngay cửa học đường.

Cậu bé cố ý ngoảnh mặt đi, không chịu nhìn Vân Sơ.

“Du ca nhi, con xem đây là gì?”

Vân Sơ đặt một tiểu sành ấm lên bàn học của Tiểu Du.

Tiểu gia hỏa cố gắng kiềm nén lòng hiếu kỳ, chẳng chịu đến xem xét, chỉ khoanh tay hừ khẽ một tiếng.

Vân Sơ mở ấm sành, cố tình ra vẻ khoa trương nói: “Là một con dế mèn thật to, ai dà, ắt hẳn Du ca nhi chẳng thích đâu, ta chi bằng đem cho Giang ca nhi vậy.”

“Ai bảo con không thích!”

Tiểu gia hỏa lập tức xoay người, ôm chặt tiểu sành ấm vào lòng, đôi mắt nhìn chú dế mèn trong ấm liền sáng rực.

Vân Sơ ngồi bên cạnh cậu bé, dịu dàng nói: “Du ca nhi, nương đã suy tính rồi, đợi khi con tròn sáu tuổi, nương sẽ cho con theo học võ nghệ, con thấy thế nào?”

“Mẫu thân, người nói lời phải giữ lấy lời!”

Sở Hoằng Du móc ngoéo tay cùng Vân Sơ, khí giận trong lòng cũng lập tức tiêu biến.