Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 294



Ánh mắt Sở Dực chợt lóe.

Xem ra, Nhị ca của y quả nhiên thông thạo mưu kế của bậc học sĩ. Nếu không tra ra được điều gì, y ắt sẽ ôm hận Hoàng thượng.

Nếu chuyện bại lộ, cứ đổ vấy chuyện này lên đầu Đông Cung.

Dù thế nào, nhị ca cũng chẳng hề tổn thất.

Nhưng nhị ca lại quên mất một câu: bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau.

Lúc này, Trình Tự từ ngoài vội vã bước vào, bẩm báo: “Có dân chúng nhìn thấy, khoảng một canh giờ trước, một chiếc xe ngựa chạy khỏi kinh thành. Người bên trong xe ngựa e là Liễu tiểu thư!”

Sở Dực vội vàng vùng dậy, xoay người vội vã chạy đi, như thể có hỏa thiêu sau gót. Trình Tự cũng vội vàng theo sát.

Thánh thượng trầm mặc một lát, rồi hạ lệnh: “Đưa theo một trăm Cấm Vệ quân!”

Hoàng Hậu lên tiếng: “E là nông nữ kia biết Dực nhi sắp nghênh đón công chúa về làm chính phi, tự thấy vô vọng nên mới giở trò này.”

“Nếu đúng là như vậy thì chẳng thể giữ lại nữ tử đó.” Sắc mặt Thánh thượng vô cùng khó coi. “Nữ tử lắm tâm cơ như vậy quả thực phiền phức vô cùng. Còn chưa bước chân vào cửa đã dám gây náo loạn như thế, sau này một khi đã bước chân vào cửa, e là còn chẳng biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa.”

Sau một hồi náo loạn, đã quá nửa đêm.

Người đã buồn ngủ rũ rượi, song nào dám chợp mắt. Chẳng biết đã qua bao lâu, người vừa chợp mắt được lát, liền nghe thấy động tĩnh từ ngoài vọng vào.

Cứ ngỡ giờ thượng triều đã điểm, nào ngờ lại thấy Sở Dực quay trở lại.

Lần này, rõ ràng Hoàng đế đã nghe thấu nỗi bi thương trong giọng nói của nhi tử mình.

Người đè huyệt Thái Dương, chậm rãi ngồi dậy, rồi bước ra ngoài.

Thủ lĩnh Ngự Lâm Quân tiến lên, nhỏ giọng khải tấu: “Khi Vương gia đuổi kịp, Liễu tiểu thư đã tắt thở...”

Hoàng đế ngẩn người.

Hoàng Hậu từng nói nàng ta tự biên tự diễn, người cũng cho là vậy.

Nàng ta đã c.h.ế.t rồi ư?

Lẽ nào thật sự do kẻ khác hãm hại?

“Phụ hoàng...” Sở Dực khẽ gọi, bóng lưng run rẩy dường như đang cố kìm nén tiếng nức nở. Ngữ khí của hắn thốt ra vẻ đau đớn tựa d.a.o cắt: “Xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần!”

Vốn là một người đa tình, Hoàng đế không tài nào hiểu nổi vì sao nhi tử mình lại vì một nữ nhân mà suy sụp đến vậy.

May mà nữ nhân đó đã quy tiên, bằng không Sở Dực chắc chắn sẽ vì nàng ta mà làm ra nhiều chuyện hoang đường hơn nữa.

Người tiến lên đỡ Sở Dực, ôn tồn nói: “Yên tâm đi, trẫm sẽ phái người điều tra rõ ràng sự việc này!”

Sở Dực ngẩng đầu, Hoàng đế nhìn thấy tơ m.á.u giăng khắp đôi mắt vốn luôn thanh triệt của nhi tử. Gân xanh nổi lên hai bên khóe môi, cả người trông tiều tụy bi thương vô hạn.

“Nàng bị kẻ xấu đưa tới một thôn trang hoang phế...” Sở Dực khàn giọng cất lời: “Nhi thần đã phái người điều tra, thôn trang kia chính là đất tổ của Quế gia.”

Sắc mặt Hoàng đế chợt biến đổi.

Quế gia là ngoại thích của Huệ phi, Quế đại nhân lại là thân cữu cữu của Cung Hi Vương.

Lẽ nào Quế gia đã nhúng tay vào chuyện này?

Nhưng Ngự Lâm Quân lại báo rằng đêm qua người của Công Tôn gia cũng xuất hiện quanh phủ Bình Tây Vương. Rốt cuộc chuyện này là do Hoàng Hậu hay Huệ phi gây ra?

Hay là cả hai cùng liên thủ?

Tại sao lại phải ra tay với một nông nữ yếu ớt?

Mục đích rốt cuộc là gì đây?

[Truyện được đăng tải độc quyền tại MonkeyD.net.vn - .]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phụ hoàng, nếu chuyện này do nhị hoàng huynh gây ra, đó chính là âm mưu khơi mào mâu thuẫn giữa Thái tử điện hạ và nhi thần.” Sở Dực gằn từng chữ một: “Nếu là do Hoàng Hậu ra tay, vậy chính là muốn khiến nhi thần và nhị hoàng huynh hóa thành kẻ thù không đội trời chung... Nhi thần chưa từng có ý nghĩ ngồi lên vị trí của phụ hoàng, song Hoàng Hậu cùng nhị hoàng huynh lại xem nhi thần như một quân cờ, còn hại c.h.ế.t một mạng người vô tội. Phụ hoàng, nhi thần không màng thứ gì, chỉ mong người có thể đòi lại công đạo cho cố nhân trong lòng!”

Hôm nay, không khí lúc lâm triều quả thật có chút lạnh lẽo.

Một vài đại thần thông thạo tin tức đã sớm biết được chuyện xảy ra trong cung tối qua, tất thảy đều giữ mồm giữ miệng, chẳng dám khải tấu lung tung.

Mãi đến khi hạ triều, mọi người mới vội vã tản đi.

“Lão nhị, ngươi ở lại!”

Hoàng đế lạnh giọng phán, ngữ khí tựa mũi băng b.ắ.n thẳng về phía ấn đường của Cung Hi Vương.

Hắn không kìm được mà siết chặt nắm tay.

Việc đêm qua hắn làm vô cùng cẩn trọng, cho dù điều tra thế nào cũng không thể truy ra đầu mối đến hắn.

Cho dù có tìm ra bất kỳ điều gì, mọi manh mối đều sẽ chỉ về phía Công Tôn gia.

Nghĩ đến đây, Cung Hi Vương cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Hắn theo Hoàng đế đi đến Ngự Thư Phòng.

Hoàng Hậu, Thái Tử và cả Sở Dực đều đã có mặt. Cao công công đóng cửa rồi lui xuống.

“Chuyện đêm qua, hẳn các ngươi đã biết cả rồi chứ?” Hoàng đế ngồi trên long ỷ, thần sắc khó dò, cất giọng: “Trẫm thiết nghĩ không cần nói lại nữa.”

“Hoàng Thượng, thần thiếp vừa hỏi chất nhi. Đêm qua y ghé trại ngựa nên mới tiện đường đi qua Bình Tây Vương phủ, ngoài ra không hề làm chuyện gì khác.” Hoàng Hậu chậm rãi cất lời: “Thần thiếp đang nghĩ, liệu Công chúa Cổ Lệ có hay biết sự tồn tại của người con gái kia, nên mới muốn trừ khử nàng ta trước ngày đại hôn chăng?”

Thái Tử vội vã lắc đầu: “Hôm qua ta cùng Vương tử Cổ Lệ đi đ.á.n.h mã cầu. Vương tử đã nói Công chúa Cổ Lệ không hề ưa tam đệ, cớ gì lại vì y mà hạ thủ sát hại người ngay giữa kinh đô Đại Tấn?”

Hoàng Hậu chỉ đành nhìn nhi tử mình bằng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép.

Hiện giờ tất cả chứng cứ đều hướng thẳng về phía Công Tôn gia, bởi thế, bà ta nhất định phải tìm ra kẻ tình nghi thứ hai. Nếu không, mẫu tử bọn họ sẽ mắc kẹt trong vòng xoáy phiền toái này.

Cung Hi Vương ngẩng đầu bẩm: “Nhi thần nhớ rõ trong cung yến lần trước, tam đệ đã ra chân khiến Công Tôn đại nhân bị thương để cứu thoát Vân tiểu thư. Liệu có khi nào Công Tôn đại nhân ghi hận trong lòng mà ra tay trả thù tam đệ chăng?”

Lời này của hắn khiến Hoàng Hậu vô cùng kinh ngạc.

Chất nhi của bà ta vốn chẳng có gì nổi bật, chỉ có điều vừa thấy mỹ nhân là không kìm lòng được. Sở Dực đã ngăn y thân cận Vân Sơ, rất có thể y sẽ ra tay trả thù Sở Dực, đương nhiên cũng không dám bẩm rõ với bà ta... chẳng lẽ...

Dù cho đó có là sự thật, bà ta cũng không thể thừa nhận được.

Bà ta lập tức đổi đề tài, hỏi: “Nghe nói Liễu tiểu thư bị đưa tới mảnh đất của tổ tiên Quế gia, Mặc nhi nghĩ sao?”

Cung Hi Vương Sở Mặc khó tin nổi: “Mảnh đất kia mấy trăm năm trước xưa kia là đất của Quế gia, nhưng đã sớm bán đi từ lâu, chẳng còn liên quan gì tới Quế gia nữa.”

Nếu theo lời Mẫu hậu nói, e rằng hơn nửa số đất đai ở kinh thành này đều thuộc về Quế gia. Bởi lẽ, từ trăm năm trước, Quế gia đã là đại địa chủ nổi tiếng khắp kinh thành, sau này khi bước lên quan trường, mới dần dần bán hết số ruộng đất ấy...

“Mẫu hậu có Công Tôn gia, nhị hoàng huynh có Quế gia, mà ta, cái gì cũng không có.” Sở Dực khẽ nở một nụ cười khổ: “Ân gia vô năng, nhi thần cũng chẳng tài cán gì, không thể bảo vệ được người con gái của mình. Không trách Mẫu hậu, không trách nhị hoàng huynh, tất cả là do ta quá vô dụng, là lỗi của ta với nàng...”

Gà Mái Leo Núi

Hoàng đế lập tức chìm vào trầm mặc.

Người đã lệnh cho Ngự Lâm Quân điều tra suốt một đêm, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tìm ra chứng cứ xác đáng.

Chuyện này hiển nhiên nếu không phải Hoàng Hậu ra tay thì là lão nhị làm. Dù chẳng tra ra được manh mối gì, người cũng phải cho tam đệ một câu trả lời thỏa đáng.

Hiện giờ, tam đệ có vẻ đang ở thế yếu.

Ngoại tổ Ân gia chỉ là một tiểu quan Ngũ phẩm, chẳng có chút tiếng tăm nào khi thượng triều, so với nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu và nhà mẹ đẻ của Huệ phi thì thua kém quá đỗi.

Hơn nữa, xuất thân của Thái Tử Phi và hai vị trắc phi của Đông Cung Thái Tử đều chẳng hề thấp kém, Cung Hi Vương phi cũng là nữ nhi của Đại học sĩ, trong khi đó, Sở Dực lại chẳng có chút hậu thuẫn nào.

“Chớ giảo biện thêm!” Hoàng đế lạnh lùng vỗ bàn: “Hoàng Hậu thất trách, phạt nửa năm tiền chi dụng hằng tháng.”

Hoàng Hậu khó tin nổi: “Hoàng Thượng, thần thiếp...”