“Đây chẳng phải bệnh nan y, chỉ là chứng bệnh hiếm gặp, không bốc đúng t.h.u.ố.c nên bệnh tình mới ngày một thêm nghiêm trọng.” Ngô Vân thu tay lại, trầm giọng nói: “Mấy năm về trước, sư phụ ta cũng từng gặp một người bệnh tương tự như thế, dùng phương pháp châm cứu để chữa trị vô cùng hiệu nghiệm. Liệu trình đầu tiên là mỗi ngày châm một lần; sau bảy ngày, sẽ chuyển sang ba ngày một lần; rồi lại sau bảy ngày nữa...”
Cuộc đối thoại này đã thắp lên niềm hy vọng cho nhi tử của Phó Tả Đô đốc, Đỗ Lăng cùng Đỗ Anh cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ tiếp tục ở lại châm cứu, Vân Sơ đứng dậy về nhà.
Nàng đâu thể trút bỏ toàn bộ việc thêu thùa hồi môn lên vai mẫu thân. Dẫu sao, đây cũng là hỷ sự của riêng nàng, lại càng là duyên phận nàng hằng mong chờ.
Khi quay về viện, Lâm thị cùng tám tú nương vẫn đang bàn bạc về một vài chi tiết. Vân Sơ nhận thấy, nếu cứ đàm luận mãi như vậy, e rằng ba ngày ba đêm cũng khó lòng định đoạt được điều gì.
Nàng bước qua nói: “Mẫu bách hoa cẩm tú này quả thực thập phần diễm lệ.”
Lâm thị hỏi: “Nếu là bách hoa cẩm tú thì phải chọn hoa nào, chúng ta chọn lựa một chút.”
Các tú nương đều gật gù, nghiêm cẩn bắt đầu kể tên các loài hoa.
Vân Sơ: “...”
Cả trăm loài hoa, chọn lựa từng ấy, e rằng... đầu nàng sắp nổ tung rồi!
Thôi vậy, nàng cũng đã dốc hết tâm tư, cứ để mọi chuyện tùy duyên.
Nàng lén lút rời khỏi ấm các.
Rạng sáng mùng bảy tháng Giêng, khi các đại thần đã quay lại thượng triều, Sở Dực vẫn bặt tăm vô ảnh.
Lòng Vân Sơ càng thêm bất an.
Khi nàng đang lặng lẽ dùng thiện điểm, Thính Tuyết chợt đến bẩm báo: “Tiểu thư, trong cung có thánh chỉ truyền đến.”
Nàng chợt khựng người.
Ban đầu, nàng cho rằng đó là thánh chỉ tứ hôn, song liệu lại, giờ Sở Dực chẳng còn ở kinh thành, Hoàng Thượng e là chưa vội vàng ban hôn vào lúc này.
Cũng có thể là do hôm qua nàng bất ngờ chạm mặt công chúa Khánh Hoa, vị công chúa ấy đã tâu cáo, nên mới có việc này...
Vân Sơ vừa suy tư vừa tiến bước đến tiền viện.
Người phụng chỉ đến truyền lời chính là Tổng quản thái giám thân cận của Hoàng thượng, Cao công công mỉm cười nói: “Vân Nghi nhân, Hoàng Thượng triệu kiến, mời theo ta nhập cung một chuyến.”
Vân Sơ khiêm cẩn cúi đầu: “Thỉnh Cao công công cho phép tiện thiếp được thay đổi y phục.”
Cao công công thấy nàng đang vận thường phục, bèn khẽ gật đầu cho phép nàng lui.
Trong lòng Vân Sơ dâng lên nỗi bất an khôn tả.
Nếu chỉ là chuyện công chúa Khánh Hoa tâu cáo, lẽ nào Hoàng Thượng lại sai Cao công công đích thân đến đây truyền chỉ?
Chắc chắn có đại sự.
Nàng vừa thay cẩm y vừa dặn dò Thính Phong: “Ngươi đến Vân gia báo tin, rằng Hoàng Thượng triệu kiến ta nhập cung.”
Thính Phong vâng lời, lập tức phi thân đến Vân gia.
Gà Mái Leo Núi
Vân Sơ đã thay y phục tề chỉnh, liền ngự loan giá tiến vào cung cấm.
Đi theo Cao công công một hồi lâu, cuối cùng cũng đến được cửa Ngự Thư Phòng.
“Hoàng Thượng, Vân Nghi nhân tới.”
“Tuyên nàng vào.”
Vân Sơ khiêm cẩn cúi đầu, chậm rãi bước vào Ngự Thư Phòng.
Đây là lần đầu tiên nàng đặt chân đến nơi đây, theo lễ nghi không được ngẩng đầu. Nàng quỳ xuống thi lễ, nghe tiếng trên cao truyền xuống cho phép bình thân, nàng mới chậm rãi đứng dậy.
Ánh mắt nàng vô tình lướt qua mấy đôi hài, từ đó nàng đoán định trong phòng còn có Hoàng Hậu nương nương cùng Ân phi.
Hoàng Hậu nương nương khẽ mỉm cười ôn hòa nói: “Trời đất se lạnh, một đường đến đây chắc cũng lạnh cóng cả người rồi. Người đâu, mau dâng trà.”
Vân Sơ khẽ uốn gối thi lễ: “Tiện thiếp tạ ơn Hoàng Hậu nương nương ban trà.”
Hoàng Hậu nương nương tiếp lời: “Vân tiểu thư là người thông minh, bổn cung cùng Hoàng Thượng cũng chẳng muốn quanh co thêm. Mấy ngày trước, Quốc sư đã xem bát tự cho Vân tiểu thư cùng Dực nhi. Việc này cũng đã thông qua ý chỉ của tổ tông, song kết quả lại có phần... chẳng được như kỳ vọng.”
Nói đến đây, Hoàng Hậu khẽ thở dài một tiếng.
Thuở trước, chất nhi Công Tôn Ninh từng ngỏ ý cầu thân Vân Sơ. Vân Sơ khi đó đã tự nhận mình mệnh cách quan tinh nhược, ám chỉ có phần khắc phu.
Bà ta vốn e ngại hôn sự sẽ bị ảnh hưởng, nên mới không tâu chuyện này với Hoàng Thượng. Nào ngờ, rốt cuộc vẫn bị Quốc sư tính toán ra.
Vân Sơ cũng chẳng lấy làm lạ.
Khi trông thấy Ân phi cũng có mặt tại đây, nàng đã thấu tỏ rằng việc hưng sư động chúng triệu nàng nhập cung hôm nay, tất thảy đều vì chuyện hôn sự này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngự Thư Phòng.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh vẫn quất roi; trong phòng, hương trà lại lững lờ lan tỏa.
Ân phi đứng bên cạnh cất lời: “Vân tiểu thư, dẫu hai vị tiểu hoàng tử ái mộ ngươi, song ngươi và Dực nhi quả thực chẳng có duyên phận, hôn sự này đành xem như gác lại đi.”
Người vốn dĩ đã chẳng thể chấp nhận hôn sự này, nào ngờ quốc sư lại luận ra bát tự bất hòa.
Người tìm quốc sư hỏi thăm mới hay, cái gọi là bát tự bất hòa chính là Vân Sơ mang mệnh khắc phu.
Thuở trước, Vân Sơ gả cho Tạ Cảnh Ngọc, một nam tử đang độ tráng niên tuổi ba mươi, đang yên lành bỗng dưng quy tiên.
Thì ra là do mệnh khắc mà đoản thọ.
Tạ gia thất thế, liệu có liên quan tới việc Vân Sơ khắc phu chăng?
Dẫu là mẫu thân nào, cũng chẳng muốn rước về một nàng dâu mang bát tự bất hòa với cốt nhục của mình.
“Hai vị tiểu hoàng tử không hiểu thế nào là bát tự bất hòa.” Ân phi tiếp tục nói: “Ta sẽ sắp xếp cho Vân tiểu thư gặp mặt hai đứa nhỏ, ngươi chỉ cần uyển chuyển từ chối hôn sự này là được.”
Điều đáng ngại nhất chính là nhi đồng làm loạn, một khi làm loạn thật sự khiến người ta đau đầu vô cùng.
Hoàng đế cũng e ngại hai vị tiểu hoàng tử khóc lóc bên tai, chỉ nghĩ đến đã muốn gặp ác mộng.
Người vỗ nhẹ tay, Cao công công bưng một chiếc khay đi vào, bên trong bày đầy trân ngọc quý hiếm.
Hoàng đế cất lời: “Ban cho Vân Nghi nhân.”
Vân Sơ thấu rõ đây chính là vật bồi thường cho nàng.
Nàng cúi đầu, đôi mắt nheo lại, quốc sư đương triều trình độ ra sao, nàng là người tường tận nhất.
Vì lẽ gì mà lại nói bát tự của nàng cùng Sở Dực bất hòa?
Rốt cuộc là kẻ nào đứng sau giở trò?
Ân phi dẫu chẳng ưng thuận hôn sự này, song tuyệt đối sẽ không hành động bỉ ổi như vậy.
Hoàng đế càng không thể nào.
Hoàng Hậu còn mong ước hôn sự thành công tốt đẹp, nên chắc chắn người sẽ chẳng nhúng tay vào.
Vậy sẽ là ai đây?
Vân Sơ vắt óc suy nghĩ trăm bề cũng chẳng thể đoán ra.
Trong lúc nàng đang suy tính cách hóa giải thế cục này, tiếng tiểu thái giám từ ngoài cửa Ngự Thư Phòng hành lễ đã vọng vào: “Bái kiến Thái Hậu, xin cho tiểu nhân đi vào bẩm báo...”
Tiểu thái giám còn chưa dứt lời, Thái Hậu đã sải bước tiến vào.
“Chuyện quốc sư luận bát tự cho Dực nhi và Vân Nghi nhân, ai gia cũng đã nghe nói đến.” Thái Hậu nhìn về phía Vân Sơ nói: “Vân Nghi nhân mang bát tự quan tinh cực nhược, gả cho ai cũng đều khắc phu, giống hệt bát tự của Thụy nhi, gả cho ai cũng khắc thê. Bởi vậy mà những năm gần đây, ai gia chưa từng dám tìm Vương phi cho Thụy nhi, e sợ làm hại đến tính mạng người ta.”
Nghe vậy, Hoàng đế lập tức nhếch khóe môi.
Từ khi Sở Thụy tròn mười lăm tuổi, năm nào Thái Hậu cũng chọn hai ba quý nữ để Sở Thụy xem mắt, tiếc rằng đều bị Sở Thụy từ chối.
Cớ sao qua lời Thái Hậu lại trở nên trang trọng đến vậy.
Người nhất thời không rõ Thái Hậu nói những lời này có dụng ý gì.
“Quốc sư nói, đại sát hợp đại sát, sát sát phương hóa hung thành tường.” Thái Hậu lộ ra tươi cười: “Ai gia đã nhờ quốc sư xem bát tự của Vân Nghi nhân cùng Thụy nhi, nào ngờ lại là duyên trời định sẵn.”
Hoàng đế ngẩn người.
Thái Hậu lại muốn gả Vân Sơ cho Sở Thụy sao?
Thái Hậu ôm tâm tư gì, trong lòng người biết rõ mồn một. Vẫn luôn muốn tìm cho Sở Thụy một thê tử có gia thế để giúp người mưu phản.
Giờ đây Vân gia đã sa sút đến nông nỗi này, cớ sao Thái Hậu lại...
Nhưng nghe nói trước đây Thái Hậu từng sai người lấy huyết đầu tim của Vân Sơ, hay là người muốn cưới Vân Sơ về để tiếp tục lấy huyết?
Vân Sơ cũng kinh ngạc khôn tả.
Thì ra kẻ giấu mặt giở trò chính là Thái Hậu.
Thái Hậu lại muốn gả nàng cho Sở Thụy?
Rốt cuộc vì cớ gì?
Thái Hậu một lòng muốn khôi phục thế lực của Tiên Thái Tử, vắt óc bày mưu, mượn sức khắp nơi. Nay Vân gia đã chẳng còn như xưa, cớ sao Thái Hậu lại hao hết tâm tư để Sở Thụy cưới nàng?
“Vân Nghi nhân, ngươi có nguyện ý gả cho Thụy nhi?”
Thái Hậu ôn hòa dò hỏi.