“Không vội.” Hoàng hậu nhẹ nhàng cất lời: “Cũng còn mấy ngày nữa sứ thần mới lên đường hồi quốc, công chúa có thể từ từ suy xét.”
Trong lòng Ân tần vô cùng tức giận, đồng thời cũng rất khổ sở, khổ sở thay cho nhi tử của người.
Gà Mái Leo Núi
Nếu hôn sự lần này không thành, e rằng sau này Dực nhi sẽ càng khó thuận theo hôn phối.
Chẳng lẽ Dực nhi ta phải cô độc cả đời sao?
Ân tần chậm rãi cất lời: “Công chúa Cổ Lệ, chỗ ta có mấy món mỹ vị điểm tâm, mời người cùng tới đó nếm thử.”
Nàng cố ý sắp xếp đưa công chúa tới bên cạnh Sở Dực.
Sở Dực bưng ly rượu lên: “Ta muốn thỉnh giáo công chúa vài lời, xin mẫu thân tạm lánh mặt một chút.”
Ân tần lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, tiểu tử này còn biết thân cận với công chúa, xem ra hôn sự này vẫn còn nước cứu vãn.
Chờ Ân tần xoay người đi nơi khác, Sở Dực mới khẽ nói: “Ta nhận ra nếu không phải vì bang giao hữu hảo giữa hai quốc gia, thì công chúa hẳn cũng chẳng nguyện ý an tọa nơi này cùng ta đàm luận, phải chăng?”
“Bình Tây Vương quả nhiên trí tuệ.” Cổ Lệ kiêu ngạo hất cằm: “Nếu ngươi là người trong lòng ta, ta cũng nguyện ý giúp ngươi sinh dưỡng con cái, tiếc rằng ngươi không phải.”
“Ta đã rõ.” Sở Dực gật đầu: “Ý của công chúa là Cung Hi Vương mới là người trong lòng của ngươi, vì vậy mà ngươi lại cam tâm gả cho hắn làm trắc phi?”
Công chúa Cổ Lệ bỗng chốc má ửng hồng.
Nàng ta có chút e lệ cúi đầu.
Sở Dực cười mỉm chi: “Theo ta được biết, tình cảm giữa Cung Hi Vương và Vương phi cũng chẳng mấy hòa hảo, nếu công chúa gả qua đó, biết đâu tương lai, người sẽ trở thành Vương phi chính thức cũng không chừng.”
Cổ Lệ chợt ngẩng đầu: “Lời ấy là thật sao?”
Sở Dực gật đầu: “Công chúa có tâm hồn thuần khiết, tựa tiểu nữ nhi ta vậy. Nếu có bất kỳ điều gì cần ta giúp đỡ, công chúa cứ việc cất lời, trong khả năng của ta, tất sẽ tương trợ.”
“Không ngờ Bình Tây Vương lại thấu hiểu nhân tâm đến thế.” Cổ Lệ tươi cười như hoa: “Cổ Lệ ta nguyện ý kết giao bằng hữu với ngươi.”
Nụ cười này bị Cung Hi Vương ngồi cách đó không xa thu vào tầm mắt.
Hắn ta lạnh lùng uống một ngụm trà.
Lão tam trước giờ không để lộ vui buồn ra mặt, càng không biết làm hài lòng nữ nhân. Vì để có được binh quyền của Hồng Nam mà lão đã phải dùng đến thủ đoạn này rồi sao.
Công chúa này cũng thật là khờ dại, lão tam chỉ vài ba câu đã khiến nàng ta tin răm rắp. Lẽ nào nàng ta đã quên hắn có con cái, lại còn có người trong lòng hay sao?
Lúc này, Sở Dực và công chúa Cổ Lệ tạm biệt nhau, hắn đi tới chỗ Cung Hi Vương, vẻ mặt sầu não cất lời: “Nhị hoàng huynh, mời huynh một chén.”
Cung Hi Vương cố nặn ra nụ cười: “Tam đệ sắp có hỷ sự, sao lại mang vẻ ưu sầu?”
“Phụ hoàng gán hôn sự của ta vào chuyện quốc gia đại sự, vì Đại Tấn, ta không thể nào khác.” Sở Dực uống một chén rượu, thở dài: “Nhị hoàng huynh, huynh nghĩ xem, nếu ta thỉnh cầu cho người trong lòng và công chúa Hồng Nam cùng ngày thành thân tiến vào vương phủ, phụ hoàng có đồng ý không?”
Ánh mắt Cung Hi Vương lóe lên: “Công chúa Cổ Lệ là bảo bối quý giá của Quốc Vương Hồng Nam, nếu phải tiến cung cùng ngày với một nữ nhân khác, e rằng sẽ khiến nàng sinh lòng bất mãn với Đại Tấn ta.”
“Huynh nói phải.” Sở Dực cười khổ: “Cũng may người trong lòng ta lại thấu tình đạt lý, nguyện ý nhượng bộ, hy vọng phụ hoàng có thể ban thưởng xứng đáng cho nàng...”
Ngón tay của Cung Hi Vương siết chặt.
Phụ hoàng từ trước đến nay yêu thương lão tam, gần đây lão tam nhiều lần làm ra những chuyện đại bất kính nhưng phụ hoàng chỉ răn dạy vài câu, cho đ.á.n.h mấy đại bản rồi bỏ qua.
Hiện giờ lão tam vì lợi ích chung của quốc gia mà từ bỏ người trong lòng, chịu ủy khuất mà cưới công chúa, không biết phụ hoàng sẽ thương xót lão tam đến nhường nào, tình phụ tử ắt sẽ sâu đậm hơn lễ quân thần...
Giả như có một ngày Thái Tử ngã ngựa, phụ hoàng chắc chắn sẽ ưu tiên chiếu cố lão tam.
Sắc mặt Cung Hi Vương sa sầm.
Nếu việc Hoàng tam tử cưới công chúa Cổ Lệ đã trở thành kết cục định sẵn, vậy thì cứ biến kết cục này thành một tử cục, khiến Hoàng tam tử hận phụ hoàng suốt đời, tình phụ tử tan vỡ, từ đó mọi mưu tính của hắn cũng sẽ hoàn toàn bị dập tắt.
Những bông tuyết trắng trong lả tả bay bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài sân, tuyết đã phủ dày một lớp.
Hôm nay là hai mươi ba tháng Chạp.
Đêm hai mươi ba tháng Chạp năm năm về trước, Vân Sơ vẫn còn nhớ như in từng chi tiết.
Nàng m.a.n.g t.h.a.i lớn, đi dạo ngoài sân. Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa, nàng vội vã quay về phòng thì trượt chân té ngã, động thai khí dẫn đến sinh non.
Lúc hài tử ra đời, trời đang mưa bỗng hóa thành tuyết đổ dày đặc. Ngoài trời tuyết trắng bay lả tả, còn nàng thì đổ mồ hôi đầm đìa trong phòng sinh.
Nàng thu đoản kiếm trở về phòng, gọi hai đứa nhỏ thức giấc: “Du ca nhi, Trường Sinh, bình minh đã hé rạng, dậy thôi nào.”
Sở Hoằng Du bò ra khỏi ổ chăn, khi nhìn thấy ánh mặt trời sáng choang bên ngoài, tiểu tử này lập tức hoảng sợ: “Không xong không xong, trễ giờ học rồi!”
Vân Sơ bật cười: “Mẫu thân đã xin phép cho con nghỉ một ngày, hôm nay không cần đến Quốc Tử Giám.”
“Quá tốt rồi!” Tiểu gia hỏa reo hò vui sướng, ngay sau lại run rẩy chui tọt vào chăn: “Mẫu thân, vì sao lại xin nghỉ, hôm nay có chuyện gì trọng đại chăng?”
“Hôm nay là sinh thần năm tuổi của con và Trường Sinh đó.” Vân Sơ khẽ chạm vào chóp mũi của hai đứa nhỏ: “Đây là lần đầu tiên mẫu thân cùng các con đón sinh thần, đương nhiên phải sum vầy cả ngày.”
Tiểu gia hỏa lắc đầu: “Nhưng sinh thần của con và muội muội là ngày mai mà.”
“Chính là hôm nay đó.” Vân Sơ xoa đầu bọn nhỏ.
Hai đứa nhỏ bị Tạ Cảnh Ngọc bỏ lại trước cửa phủ Tuyên Võ hầu vào một ngày tuyết rơi dày đặc, sau đó lại bị Tần Minh Hằng đặt trên con đường Sở Dực nhất định phải đi qua.
Nàng cũng không dám tưởng tượng hài tử đã phải chịu đựng giá rét trên nền tuyết lạnh biết bao lâu, chỉ cần nghĩ tới là lòng lại đau như cắt.
Cũng may, mọi chuyện giờ đây đều đã qua, mẫu tử chúng ta đã được đoàn tụ.
Đã chịu bao cực khổ, ngày tháng sau này ắt sẽ chỉ còn lại ngọt ngào.
Vân Sơ mặc xiêm y cho hai đứa nhỏ rồi cười nói: “Sáng nay chúng ta về Vân gia, cùng ngoại bà đón sinh thần. Buổi chiều quay về đón cùng phụ vương các con, có được không?”
Hai tiểu gia hỏa vội vàng gật đầu lia lịa.
Hai phủ đệ tuy gần nhưng trời giá rét vô cùng, mẫu tử ba người vẫn quyết định ngồi xe ngựa, chỉ chốc lát đã tới cổng lớn Vân gia.
Nàng ôm tiểu nữ nhi trong tay, dùng áo choàng quấn chặt, một tay khác dắt nhi tử.
“Ngoại bà đây, Du ca nhi, lại đây ngoại bà ôm con nào.”
Lâm thị với gương mặt tràn đầy yêu thương bước ra, đưa tay bế Sở Hoằng Du.
Vân Chấn Giang đi bên cạnh nhếch môi nói: “Nam tử hán đại trượng phu mà còn để kẻ khác bế đi, thật chẳng biết ngượng là gì.”
“Lêu lêu lêu...” Sở Hoằng Du le lưỡi làm mặt quỷ: “Ngoại bà thích ôm ta, không thích ôm ngươi, hì hì hì, tức c.h.ế.t ngươi mới hả dạ.”
Vân Chấn Giang: “...”
Từ khi có hai tiểu gia hỏa này, cô cô không còn yêu quý hắn nữa, giờ tổ mẫu cũng không đoái hoài gì đến hắn, phụ mẫu hắn còn chuẩn bị thật nhiều lễ vật cho hai tiểu gia hỏa này.
Hắn giận sôi gan.
Vân Sơ đặt tiểu nữ nhi lên giường, duỗi tay kéo chất nhi đến bên cạnh: “Giang ca nhi, con đoán xem cô cô mang món quà gì hay ho đến cho con?”
Vân Chấn Giang lập tức trợn tròn hai mắt: “Là vật gì vậy, cô cô?”
“Xem này, là một thanh kiếm.” Vân Sơ nhận đồ vật từ tay Thính Tuyết: “Cô cô biết con thích cầm đao múa kiếm, trước nay gia đình không cho con tiếp cận những thứ này, nhưng sau này không cần bận tâm nữa, con thích học thứ gì thì cứ tự do học.”
Trước kia Vân gia sợ công cao chấn chủ, từ thế hệ huynh trưởng của nàng đã không cho phép hậu nhân chạm vào con đường võ học. Nhưng bây giờ nay đã chẳng cần màng đến những điều này. Giang ca nhi thích đọc sách thì đọc sách, thích học võ thì học võ, không nên bóp nghẹt thiên tính của hài tử.