Công chúa Khánh Hoa sắc mặt tái nhợt: “Nếu ngươi cưới một nữ nhân như thế, không chỉ riêng ngươi mà ngay cả ta đây cũng sẽ bị thiên hạ nhạo báng, ngươi… ngươi có hiểu không?”
Sở Dực phất tay áo quay lưng mà đi.
Từ một nơi xa, Sở Thụy trông thấy cảnh tượng ấy, khóe môi tái nhợt khẽ hé ra nụ cười tựa có tựa không.
Thái Hậu được ma ma đỡ tay, chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, rồi đích thân khoác lên người hắn chiếc áo lông chồn quý giá.
"Hôm nay trong yến hội đã se duyên thành đôi cho hai mối nhân duyên, vậy mà đến giờ ngươi vẫn lẻ bóng đơn côi, ai gia nhìn mà thấy xót xa khôn nguôi..."
Sở Thụy mím môi: "Thân thể tàn tạ này của ta, chi bằng đừng làm liên lụy người khác thì hơn."
"Thụy nhi, ai gia thấu hiểu tâm tư của ngươi nên sẽ không ép ngươi thành gia nữa." Thái Hậu thở dài: "Nhưng phụ hoàng của ngươi chỉ có duy nhất một đích trưởng tử là ngươi. Ngươi nỡ lòng nào nhìn phụ hoàng đoạn tuyệt huyết mạch sao? Thụy nhi, ai gia đồng ý không tìm Vương phi cho ngươi nữa, nhưng ngươi cũng phải đồng ý sinh một nhi tử, được không?"
Người nói đoạn, lại khẽ phất tay.
Đám cung nữ nối gót tiến vào, kẻ mập người ốm, người cao kẻ thấp, dung nhan muôn vẻ muôn màu.
Sắc mặt Sở Thụy lập tức biến đổi.
Hắn chợt hiểu ra, Thái Hậu đang muốn từ bỏ hắn chăng?
Bởi vì hắn không nghe lời, nên Thái Hậu muốn đổi một quân cờ khác, mà quân cờ này chính là huyết mạch của hắn.
Hắn có thể từ chối việc thành thân, nhưng chuyện sinh hài tử... Chỉ cần Thái Hậu dùng d.ư.ợ.c thì đâu còn là chuyện mà hắn có thể chủ động định đoạt.
Lúc này, hắn như đứng bên bờ vực thẳm, tiến thoái lưỡng nan.
Sở Thụy mím môi, chậm rãi mở miệng: "Tổ mẫu, ta cho rằng những tiện nữ này không xứng sinh hạ huyết mạch cho ta."
Thái Hậu khẽ nhíu mày: "Hửm? Ý của Thụy nhi là sao?"
"Ta đồng ý với tổ mẫu, ta sẽ cưới thê tử." Sở Thụy gằn từng tiếng: "Không chỉ nạp chính phi, mà cả trắc phi, thứ phi cùng thị thiếp cũng đều phải có."
Thái Hậu mở to đôi mắt: "Thụy nhi, không phải ngươi đang muốn lấy lòng ai gia đó ư?"
Ban đầu bảo hắn cưới một chính thê mà đã náo loạn đến long trời lở đất, bây giờ lại đồng ý nạp nhiều người như vậy sao?
"Trưởng nữ Ngu gia, thứ nữ Chu gia mà tổ mẫu đã tìm khi trước, nạp ai cũng được." Sở Thụy khẽ nhếch môi cười: "Nhưng ta muốn tự mình lựa chọn chính phi."
Thái Hậu bị hắn dẫn dắt, buột miệng hỏi lại: "Ngươi muốn ai làm chính phi của ngươi?"
"Trưởng nữ Vân gia, Vân Sơ." Sở Thụy gằn từng tiếng một: "Nếu tổ mẫu không thể toại nguyện, chi bằng cũng nên từ bỏ ý định này đi thôi."
Thái Hậu khó lòng tin được: "Ngươi muốn cưới Vân Sơ sao? Cưới nàng về làm gì?"
Nếu Vân gia còn nắm binh quyền thì ai mà chẳng ước ao cưới được trưởng nữ Vân gia, nhưng bây giờ Vân gia chẳng còn chút tiếng tăm nào.
Điều cốt yếu nhất chính là, Vân Sơ từng có phu quân, hơn nữa nghe nói nàng không thể sinh hạ cốt nhục. Chẳng lẽ cưới về chỉ để thờ phụng sao?
"Ta chỉ khát khao cưới nàng." Sở Thụy ngẩng đầu trông ngắm màn đêm thăm thẳm: "Ta hy vọng khi ta buông bỏ cõi đời, được ý trung nhân tiễn đưa chặng đường cuối cùng."
Thái Hậu đột nhiên nghẹn ứ trong lòng.
Ba chữ "ý trung nhân" kia khiến lòng người nhói đau.
Thụy nhi đời này đã phải chịu quá nhiều thống khổ, bởi thân mang bệnh tật ốm yếu mà không dám nếm sơn hào hải vị, không dám đặt chân đến nơi mình khát khao, không dám thực hiện điều tâm niệm... Giờ đây, khó khăn lắm mới tìm được một người khiến hắn nguyện ý rước về, làm sao người có thể nhẫn tâm cự tuyệt?
Dù sao vẫn còn có trắc phi, thứ phi, thị thiếp... Cưới mười mấy vị giai nhân như vậy, hẳn là có thể sinh hạ được huyết mạch.
Thụy nhi đã từ chối uống huyết đầu tim, như vậy sẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa... Người chỉ muốn trước khi chết, Thụy nhi sẽ để lại cốt nhục truyền đời.
Đôi mắt Thái Hậu khẽ ướt lệ: "Được, Thụy nhi, ai gia ưng thuận cho ngươi."
Người biết rõ lúc này Hoàng thượng đã ưng thuận mối hôn sự của Sở Dực và Vân Sơ, nhưng vậy thì đã sao?
Chỉ cần chưa vào cửa nhà ai, mọi sự đều có thể xoay vần.
Đêm giao thừa, đương nhiên phải cùng nhau sum vầy đón năm mới.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Vân Sơ và Sở Dực mỗi người về một viện tử riêng, rồi lại tề tựu tại noãn các của Vân Sơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mẫu thân!”
Hai tiểu hài tử chạy ùa vào, quẳng đi đôi hài rồi lao sà vào lòng Vân Sơ.
“Có phải nhi tử đã làm rất tốt không ạ!”
Sở Hoằng Du lộ vẻ mặt chờ mong được tán thưởng.
Vân Sơ đặt túi tuyết đã chuẩn bị từ trước lên hốc mắt tiểu tử, bật cười nói: “Du ca nhi rất xuất sắc, Trường Sinh cũng rất giỏi, nhưng sau này đừng khóc nhiều đến thế nữa.”
Khóc đến nỗi mắt sưng húp cả lên, xem ra đến mai vẫn khó lòng tiêu sưng hết được.
Nàng cẩn thận dùng túi tuyết đắp lên mắt hai hài tử, giúp chúng tiêu sưng.
Đắp được một lúc, nàng mới lấy hai phong hồng bao đỏ thẫm từ trong tay áo ra đưa cho hai hài tử: “Đây là hồng bao mừng tuổi mẫu thân tặng các con, mong hai con tuổi mới được bình an.”
“Đa tạ nương!”
Hai tiểu gia hỏa đồng thanh cất lời, vô cùng vui vẻ nhận lấy tiền mừng tuổi.
Từ hoàng cung trở về, giờ giấc cũng đã khuya rồi, dù chưa tới giờ Tý nhưng mí mắt hai hài tử đã sụp xuống, dựa vào Vân Sơ mà ngủ gục.
Vân Sơ nhìn Sở Dực đang ngồi bên cạnh, nhẹ giọng mở miệng: “Ta đưa hai hài tử về phòng đi.”
Sở Dực gật đầu, hai người mỗi người ôm một hài tử, Vân Sơ đi đằng trước, Sở Dực theo sau, một trước một sau bước vào tẩm thất của Vân Sơ.
Đây là lần thứ hai Sở Dực đến chốn này.
Lần đầu tiên là bởi mẫu thân của Vân Sơ đột nhiên ghé thăm, hắn bị đẩy vào khuê phòng của nàng, khi ấy chỉ dám liếc nhìn thoáng qua.
Lần này... hắn vốn chẳng định nhìn nhiều, song lại nhận ra bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Bởi căn phòng này hoàn toàn chẳng giống khuê phòng ngày trước.
Trên bàn bày điểm tâm của hài tử, trên giường còn có búp bê của hai tiểu hài tử, chăn đệm gối đầu đều là vật hai hài tử thường dùng, trên bàn trang điểm là trống bỏi cùng ná...
Chốn này đâu giống khuê phòng của nữ tử, rõ ràng là tẩm thất của mẫu thân và hài tử.
Chẳng hiểu sao trong lòng Sở Dực lại dâng lên niềm chua xót khôn tả.
Thứ hài tử mang đến cho Vân Sơ không chỉ có hạnh phúc và vui vẻ, mà còn khiến nàng đ.á.n.h mất hình ảnh Vân Sơ thuở sơ khai, khiến nàng dần biến thành một người mẫu thân thuần túy.
Đương nhiên, nàng hẳn là thích sự thay đổi này.
Nhưng... niềm vui của đời người nào chỉ có duy nhất hài tử.
Sở Dực yên lặng nhìn Vân Sơ cẩn thận đắp chăn cho hai hài tử, đoạn xoay người buông rèm.
Hắn nhẹ giọng nói: “Du ca nhi đã năm tuổi rồi, nên có một viện tử riêng.”
Vân Sơ khẽ mấp máy môi.
Nàng chỉ vừa mới đoàn tụ với bọn nhỏ, cảm giác đoàn tụ sau chia xa khiến nàng vô cùng cưng chiều hai hài tử, nàng cũng nguyện ý dung túng chúng vô điều kiện.
Nhưng nàng cũng rõ ràng hài tử cuối cùng cũng cần trưởng thành.
Nàng chậm rãi mở miệng: “Được, qua mùa đông này sẽ cho Du ca nhi ở riêng một viện tử.”
Có lẽ là căn phòng quá chật hẹp nên Vân Sơ cảm thấy nóng bức khác thường.
Nàng vừa ngẩng đầu thì đã đối diện với ánh mắt nóng như lửa cháy của hắn, trái tim trong lồng n.g.ự.c hoảng hốt đập liên hồi.
Nàng còn chưa kịp né tránh, Sở Dực đã bước tới, khẽ nghiêng đầu nói trước: “Ta ra ngoài nói chuyện.”
Trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, trong tâm trí hắn lại sinh ra những ý niệm kỳ lạ.
Hắn tự nhủ bản thân không được cư xử đường đột với nàng.
Gà Mái Leo Núi
Năm năm trước, hắn đã cưỡng cầu nàng vào một thời điểm không thích hợp, rốt cuộc tạo thành sai lầm trí mạng.
Giờ đây, hắn đã sắp nghênh đón nàng về phủ, hắn nhất định phải mang đến cho nàng một đêm động phòng hoa chúc hoàn mỹ nhất, để nàng quên đi những đau xót của đêm năm năm về trước…