Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 301



“Mẫu thân của mấy hài tử Tạ gia kia là hậu nhân Hà gia, đã thối nát từ tận gốc rễ, có can hệ gì đến Vân tiểu thư?” Hoàng hậu ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhưng lời của Vân phi cũng kịp thời nhắc nhở ta, nếu muốn tứ hôn thì phải là người tình ta nguyện. Chi bằng mời Vân tiểu thư đến đây để hỏi một câu?”

Trong suy nghĩ của nàng, một nữ tử đã hòa ly mà còn có thể gả vào hoàng gia chính là vinh sủng tột bậc. Vân Sơ chắc chắn sẽ không thể nào chối từ.

Cao công công liếc nhìn Hoàng đế, thấy người không có dị nghị, liền bước xuống mời Vân Sơ.

Giữa chốn đông người, tuy không thể nghe rõ những lời từ các vị hoàng thất ngồi trên cao, song nhìn thấy hai đứa trẻ khóc lớn, Ân phi sốt ruột không thôi, Bình Tây Vương Sở Dực lại giữ vẻ mặt lạnh lùng, ai nấy ít nhiều cũng đã nhìn ra chút manh mối.

Rõ ràng, hoàng thất không hề hài lòng với vị Vân tiểu thư kia.

Đây quả là chuyện đã được dự liệu từ lâu trong mắt của tất thảy.

“Trượng phu của Vân tiểu thư đã qua đời, sau đó nàng lại bị Tạ gia đuổi đi. Nữ tử như vậy há có thể xứng đôi với Bình Tây Vương ư?”

“Không rõ vì sao tiểu thế tử và quận chúa lại giao ngọc bội cho nàng ấy.”

“E là bọn trẻ tùy tiện đưa nhầm thôi, hoàng thất nhất định sẽ thu hồi ngọc bội lại.”

“Hôn sự của Bình Tây Vương sao mà trắc trở đến thế.”

“Há chẳng phải vậy ư?”

“...”

Trong những lời bàn tán xôn xao của mọi người, Vân Sơ tay cầm hai khối ngọc bội, chậm rãi bước lên đài cao, đứng dưới bậc thang uốn gối hành đại lễ.

“Vân tiểu thư cứ đứng lên đáp lời.” Hoàng hậu mỉm cười cất lời: “Vân tiểu thư ắt hẳn cũng biết ngọc bội này mang ý nghĩa gì chứ?”

Vân Sơ nâng ngọc bội cao qua đầu, cúi thấp mình đáp: “E rằng tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa đã trao nhầm người. Thiếp thân mệnh phụ xin dâng trả lại.”

Gà Mái Leo Núi

“Không phải đưa sai, mà chính là muốn đưa cho người!” Sở Hoằng Du lớn tiếng minh bạch: “Người có nguyện ý làm mẫu thân của bọn con không?”

Vân Sơ do dự, vẫn chưa ngỏ lời.

Hoàng hậu cười nói: “Nữ tử chúng ta rốt cuộc rồi cũng phải có nơi nương tựa, đâu thể cả đời đều dựa vào phụ thân huynh trưởng, phải vậy không nào? Thật khó thay, khi cả Hoằng Du và Trường Sinh đều yêu mến ngươi, đây cũng coi như là một loại duyên phận trời định.”

Hoàng đế cúi đầu trầm mặc.

Người đương nhiên chẳng hề hài lòng với hôn sự này, nhưng đây lại là lời hứa mà chính Người đã thốt ra. Nếu giờ đây lại đổi ý, ắt sẽ khiến người đời nghi ngờ uy nghiêm của Thiên tử.

Người cất lời: “Hôn phối là để kết mối giao hảo giữa hai nhà, nếu ngươi không muốn thì sẽ chẳng ai ép buộc ngươi phải gật đầu.”

Vân Sơ cúi đầu, thấp giọng nói: “Bẩm Hoàng Thượng, sau khi thiếp thân mệnh phụ hòa ly, quả thật chưa từng nghĩ tới chuyện tái giá...”

Lời nàng chưa dứt, hai hài tử phía sau đã bật khóc nức nở.

“Hu hu hu, con và Trường Sinh đáng thương quá, đời này nhất định không ai nguyện ý làm mẫu thân của bọn con mất thôi...”

“Con và Trường Sinh không người thương yêu, bọn con chính là người đáng thương nhất trên đời này...”

Hai tiểu gia hỏa ôm đầu khóc rống.

Vân Sơ lập tức khom lưng ngồi xổm xuống: “Ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc... Ta không phải không muốn làm mẫu thân của các con...”

“Không phải không muốn thì chính là nguyện ý!” Sở Hoằng Du lập tức nhảy cẫng lên: “Hoàng tổ phụ, phụ vương đã đồng ý, người cũng chấp thuận, con và muội muội cũng ưng thuận, chuyện này có phải là đã quyết định rồi không!”

Hoàng đế vẫn giữ nguyên thần sắc, nhìn Vân Sơ: “Ngươi thực sự nguyện ý làm mẫu thân của hai đứa nhỏ?”

“Thiếp thân mệnh phụ đã từng mất đi hai đứa nhỏ, mà hai hài tử này lại lựa chọn thiếp thân làm mẫu thân, có lẽ đây quả thật là duyên phận.” Vân Sơ cúi đầu: “Mệnh phụ kính xin Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương làm chủ.”

Hai đứa nhỏ đã khóc đến sưng cả mắt, sao nàng còn nỡ lòng quanh co...

Hoàng hậu tươi cười rạng rỡ: “Hoàng Thượng, nhân tiệc trừ tịch này xin Người hãy tứ hôn luôn đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hoàng Thượng vẫn chưa ban chỉ tứ hôn ngay mà phải chờ đưa bát tự của hai người đến quốc sư xem qua. Nếu không có vấn đề gì, Lễ bộ sẽ chọn ngày lành tháng tốt, sau đó mới chính thức tuyên chỉ tứ hôn.

Công chúa Khánh Hoa ngây ngẩn cả người.

Hôn sự này lại được quyết định đơn giản đến vậy ư?

Một nữ nhân từng gả cho người khác, lại có thể gả vào hoàng thất làm Vương phi sao?

Công chúa Khánh Hoa níu lấy cánh tay Ân phi, thủ thỉ: “Mẫu phi, Vân Sơ kia nào xứng làm chính thê của Dực nhi. Nếu nhất định phải vào cửa, tối đa cũng chỉ xứng làm trắc phi mà thôi…”

“Việc này phụ hoàng của con đã gật đầu ưng thuận, ta còn có thể nói gì được nữa?” Ân phi trong lòng cũng đầy bất mãn, song nàng hiểu rõ dù bản thân là sinh mẫu của Dực nhi, Hoàng hậu mới chính là đích mẫu. Hoàng hậu có toàn quyền can thiệp vào hôn sự của Dực nhi, mà nàng lại đang toàn lực thúc đẩy mối hôn sự này. Huống hồ, chư vị đại thần gần như đã đồng thuận, nàng có bất mãn đến mấy cũng chỉ đành nuốt ngược vào trong.

Nghe đồn Vân Sơ không còn khả năng sinh dưỡng. Một nữ nhân không có cốt nhục của riêng mình mới có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Du ca nhi và Trường Sinh.

Đây xem như là ưu điểm duy nhất mà thôi. Vả lại, khắp kinh thành này, nào có ai có được ưu điểm như vậy ngoài Vân Sơ.

Ân phi lạnh lùng cất lời: “Một nữ nhi đã xuất giá như con càng không có quyền nhúng tay vào chuyện hôn sự của Dực nhi.”

Công chúa Khánh Hoa lòng không khỏi ủ dột.

Tuy chư vị quan khách phía dưới không thể nghe rõ Hoàng thất đang bàn luận điều chi, nhưng nhìn thấy hai tiểu hài tử phấn khích lao vào lòng Vân Sơ, chúng nhân đã hiểu rõ mối hôn sự này đã định.

“Sao cơ? Hoàng thượng lại ưng thuận mối hôn sự này ư?”

“Vân gia có thông đồng với địch bán nước hay không hãy tạm gác sang một bên, nhưng Vân đại tiểu thư tang phu rồi lại hòa ly, chưa kể còn mang tiếng khắc phu. Một nữ nhân như thế, sao có thể gả vào Hoàng thất cho được?”

“Bình Tây Vương có thể khước từ Đàm gia, cự tuyệt Phương gia, sao lại chẳng thể gạt bỏ được Vân gia?”

“Ngươi cũng không ngó qua dung mạo của Vân đại tiểu thư sao? Trước khi xuất giá nàng đã là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, sau khi gả cho người khác, sắc đẹp ấy lại càng thêm phần quyến rũ lòng người. Nam nhân vốn dĩ háo sắc, nói cho cùng, Bình Tây Vương cũng chỉ là một nam nhân tầm thường mà thôi.”

“Dung mạo Vân đại tiểu thư có tuyệt thế đến mấy, nàng cũng không còn là nữ tử trinh bạch, ngay cả làm trắc phi cũng không xứng đáng…”

“Hoàng thượng đã ưng thuận, Bình Tây Vương đã gật đầu, Vân đại tiểu thư cũng đồng ý, đến cả hai tiểu hài tử cũng hoan hỉ, vậy đã đến lượt các ngươi bàn luận sao?” Đỗ Lăng đang ngồi giữa đám người, lạnh lùng ngắt lời bọn họ: “Tự tiện bàn luận chuyện hoàng gia, các ngươi có biết là phạm tội khi quân không?”

Đám nữ quyến kia lập tức câm như hến.

Thái tử trắc phi Phương Tâm Nghiên đang ngồi giữa đám người, nghiến răng ken két.

Thuở trước, Sở Dực không hề do dự khước từ mối hôn sự với nàng ta. Dù nàng ta có lấy cái c.h.ế.t ra uy hiếp, Sở Dực cũng chẳng hề thương tiếc chút nào.

Nàng ta cứ đinh ninh rằng Sở Dực đã quyết định cả đời này không kết hôn, nhưng nào ngờ, bây giờ hắn lại đồng ý cưới Vân Sơ làm thê tử.

Nàng ta chỉ thua kém Vân Sơ về dung mạo đôi chút, ngoài ra, có điểm nào lại không bằng Vân Sơ kia chứ?

Dựa vào lẽ gì…

Tiệc trừ tịch kết thúc trong sự nghi hoặc của toàn thể chúng nhân.

Sở Dực muốn cùng Vân Sơ rời đi, nhưng lại bị nàng ra hiệu bằng ánh mắt ngăn cản. Chưa định hôn kỳ, mọi sự đều cần cẩn trọng.

Sở Dực chỉ đành đứng yên tại chỗ, ngắm nhìn bóng nàng khuất xa.

“Dực nhi!” Công chúa Khánh Hoa không nhịn được bèn bước tới, hỏi: “Ngươi mau nói cho ta biết, có phải ngươi đã động lòng với Vân Sơ rồi chăng?”

Ánh mắt Sở Dực khẽ lóe lên một tia sáng khó tả, song dung nhan hắn vẫn bình thản như tờ. Hắn đáp: “Đương nhiên là không phải rồi.”

“Ta biết ngươi không thể nào coi trọng một nữ tử như thế!” Công chúa Khánh Hoa cất lời, giọng điệu kiên quyết: “Vị trí chính phi của ngươi cứ để trống đó, cho nàng ta làm trắc phi là đủ rồi.”

Sở Dực khẽ rũ môi, mở lời: “Nghe đồn phu nhân phủ Bình Lãnh lại không mấy hài lòng với ngươi. Nếu ngươi có thời gian rảnh rỗi xen vào chuyện của ta, thà rằng cố gắng hòa nhập vào thế giới thuộc về mình đi thôi.”