Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 308



“Thanh tùng trên núi không vương bụi trần, bùn đất bên dưới sao có thể dính lên.” Vân Sơ cúi đầu, chậm rãi nói: “Xin Thái Hậu thu hồi ý chỉ đã ban ra.”

Lời này của nàng đã giữ thể diện cho Thái Hậu, ý nói Sở Thụy như thanh tùng trên núi, còn nàng chỉ là bụi bặm, nàng không xứng với Sở Thụy nên mới cự tuyệt mối lương duyên này.

Thái Hậu âm thầm khẽ hừ một tiếng, Vân Sơ đương nhiên không xứng với Thụy nhi của bà.

Chỉ trách Thụy nhi lại trót say mê Vân Sơ.

Bà ta chỉ có thể lung lạc Quốc sư, sau đó ra mặt tác thành.

Thái Hậu mở miệng: “Nếu ngươi cảm thấy thân phận ti tiện thì sau khi gả vào hãy cố gắng chăm sóc cho Thụy nhi, thân thể hắn yếu đuối, có rất nhiều chuyện cần ngươi lo liệu.”

Vân Sơ chậm rãi ngẩng đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chóp mũi: “Hồi Thái Hậu, lúc trước mệnh phụ đồng ý gả Bình Tây Vương là vì hai đứa trẻ ấy mất mẹ, mà mệnh phụ đã từng mất con... Hiện giờ Quốc sư tính ra bát tự của mệnh phụ không tốt, không thể tái giá cùng Bình Tây Vương nhưng cũng chẳng có nghĩa mệnh phụ cam tâm gả cho bất kỳ ai khác. Thái Hậu quan tâm cháu nội, mệnh phụ vốn đã thấu hiểu. Cũng xin Thái Hậu lượng thứ cho quyết tâm chẳng muốn vội vàng gả chồng của mệnh phụ.”

Khi nãy nàng uyển chuyển cự tuyệt, Thái Hậu giả vờ làm ngơ.

Nay xem ra nàng đã nói thẳng thừng.

Thái Hậu lộ ra vẻ không thể tin nổi, lập tức nổi trận lôi đình: “Một nữ nhân đã qua một đời chồng như ngươi được ai gia nhìn trúng, chọn ngươi làm thê tử của Thụy nhi, đây là phúc trạch ngươi tu từ kiếp trước, lại có kẻ nào ban cho ngươi cái gan lớn đến thế mà dám cự tuyệt?”

“Xin Thái Hậu bớt chút nộ khí.” Ân phi không nhịn được mở miệng: “Bất luận là ai, cũng khó lòng chấp nhận việc đột ngột mất đi một mối hôn sự, rồi lại bị sắp đặt cho một duyên phận khác...”

Dù sao thì Du ca nhi và Trường Sinh cũng rất thích Vân Sơ, nàng có chút không nỡ nhìn Vân Sơ bị Thái Hậu ép gả.

Thái Hậu tức giận quát lớn: “Một tiện phi như ngươi có tư cách nói chuyện ở đây sao?”

Ân phi câm nín không nói thêm gì nữa.

Thái Hậu nhìn về phía người ngồi trên long tọa: “Hoàng đế cho rằng mối hôn sự mà ai gia đề xuất thế nào?”

Hoàng đế nắn vuốt ngón tay.

Ngài suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân Thái Hậu muốn Sở Thụy cưới tiểu thư Vân gia.

Lý do hợp tình hợp lý duy nhất mà ngài có thể nghĩ ra chính là bà ta muốn danh chính ngôn thuận lấy tinh huyết của Vân Sơ. Thái Hậu quả thực có thể làm ra những chuyện cố chấp như thế.

Hoàng đế chậm rãi mở miệng nói: “Kết thân không kết thù, dù hôn sự này có là duyên phận trời ban thì đều phải được Vân Nghi nhân cùng Thụy nhi đồng ý.”

“Thụy nhi đương nhiên là đồng ý.” Thái Hậu nói: “Vân Nghi nhân à, có đồng ý hay không cũng không phải do nàng quyết định, Hoàng đế, ngài mau hạ chỉ tứ hôn đi!”

Hoàng đế suốt đời vô cùng chán ghét thái độ này của Thái Hậu.

Rõ ràng trẫm mới là Hoàng đế nhưng lại luôn bị Thái Hậu dùng thân phận đích mẫu mà bức ép.

Ngài mở miệng: “Tuy trẫm là thiên tử một nước nhưng cũng sẽ không cưỡng ép một nữ tử phải gả đi, trẫm sẽ không hạ chỉ tứ hôn.”

Vân Sơ cúi đầu.

Quả nhiên nàng đã đoán đúng, nàng biết Hoàng Thượng và Thái Hậu vốn đối chọi nhau, đương nhiên sẽ không để Thái Hậu muốn làm càn thì làm.

Điều Hoàng đế bảo vệ nào phải là nàng mà là long uy của chính mình.

“Ai nói chỉ có Hoàng đế mới có thể tứ hôn?” Thái Hậu lạnh lùng mở miệng: “Ai gia cũng có thể hạ ý chỉ, ai gia hạ chỉ, Hoàng đế ngươi dám can thiệp ư?”

Hoàng đế siết chặt lấy huyệt hổ khẩu của mình.

Vạn sự hiếu đứng đầu, nếu việc Người bất kính với Thái hậu lan truyền khắp triều dã, đ.á.n.h mất lòng dân, chẳng phải sẽ như ý nguyện của Thái hậu ư?

Thái hậu cất cao giọng phán: “Vân thị có nữ nhi Vân Sơ, hiền lương thục đức, khắc giữ nội tắc, nay tứ hôn cho trưởng tử của cố Thái tử Ý Từ làm chính thất, chọn ngày thành hôn!”

Cố Thái tử Ý Từ chính là phong hiệu truy tặng sau khi vị Tiền Thái tử băng hà. Trưởng tử của người không ai khác chính là Sở Thụy.

Vân Sơ trầm mặc. Thái hậu cố chấp muốn gả nàng đi, rốt cuộc là có ý đồ gì đây?

Thái hậu kiên quyết ban chỉ, Ngự Thư Phòng lập tức tĩnh lặng như tờ.

Hoàng hậu lặng lẽ suy ngẫm, liệu Vân gia còn ẩn giấu thế lực nào mà bản thân bà chưa hay? Bằng không, vì lẽ gì Thái hậu lại kiên quyết níu giữ hôn sự này không buông?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ân phi khẽ lắc đầu, lặng lẽ không nói.

Người đời vẫn thường bảo hồng nhan bạc phận, hoặc hồng nhan họa thủy. Giờ đây, nàng ta đã tận mắt chứng kiến. Hẳn là Sở Thụy đã nhìn trúng Vân Sơ, cố tình nhờ Thái hậu ra mặt bức hôn.

Trước có chất nhi dòng dõi bên mẫu tộc của Hoàng hậu cầu hôn, sau lại có Thái hậu đích thân bức hôn. E rằng nữ tử dung mạo tuyệt sắc cũng chẳng được yên ổn, ngay cả duyên phận trăm năm cũng khó lòng tự mình định đoạt.

Thật đáng thương, đáng buồn, lại càng đáng tiếc thay!

Giữa không gian tĩnh mịch, Vân Sơ quỳ sụp xuống đất, cất giọng thưa: “Tội phụ vạn lần không dám tiếp chỉ, kính xin Thái hậu giáng tội!”

Thái hậu giận đến tím mặt, quát: “Vân Nghi nhân, ngươi dám cả gan kháng chỉ ư?!”

“Kính xin Thái hậu giáng tội!”

Vân Sơ vẫn phủ phục trên mặt đất.

Sống lại một đời, nếu còn để kẻ khác xỏ mũi dắt đi, chi bằng c.h.ế.t quách cho xong!

Dù phải gánh chịu bất luận hình phạt nào, nàng cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận.

Thái hậu tức giận đến nỗi lồng n.g.ự.c phập phồng, hơi thở gấp gáp.

Nữ nhân này, dám cam tâm tình nguyện gả đến phủ Bình Tây Vương, nhưng lại cứ khăng khăng kháng chỉ không chịu gả cho Thụy nhi! Chẳng phải là vì giờ đây Thụy nhi đã mất đi tước vị Vương gia, không còn quyền thế đó sao...

Một nữ nhân tham luyến quyền thế đến vậy, vốn dĩ không xứng đôi với Thụy nhi!

Thụy nhi thật là hồ đồ mới để ý tới một kẻ như thế.

“Tội danh thông đồng bán nước của phụ thân ngươi, Vân Tư Lân, đã bị chứng thực rành rành! Chỉ vì Hoàng thượng còn nhớ đến công lao Vân gia nên mới không hạ chiếu để Đại Lý Tự tuyên án đó thôi! Ngươi còn nghĩ Vân gia vẫn là Vân gia của thuở trước ư?” Thái hậu đứng trên cao, ánh mắt sắc như d.a.o nhìn Vân Sơ: “Không có Vân gia làm chỗ dựa, ngươi còn lấy điều gì để chống lại ý chỉ của ai gia đây?”

Vừa dứt lời, bà ta liền nhấc chân, đạp mạnh lên bả vai Vân Sơ, khiến nàng ta chới với ngã nhào.

Trước khi Thái hậu kịp ra sức, Vân Sơ đã thuận thế ngả người ra sau, khéo léo ngã ngồi xuống đất nên không hề bị thương tổn. Trên gương mặt nàng, vẻ thấp thỏm lo âu giả tạo hiện rõ.

Hoàng thượng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khẽ liếc mắt ra hiệu cho Cao công công.

Cao công công hầu hạ Hoàng thượng hơn bốn mươi năm, lập tức lĩnh hội được thâm ý ẩn chứa trong ánh mắt ấy.

Ý chỉ muốn ông ta lập tức mời vài vị đại nhân Ngự Sử Đài tới đây, để họ tận mắt chứng kiến cảnh Thái hậu bức hôn thế nào, sau đó chép lại tỉ mỉ vào sử sách.

Gà Mái Leo Núi

Hôn sự này thành hay bại đều không quan trọng. Điều Hoàng thượng mong muốn nhất, chính là hủy hoại thanh danh của Thái hậu cùng Sở Thụy.

“Vân Sơ, Vân gia giờ đây đã suy tàn đến mức này, nếu ngươi còn chút thông minh thì phải biết rằng gả cho Thụy nhi là một phúc phận lớn lao cỡ nào!” Thái hậu gằn từng chữ, giọng nói đầy uy hiếp: “Đương nhiên, nếu ngươi kiên trì kháng chỉ, ai gia cũng sẽ không cưỡng ép ngươi phải gật đầu. Nhưng ngươi hãy tự mình cân nhắc xem, liệu ngươi có gánh nổi hậu quả hay không!”

Mí mắt Ân phi bất giác giật thon thót.

Kẻ kháng chỉ, ắt chỉ có một kết cục duy nhất là bị ban cho cái chết.

Dực nhi kháng chỉ mà thoát được một kiếp là bởi nó chính là thân nhi tử của Hoàng thượng. Nào có bậc phụ thân nào lại nỡ đoạt mạng con mình chỉ vì nó không vâng lời chứ.

Nhưng Vân Sơ, nàng ta nào có là gì đâu.

“Nam nhi Vân gia xả thân nơi sa trường, nếu nữ nhi Vân gia vì kháng chỉ mà phải lâm cảnh t.h.ả.m khốc chốn cung đình, nếu chuyện này truyền ra ngoài...” Hoàng hậu nương nương vô cùng lo lắng: “E rằng dân chúng sẽ dị nghị về Thái hậu nương nương.”

Hoàng đế khẽ nhíu đôi mày rồng.

Nếu nữ nhi Vân gia mất mạng dưới tay Thái hậu, lại dưới sự chứng kiến của Ngự Sử Đài cùng quần thần, thì việc này quả thực sẽ gây nên sóng gió lớn.

Người thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ nhận ra những bóng người đang tiến đến gần.

Lúc này, Người mới cất tiếng: “Kháng chỉ bất tuân là tội tru di, Vân Nghi nhân, ngươi có chắc muốn chống lại ý chỉ của Thái hậu không?”

Vân Sơ cũng trông thấy những bóng người bên ngoài đang mau chóng đến gần.

Nàng thầm nghĩ, đại ca hành động thật lẹ làng, chỉ chốc lát đã tới rồi.

Nàng mở lời: “Khải bẩm Hoàng thượng, mệnh phụ nào dám kháng chỉ, chỉ là thuận theo tâm nguyện bản thân mà thôi... Mệnh phụ biết kháng chỉ là tội chết, song Thái hậu sùng Phật, lòng dạ từ bi, mệnh phụ tin rằng Người sẽ không đành lòng hạ thủ như vậy.”