Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 295



“Trẫm hỏi ngươi, dù không phải ngươi làm chuyện này, nhưng mạng sống của một nữ tử vô tội trong kinh thành mất đi, há chẳng phải do ngươi thất trách hay sao?” Hoàng đế lạnh giọng hỏi.

Hoàng Hậu mím môi: “Thần thiếp xin lãnh phạt.”

“Còn ngươi nữa, lão nhị.” Hoàng đế lạnh lùng phán: “Tạm thời ngươi không cần đến Hộ bộ nữa, phạt ngươi bế cửa sám hối ba tháng, ngươi có phục không?”

Cung Hi Vương cúi đầu: “Nhi thần xin phục.”

Ngẫm đi ngẫm lại, mọi mưu kế của y rốt cuộc chẳng được gì.

Sắc mặt Sở Dực lập tức trầm xuống.

Dẫu biết nữ nhân kia đáng c.h.ế.t vạn phần, song đứng trên khía cạnh phụ hoàng mà xét, ấy lại là một nữ nhân vô tội, là hồng nhan tri kỷ của nhi tử người. Một nữ tử tạ thế oan uổng như vậy mà chỉ bị phạt bổng lộc một tháng, cùng ba tháng bế môn sám hối. Trong chốn hoàng thành này, mạng người quả thực quá đỗi hèn mọn.

“Ân tần đã tại tần vị nhiều năm qua.” Hoàng đế trầm ngâm chốc lát rồi cất lời: “Truyền thánh chỉ của trẫm, sắc phong Ân tần lên phi vị.”

Hoàng hậu cúi đầu: “Vâng, thần thiếp sẽ lập tức thi hành.”

Bà ta lặng lẽ liếc nhìn Sở Dực. Việc này khiến mẫu nghi thiên hạ như bà ta bị phạt bổng lộc một tháng. Bổng lộc tuy không thành vấn đề, song thể diện cùng phong phạm của quốc mẫu đều tổn hại nặng nề, chịu người đời chê cười giễu cợt.

Nhị hoàng tử cũng bị Hoàng thượng trục xuất khỏi Hộ bộ, bế môn sám hối ba tháng, đây xem như một hình phạt vô cùng nghiêm khắc. Còn Tam hoàng tử lại được Hoàng thượng hết mực thương xót mà sủng ái, Ân tần cũng nhờ vậy mà được tấn phong phi vị. Bà ta thực sự hoài nghi Tam hoàng tử đã lợi dụng người mình yêu để giăng ra cục diện này...

Rời khỏi Ngự Thư Phòng, Hoàng hậu gọi Công Tôn Ninh đến, mắng nhiếc hắn một trận té tát.

“Cô mẫu, ta quả thực oan uổng vô cùng...” Công Tôn Ninh khóc đến không thốt nên lời: “Ta dẫu có muốn báo thù, song người đó chính là Bình Tây Vương! Trong tay hắn có Vân gia quân, lại có tám ngàn tinh binh dẹp loạn, ta dẫu có tà tâm cũng chẳng đủ gan dạ thi hành, ta thực sự nào dám làm gì!”

Hoàng hậu nheo mắt lại. Nếu việc này không liên quan tới Công Tôn gia, vậy ắt hẳn bà ta đã bị Nhị hoàng tử Sở Mặc kéo vào vòng xoáy. Tốt lắm Sở Mặc, dám cả gan tính kế Đông Cung.

Trong Ngự Thư Phòng, Hoàng đế bước xuống long ỷ, vỗ vai Sở Dực: “Dực nhi, chỉ là một nữ nhân mà thôi...”

“Nàng là tri kỷ của nhi thần, nhi thần thật có lỗi với nàng.” Sở Dực gục đầu xuống: “Nàng vong mạng cũng chỉ vì nhi thần đồng ý nghênh đón Công chúa Hồng Nam làm chính phi, khiến Hoàng hậu cùng nhị hoàng huynh không thể dung thứ cho nhi thần. Phụ hoàng, xin hãy bỏ qua chuyện này đi.”

Hoàng đế lại cảm thấy nhức đầu. Cũng may người loáng thoáng nghe tin Công chúa Cổ Lệ cũng chẳng mấy vừa ý hôn sự này. Nếu hai người đã không có tình ý, cớ gì phải tác thành một đôi uyên ương oán hận.

Nghĩ vậy, Hoàng đế khẽ gật đầu, lòng cũng phần nào thư thái: “Một khi đã như vậy thì thôi chuyện hôn sự này vậy. Nhưng Dực nhi, con là nam tử hán, là đấng trượng phu, chớ nên đắm chìm vào chốn nữ nhi tình trường, con cần mau chóng tỉnh ngộ.”

Sở Dực ra vẻ tinh thần hao tổn: “Vâng, phụ hoàng.”

Hắn chắp tay hành lễ, có ý cáo từ.

“Đợi một lát.” Hoàng đế gọi hắn lại: “Cả đêm qua không yên bình, suýt quên hôm nay là sinh thần của Du ca nhi và Trường Sinh. Đây là tâm ý mà hoàng tổ phụ như ta chuẩn bị cho hai hài nhi, con hãy mang về cho chúng đi.”

Sở Dực gật đầu: “Tạ ơn phụ hoàng.”

Lễ vật Hoàng đế chuẩn bị chính là gấm vóc và vài món văn phòng tứ bảo. Không chỉ có Hoàng đế ban lễ vật, mà ngay cả Ân tần... à không, Ân phi cũng đã sớm sai người mang quà sinh thần tới cho hài tử.

Sở Hoằng Du hết sức vui vẻ. Từ nay về sau, hai huynh muội sẽ có hai ngày sinh thần. Ngày đầu tiên sẽ quây quần bên mẫu thân cùng ngoại gia, ngày hôm sau sẽ tiến cung bầu bạn với Hoàng nãi nãi. Trên đời này còn có ai hạnh phúc hơn hai huynh muội ta sao?

 

Hai hài tử phấn khởi đi xem lễ vật. Vân Sơ ngẩng đầu nhìn nam nhân đứng sừng sững trước mặt nàng. Hẳn là cả đêm qua hắn không ngủ, đôi mắt hằn đầy tơ máu, quầng mắt thâm đen, sắc mặt xanh xao khiến người ta cảm thấy tinh thần hắn đang vô cùng sa sút. Nàng đã biết chuyện đã xảy ra trong cung đêm qua, biết hắn đang nỗ lực vì hôn sự của hai người.

Nàng tiến tới, dùng khăn lụa khẽ lau mồ hôi trên vầng trán Sở Dực, dịu dàng nói: “Chàng đã vất vả rồi.”

Cõi lòng Sở Dực dâng lên một sự ấm áp khôn tả.

Hắn khẽ nắm tay nàng, đôi môi mỏng toát lên vẻ ôn nhu: “Ta sẽ đưa bọn trẻ tiến cung trước, chốc lát nữa sẽ quay về.”

Vẫn như mọi năm, vào ngày sinh thần này, bọn trẻ sẽ tiến cung chúc mừng sinh thần mẫu phi của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong đôi mắt thâm thúy của Sở Dực, thâm tình khó lòng che giấu.

Sau khi xác nhận tâm ý đôi bên, hắn chỉ hận không thể mỗi thời mỗi khắc được ở bên cạnh ái nhân.

“Sơ nhi, chờ ta trở lại.”

Hắn lưu luyến buông tay Vân Sơ, ôm theo hai đứa trẻ mà bước ra ngoài.

Xe ngựa ổn định lăn bánh trên con đường lớn. Sở Hoằng Du vốn là một đứa trẻ hiếu động, lập tức vén rèm xe, ngó nghiêng khắp chốn.

“Ngồi yên đó.”

Sở Dực nhàn nhạt cất lời.

Trong quá khứ, chỉ cần hắn dùng ngữ khí trầm thấp này nói chuyện, tiểu gia hỏa sẽ tức khắc ngồi nghiêm chỉnh, không dám ngó nghiêng lung tung.

Nhưng kể từ khi ở chung với Vân Sơ, mỗi khi thấy phụ vương đều chỉ thấy vẻ mặt ôn hòa của người, tiểu gia hỏa hiển nhiên đã không còn e dè như thuở nào.

Tiểu gia hỏa vẫn tiếp tục chỉ trỏ những vật lạ mắt trên phố, còn gọi cả muội muội tới cùng chiêm ngưỡng.

Gà Mái Leo Núi

“Du ca nhi.” Sở Dực lại cất lời: “Hôn sự của ta và mẫu thân con có thành hay không, tất thảy đều phải dựa vào con.”

Tiểu gia hỏa lập tức buông rèm xe, ngoảnh đầu hỏi: “Phụ vương nói vậy là có ý gì? Con vẫn chưa lĩnh hội, người có thể giải thích cặn kẽ hơn được chăng?”

Sở Dực cất lời, không nhanh không chậm tiếp tục nói.

Xe ngựa thoáng chốc đã đến cửa hoàng cung.

Hai đứa trẻ còn nhỏ, đi đứng bất tiện, Ân phi đã cố ý sai người chuẩn bị cỗ kiệu ra nghênh đón.

Cỗ kiệu đi thẳng tới Trường Thu Cung.

Ân phi đã đứng ngoài cửa chờ đợi. Người có chuyện vui nên tâm tình thư thái, khí sắc vô cùng tươi tắn.

Sáng sớm nay, Ân phi nghe tin đồn đêm qua Dực nhi tự ý xông vào tẩm điện của Hoàng thượng, nàng lập tức sợ đến hồn xiêu phách lạc.

Nàng còn nghĩ, chờ Hoàng thượng tan triều, nàng sẽ chuẩn bị chút canh bổ, mang đi thỉnh cầu ân xá cho Dực nhi.

Nào ngờ lại thấy Cao công công cầm thánh chỉ tới Trường Thu Cung.

Nàng lại được sắc phong lên Ân phi.

Nàng giữ Cao công công lại hỏi vài điều, lúc bấy giờ mới hay tin người trong lòng của Dực nhi, chính là tiện nông nữ kia, đã bị kẻ khác sát hại.

Nàng chẳng cần nhúng tay, tiện nông nữ kia đã vong mạng. Không còn phải lo lắng mẫu tử ly tâm nữa, không những thế, nàng còn nhờ vậy mà được thăng lên phi vị. Trên đời này lại có miếng bánh từ trên trời rơi xuống thật sao?

Ân phi biết tâm tình nhi tử lúc này ắt hẳn không tốt, dù sao người trong lòng hắn cũng vừa mất đi.

Nhưng không sao cả, thời gian trôi nhanh, hắn tự khắc sẽ quên đi một người đã khuất.

Nhi tử không vui cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tâm tình của nàng.

Thấy cỗ kiệu tới cửa cung, Ân phi tươi cười bước ra nghênh đón: “Tiểu tâm can, đã nhận được lễ vật của hoàng nãi nãi chưa chăng? Ra sao, có thích không?”

Rèm kiệu xốc lên, Ân phi cứ ngỡ Du ca nhi sẽ như trước kia, hô vang một tiếng rồi nhào vào lòng nàng, nào ngờ lại thấy tiểu gia hỏa gục đầu xuống. Khi nó ngẩng đầu dậy, chỉ thấy đôi mắt to tròn đã ngân ngấn lệ.

Tiểu cô nương cũng nước mắt lưng tròng, khẽ chớp mắt, lệ tràn khóe mi, từng giọt từng giọt rơi xuống.