Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 277



Bà ta đã cẩn thận dò hỏi cho ngươi rồi, loại vải dệt kia hiếm có khó tìm, vốn gốc trăm lượng, chuyển về Kinh thành ắt có thể bán với giá năm trăm lượng.

Nói tóm lại, bà ta đòi Vân Sơ mười ngàn lượng bạc, cuối cùng có thể tạo ra năm vạn lượng. Bà ta đưa vào công quỹ ba vạn lượng, bản thân sẽ nghiễm nhiên hưởng trọn hai vạn lượng bạc.

Vân Sơ đặt chén trà xuống bàn: “Tứ thẩm cho rằng Vân gia bây giờ có thể lấy ra mười ngàn lượng dễ như trở bàn tay được ư?”

Vân tứ thẩm hỏi lại: “Lẽ nào lại không thể?”

Lợi nhuận một năm đã đạt đến con số tám vạn lượng bạc, tích góp nhiều năm như vậy, bà ta thật không tính toán được rốt cuộc công quỹ của Vân gia đã cất giữ bao nhiêu ngân lượng.

Bà ta chỉ muốn mười ngàn lượng, lẽ nào là quá phận?

Vân Sơ lắc đầu: “Một gia tộc hiển hách dường này, mỗi ngày cần chi bao nhiêu, e rằng tứ thẩm cũng tự rõ trong lòng. Hơn nữa, kỳ tế tổ hằng năm của Vân gia cũng cận kề, tuy Vân gia đã gặp biến cố, song chẳng thể bạc đãi tổ tông. Lễ tế tổ hằng năm thảy đều hao phí hơn năm vạn lượng bạc, nếu đem số ngân lượng ấy giao cho tứ thẩm, vậy việc tế tổ sẽ ra sao?”

Đối với thế gia như bọn họ, tế tổ hằng năm là một hoạt động vô cùng quan trọng, tộc nhân gần xa đều mong được tới tham dự.

Năm ngàn lượng bạc, e rằng chẳng bõ bèn gì.

Vân tứ thẩm khó mà tin nổi: “Ta không tin công quỹ Vân gia lại chẳng thể chi ra chút ngân lượng này!”

“Cạch.”

Vân Sơ khẽ đặt nắp chung trà xuống, tiếng động thanh thúy vang lên.

Sắc mặt nàng trở nên lạnh lùng: “Ý của tứ thẩm là ta tham ô ngân lượng của Vân gia sao?”

Vân tứ thẩm mấp máy môi, không nói gì.

Trong mắt bà ta, Vân Sơ chỉ là một nữ nhi đã xuất giá rồi lại hòa ly, căn bản chẳng xứng quản lý gia nghiệp của Vân gia.

Một bậc trưởng bối như bà ta, lại phải cúi mình trước một chất nhi, mỗi khi nghĩ đến, lòng lại thấy bứt rứt không cam.

“Xem ra tứ thẩm cũng không tin ta, cũng chẳng phục ta, nếu đã như thế ——” Vân Sơ cất tiếng: “Vậy thì đổi người xử lý trà trang cùng tiệm vải đi.”

Gà Mái Leo Núi

Hết thảy các vị phu nhân trong phòng đều kinh ngạc vô ngần.

Bọn họ không ngờ Vân Sơ lại quyết tâm khó dễ với tứ thẩm, cũng chẳng ngờ nàng nói trở mặt là trở mặt, nói thay người là thay người.

Vân tứ thẩm khó nén nổi sự kinh hãi, song sự kinh hãi ấy lại nhanh chóng hóa thành phẫn nộ ngút trời.

Bà ta lạnh lùng nhìn đám phu nhân ngồi trong đại sảnh, ai dám tiếp nhận hai sản nghiệp này thì chính là đối nghịch với bà ta.

Cha chồng của bà là huynh đệ ruột của Vân lão tướng quân, vì vậy mà chi tộc của họ xem như là thân cận với chủ gia nhất.

Quan trọng hơn, Vân Tư Lân biến mất bặt vô âm tín, toàn bộ bậc nam nhi đồng lứa trong Vân gia cũng chỉ còn lại một mình trượng phu Vân Tư Viễn của bà.

Thân là nam trưởng bối duy nhất trong gia tộc, ông ấy đương nhiên có quyền lên tiếng nhất định tại Vân gia.

Ánh mắt bà ta đảo mắt khắp lượt, những người khác lần lượt cúi đầu, hoặc cúi đầu uống trà, hoặc chuyển tầm mắt nhìn sang nơi khác.

Vân Sơ nhìn quanh khắp lượt, cất tiếng hỏi: “Có vị nào tự tiến cử chăng?”

Bên dưới, chẳng một ai dám cất lời.

Vân tứ thẩm khẽ cười, thầm nhủ hai gia nghiệp này rốt cuộc vẫn phải về tay bà ta.

Bà ta muốn Vân Sơ rõ, một vãn bối đâu thể cưỡi lên đầu trưởng bối mà lộng hành.

Ngay lúc bà ta cho rằng Vân Sơ phải cúi đầu thì bỗng có một vị phu nhân đứng lên: “Đại tiểu thư, thiếp nghĩ rằng thiếp có thể thử sức một phen chăng?”

Vân Sơ nhìn sang, vị phu nhân này chính là mẫu thân của đường tỷ Vân Thấm.

Gia đình Vân Thấm là phân chi cách xa dòng chính. Tổ phụ của Vân Thấm và tổ phụ của nàng là huynh đệ họ hàng, xuất thân thứ xuất, mà phụ thân của Vân Thấm cũng là con vợ lẽ, quan hệ lại càng ngày càng xa. Bởi vậy, mẫu thân Vân Thấm cũng chẳng dám gọi một tiếng Sơ nhi thân mật, chỉ mực thước cung kính gọi nàng là đại tiểu thư.

Nhóm phu nhân tại đại sảnh đã lần lượt cáo lui.

Ánh mắt không cam lòng của Vân tứ thẩm khi rời đi, vẫn còn in rõ mồn một trong tâm trí Vân Sơ.

Nàng thực lòng muốn xem, Vân tứ thẩm sẽ liệu tính ra sao.

Đang suy nghĩ thì Thính Phong từ tiền viện vội vã bước đến: “Tiểu thư, đại thiếu gia cầu kiến.”

Vân Sơ thoáng sửng sốt, cất tiếng hỏi: “Giang ca nhi ư?”

“Là Tạ đại thiếu gia, Tạ Thế An.” Thính Phong trả lời: “Tiểu thư có muốn gặp không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vân Sơ khép lại sổ sách: “Cho hắn vào.”

Tạ Thế An được dẫn vào sân viện.

Dù ngẩng đầu bước đi song ánh mắt hắn vẫn ngấm ngầm đ.á.n.h giá tiểu viện này.

Sau khi rời khỏi Tạ gia, mẫu thân không về Vân gia mà lại một mình an cư tại tòa trạch viện tam tiến này, diện mạo chẳng kém Tạ phủ là bao.

Hắn chưa bước qua cổng thùy hoa để vào hậu viện thì đã nhìn thấy Vân Sơ ngồi trong chính sảnh tiền viện.

Vân Sơ đương nhiên sẽ không để Tạ Thế An bước vào hậu viện.

Trong hậu viện có rất nhiều dấu tích sinh hoạt hằng ngày của Du ca nhi cùng Trường Sinh, chỉ cần Tạ Thế An bước vào là có thể nhận ra điều gì đó.

Nàng sẽ không tự rước lấy phiền toái không đáng có.

“Con nghe nói mẫu thân được phong Ngũ phẩm Nghi nhân nên mới tới chúc mừng.” Tạ Thế An cung kính nâng lễ vật dâng lên: “Con có sắm sửa một hộp phấn thoa mặt, mong mẫu thân đừng ghét bỏ.”

Vân Sơ nhận lễ vật, khẽ cười nói: “Tin tức của ngươi quả thực nhạy bén.”

“Thật ra người phàm tục ngoài phố cũng có thể nghe ngóng được đôi điều chuyện triều chính.” Tạ Thế An mở miệng nói: “Hoàng Thượng ban thưởng cho mẫu thân, ấy là người vẫn còn tín nhiệm Vân gia. Mẫu thân không cần quá đỗi ưu phiền.”

Ngoài mặt hắn ra vẻ vô cùng hiếu kính nhưng trong lòng lại vô cùng ảo não.

Hắn không thể tường minh vì sao Vân gia cấu kết ngoại bang, mưu toan bán nước, chứng cứ thư tín đã được trình tấu lên Hoàng Thượng mà Hoàng Thượng lại vẫn còn muốn che chở Vân gia, thậm chí ban cáo mệnh cho mẫu thân.

Chẳng lẽ Hoàng Thượng tín nhiệm Vân gia đến vậy ư?

Dù chứng cứ bày ra rành rành, cũng không thể lay chuyển tín tâm đó ư?

Hắn ý thức được mình đã đưa ra một quyết định tày trời sai lầm, nhưng bây giờ dẫu có hối hận cũng đã muộn màng.

“Đa tạ người vẫn còn nhớ đến Vân gia.” Lời lẽ của Vân Sơ tuy ôn hòa song chất chứa sự xa cách khôn cùng: “Dạo này người bận bịu việc chi?”

Tạ Thế An thành thật đáp lời: “Đang chuẩn bị mở một cửa hàng, chuyên doanh giấy bút, mực tàu và thư họa.”

Vân Sơ gật đầu: “Cũng coi như là một nghề nghiệp ổn định đó thôi.”

Nàng chỉ thốt ra một câu như vậy rồi im bặt, chẳng nói thêm lời nào. Tạ Thế An cũng không biết phải nói gì, hắn đành lên tiếng: “Vậy con xin cáo từ.”

Vân Sơ chỉ khẽ gật đầu: “Thính Tuyết, tiễn Tạ đại thiếu gia ra ngoài.”

Tiếng xưng ‘Tạ đại thiếu gia’ kia khiến bước chân Tạ Thế An khựng lại. Tiếng ‘An ca nhi’ mà hắn hằng được nghe trước đây, có lẽ từ nay về sau sẽ chẳng còn được vang lên bên tai.

Hắn cố ý tới cửa chúc mừng, mẫu thân thậm chí không giữ hắn lại dùng bữa.

Hắn cười chua chát, lẽ nào có thể trách cứ mẫu thân?

Hắn nên tự trách bản thân mình thì hơn.

Chính hắn đã ép buộc mẫu thân đoạn tuyệt quan hệ với Vân gia nên mới khiến mẫu thân lựa chọn ly khai Tạ gia.

Lúc mẫu thân đi còn ban tặng cho hắn một chiếc bút lông, mong hắn có thể trở thành một người chính trực.

Hắn cũng từng nỗ lực ngẩng cao đầu làm một người quang minh lỗi lạc, nhưng hắn lại phát hiện nếu chỉ dựa vào điều này, hắn sẽ chẳng thể đạt được bất cứ điều gì.

Một ngày nào đó, hắn phải đứng ngang tầm mẫu thân, ngẩng cao đầu mà nói với mẫu thân rằng, dẫu không có Vân gia làm chỗ dựa, hắn vẫn có thể tự mình gây dựng nên một tiền đồ xán lạn.

Tạ Thế An rời khỏi ngõ Ngọc Lâm, xuôi về Tạ gia. Chặng đường gần một canh giờ mới về tới.

Kể từ ngày Tạ gia không còn xe ngựa, hắn mới giật mình nhận ra kinh thành rộng lớn hơn điều hắn hằng tưởng tượng. Hễ muốn đi đâu, đường sá đều trở nên muôn phần khó khăn.

Về đến nhà, hắn hỏi thư đồng: “Vũ di nương đã về phủ chăng?”

Tam Cửu lắc đầu: “Để tiểu nhân đi tìm kiếm chăng?”

Tạ Thế An khẽ phất tay.

Hắn thừa hiểu Vũ di nương đã đi đâu.

Mấy ngày trước đều trở về Tạ gia vào lúc bình minh, nay đã quá ngọ, cớ sao người vẫn chưa về?

Chẳng lẽ đã có biến cố gì chăng?