Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 290



Sở Dực ra sân, người trong đội lập tức hừng hực khí thế.

Đội đối phương cũng lập tức nâng cao tinh thần, hơn phân nửa thành viên đều dán mắt nhìn chằm chằm Sở Dực.

Đương nhiên là không dám nhìn thẳng.

Sở Dực xoay người, nhảy lên vung chân, quả cầu bay thẳng vào khung gỗ.

“Hay! Thật xuất sắc!” Thái Tử vô cùng kích động: “Quả nhiên là phải có tam đệ!”

Hắn ta bước qua vỗ vai Sở Dực: “Công chúa Cổ Lệ thấy đệ uy vũ kiêu dũng như vậy, chắc chắn sẽ không hề do dự đồng ý gả cho đệ!”

Hắn ta vừa nói vừa quay đầu nhìn, lại thấy công chúa Cổ Lệ ban đầu còn đứng đây xem đấu, giờ đã không còn chú ý tới trận đấu nữa mà đã quay sang nói chuyện với Cung Hi Vương Sở Mặc đang đứng bên cạnh.

Hắn ta có chút kinh ngạc: “Dường như công chúa Cổ Lệ nói chuyện với nhị đệ rất vui vẻ thì phải?”

Sở Dực liếc mắt một cái, khóe môi khẽ cong lên.

Xem ra chiêu anh hùng cứu mỹ nhân của nhị hoàng huynh đêm qua đã chiếm được tấm lòng công chúa rồi.

Trong lòng hắn vô cùng khoái trá.

Hắn xoay người, chặn quả cầu đang bay tới, hất đầu khiến nó bay thẳng về khung thành đối phương.

Tiếng reo hò cổ vũ vang vọng khắp sân đấu.

Cung Hi Vương âm thầm chặn tầm mắt của Công chúa Cổ Lệ, ôn tồn nói: “Công chúa đứng mỏi rồi chăng? Chi bằng qua bên kia ngồi uống trà đi. Đây là bạch trà Mao Tiêm danh trà trứ danh của Đại Tấn, e rằng công chúa chưa quen khẩu vị, ta đã dặn người bỏ thêm đường vào.”

Nét ngượng ngùng phảng phất trên dung nhan Công chúa Cổ Lệ.

Đêm qua, nàng đã xin chỉ thị của Đại Tấn Hoàng hậu rồi mang theo hai thị nữ xuất cung du ngoạn.

Đại Tấn kinh thành về đêm náo nhiệt hơn Hồng Nam đất nước ta nhiều phần, người người tấp nập, tiểu thương hai bên đường chen chúc, bày bán đủ loại đồ vật mà nàng chưa từng thấy qua.

Nàng nhìn đông nhìn tây, không cẩn thận để lạc mất thị nữ.

Đang lúc đi tìm thị nữ, nàng lại gặp phải ba bốn tên bắt cóc. Tuy nàng cũng biết đôi chút võ nghệ nhưng lại chẳng đủ nhét kẽ răng đám tên cướp này.

Ngay lúc nàng sắp rơi vào cảnh ô uế thì Cung Hi Vương bỗng nhiên xuất hiện, che chở cho nàng.

Cung Hi Vương là một văn nhân, vì bảo vệ nàng mà cánh tay bị c.h.é.m trúng, m.á.u thấm đẫm cả xiêm y.

Nàng lo lắng hỏi: “Vương gia, cánh tay người còn đau không?”

Cung Hi Vương cười nói: “Chỉ là vết thương nhỏ mọn, nào đáng nhắc tới.”

Công chúa Cổ Lệ uống một ngụm trà, mùi trà nồng đậm thêm đường có chút kỳ quái, nhưng nàng cũng không đến nỗi khó uống.

“Công chúa năm nay mới thập lục tuổi chăng?” Cung Hi Vương thở dài: “Tuổi còn quá trẻ mà đã phải gánh vác trách nhiệm làm mẫu thân, quả là làm khó công chúa rồi.”

Công chúa Cổ Lệ ngơ ngẩn: “Làm mẫu thân gì?”

“Này...” Cung Hi Vương làm ra vẻ buột miệng lỡ lời: “Ta không biết có nên nói hay không đây?”

Công chúa Cổ Lệ lập tức truy vấn: “Vương gia có điều gì cứ nói thẳng, chớ che giếm.”

“Phụ hoàng ta có ý ban hôn cho nàng và tam đệ, ta nhìn ra nàng cũng rất vừa lòng tam đệ.” Cung Hi Vương từ từ mở miệng: “Nếu nàng gả cho tam đệ thì sẽ trở thành đích mẫu của hai hài tử nhà hắn...”

Công chúa Cổ Lệ khó lòng tin được: “Bình Tây Vương chưa chính thức cưới hỏi thê thiếp, cớ sao lại có con cái?”

“Hắn chưa cưới thê thật, cũng không rõ thân mẫu của hai hài tử ấy là ai.” Cung Hi Vương lắc đầu: “Tam đệ lúc ấy còn nhỏ tuổi, từng có đôi chút hành vi hồ đồ, nhưng mấy năm nay đã sửa đổi tâm tính, công chúa Cổ Lệ chớ hiểu lầm.”

Công chúa Cổ Lệ c.ắ.n chặt môi.

Ngày hôm qua nàng quả thật đã nhìn trúng Bình Tây Vương, nhưng sau khi Bình Tây Vương vứt xuống đất viên kẹo nàng tự tay trao lại, chút hảo cảm cũng theo đó mà tiêu tan.

Hơn nữa Cung Hi Vương cứu nàng, trong lòng nàng cũng chẳng còn chỗ dung nạp Bình Tây Vương nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hiện giờ lại nghe nói Bình Tây Vương chưa thành gia đã có hài tử, chút thiện cảm ban sơ chợt hóa thành ác cảm tự lúc nào chẳng hay.

Trận thi đấu đá cầu cũng kết thúc.

Đại Tấn thắng đội sứ thần với tỷ số sáu ba.

Hoàng đế long nhan đại duyệt, lập tức ban thưởng hậu hĩnh, đồng thời thiết yến chiêu đãi.

Trong yến hội, Hoàng hậu gọi Công chúa Cổ Lệ tới bên cạnh, cười nói: “Công chúa cũng gần thập bát tuổi rồi, là độ tuổi rực rỡ nhất của nữ nhân. Bổn cung vô cùng yêu thích công chúa, chi bằng công chúa cứ ở lại Đại Tấn này?”

Lần này Công chúa Cổ Lệ tới đây cũng mang trên mình trọng trách, ấy là hòa thân cùng Đại Tấn, để củng cố mối giao hảo giữa hai quốc gia.

Nàng gật đầu: “Cổ Lệ cũng vô cùng mến mộ Hoàng hậu nương nương.”

“Ngươi thấy Bình Tây Vương thế nào?” Hoàng hậu chỉ vào Sở Dực, người đang trò chuyện cùng mọi người trong yến tiệc, rồi cất lời: “Hắn năm nay đã hai mươi lăm tuổi, nam nhân trưởng thành ắt sẽ biết thương yêu nàng, chắc chắn là một vị hôn phu tốt.”

Công chúa Cổ Lệ cúi đầu, quả nhiên như Cung Hi Vương đã nói, Hoàng hậu muốn tứ hôn nàng cùng Bình Tây Vương.

Nàng thử mở miệng: “Nương nương, Cổ Lệ có thể khước từ chăng?”

Hoàng hậu thoáng kinh ngạc, hỏi: “Vì lẽ gì vậy?”

Dẫu công chúa Cổ Lệ tuổi tác không lớn, nhưng cũng biết không thể làm trò mắng nhiếc hoàng tử Đại Tấn trước mặt Hoàng hậu của bọn họ.

Nàng vẫn im lặng.

Hoàng hậu vô cùng kiên nhẫn dò hỏi: “Đại Tấn ta đây có ngàn vạn nam tử, chẳng lẽ lại không có lấy một người khiến công chúa động lòng sao?”

“Nếu nói phải chọn một người...” Công chúa Cổ Lệ ngẩng đầu: “Cung Hi Vương cũng không tệ.”

Lồng n.g.ự.c Hoàng hậu khẽ tức nghẹn.

Rõ ràng trong yến tiệc hôm qua vị công chúa này đã có ý với tam hoàng tử, tại sao bây giờ lại thay đổi tâm ý?

Nhị hoàng tử đã lén lút làm những chuyện gì mà lại khiến công chúa chọn hắn ta?

“Cổ Lệ, ngươi có điều không biết, Cung Hi Vương đã có chính thất vương phi.” Hoàng hậu vẫn giữ vẻ tươi cười: “Bình Tây Vương đến nay chưa cưới vợ, hậu viện cũng chẳng có lấy một nữ tử nào, nàng gả về đó, nàng ắt sẽ trở thành nữ nhân duy nhất trong vương phủ.”

Nàng c.ắ.n chặt đôi môi son, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà cất lời: “Cung Hi Vương dẫu đã có chính phi, nhưng vẫn tốt hơn Bình Tây Vương, ít nhất sẽ không hoang đường đến mức chưa thành gia thất mà đã có một nhi tử một nữ nhi...”

Hơn nữa nàng còn loáng thoáng nghe nói Bình Tây Vương đã có người trong lòng rồi, thậm chí còn vì người ấy mà cả gan náo loạn với hoàng thất, cũng chẳng rõ là thật hay giả.

Ân tần đang bước tới, vừa vặn nghe trọn những lời này, tức đến mức suýt nữa thì thất thố hành vi.

Cung Hi Vương đã có vương phi, hậu viện còn có cả một đám nữ nhân, vậy mà còn mặt mũi nào dám đoạt thê tử của Dực nhi ta sao!

Đây là lần đầu tiên Dực nhi ta nguyện ý gật đầu cưới vương phi, nhưng lại bị Cung Hi Vương cản đường!

“Công chúa Cổ Lệ, ngươi hiểu lầm rồi!” Ân tần hít sâu một hơi rồi nói: “Chữ ‘hoang đường’ này, dẫu có thể dùng cho bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể áp đặt lên người Dực nhi. Vì nước, hắn mặc giáp ra trận, tiêu diệt toàn bộ hãn phỉ của Đại Tấn. Vì dân, hắn cứu vớt vô số bá tánh. Cái lỗi duy nhất của hắn, chỉ là bị kẻ khác ám toán nên mới có hài tử, nhưng vì hài tử mà nhiều năm chưa chịu cưới, hắn là một phụ thân kiệt xuất, ắt hẳn cũng sẽ là một trượng phu kiệt xuất.”

Hoàng hậu khuyên nhủ: “Công chúa có thể suy đi nghĩ lại.”

Người thà gả công chúa cho tam hoàng tử, cũng không muốn để nhị hoàng tử có được món lợi này.

Nhị hoàng tử dẫu đã có chính phi, nhưng vị trí trắc phi vẫn còn để trống, nếu công chúa Cổ Lệ cứ khăng khăng chỉ gả cho nhị hoàng tử thì chắc cũng không ghét bỏ vị trí trắc phi này, dù sao Hồng Nam trước giờ vẫn có truyền thống tỷ muội hầu chung một chồng.

Nhị hoàng tử vốn đã kiệt xuất, nhà mẹ đẻ của Huệ phi cũng có chút thực lực, nếu cộng thêm binh quyền của Hồng Nam thì hắn ta hoàn toàn có thể chống lại Đông Cung.

Công chúa Cổ Lệ xoắn xuýt đôi ngón tay thon dài.

Nàng quả thật yêu thích dũng sĩ, nhưng sau khi tiếp xúc với Cung Hi Vương, nàng mới biết nam nhân ôn nhu cũng có thể khiến người ta động lòng.

Gà Mái Leo Núi

Nhưng nếu chọn Cung Hi Vương thì nàng ắt chỉ có thể làm trắc phi.

Nàng đường đường là công chúa, làm trắc phi thì sẽ khiến vương thất Hồng Nam phải mất mặt.