Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 310



Thái Hậu bỗng bừng mở hai mắt.

Bà ta và Hoàng đế tranh đấu ngầm nhiều năm, từng đường đi nước bước trong lòng đối phương đều tường tận như lòng bàn tay.

Hoàng đế biết rõ việc này chẳng liên quan đến Thụy nhi, nhưng cứ muốn dựa vào đó để chèn ép bà ta.

Thái Hậu thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Thụy nhi đã bị phế đi tước vị Vương gia, ta cũng sẽ chuyển khỏi An Khang Cung. Sau này, ta sẽ không còn lấy thân phận Thái Hậu mà xuất hiện trước mặt thiên hạ. Ta làm như vậy, Bệ hạ đã vừa lòng chưa?”

Hoàng đế thầm cười khẩy trong lòng.

Thái Hậu một mực ôm mộng chiếm đoạt giang sơn của ta. Hiện giờ, ta đã có đủ nhân chứng vật chứng về tội mưu phản của bà ta, chẳng lẽ chỉ cần chuyển khỏi An Khang Cung là xong xuôi tất cả?

Nếu ta là kẻ thất bại, ta tin chắc Thái Hậu sẽ không chút do dự mà hạ sát ta.

Bà ta dựa vào điều gì mà dám nghĩ ta sẽ nhẹ nhàng bỏ qua?

Hoàng đế đúng là không thể ra tay hạ sát Thái Hậu, bởi bà ta là đích mẫu của hắn. Dù Thái Hậu có phạm sai lầm lớn đến đâu, hắn cũng chẳng có tư cách để trừng phạt. Song, ta vẫn có thể...

“Thái Hậu tuổi cao, cứ ở lại An Khang Cung an hưởng tuổi già đi.” Hoàng đế thản nhiên cất lời: “Sở Thụy đã phạm sai lầm tày trời, hắn tất phải trả một cái giá thật đắt!”

“Bệ hạ!” Thái Hậu lớn tiếng chất vấn: “Thái Tử trưởng huynh của Bệ hạ cũng chỉ còn lại một huyết mạch duy nhất là Thụy nhi, Bệ hạ nhất định phải dồn Thụy nhi vào bước đường cùng như vậy sao?”

Hoàng đế vẫn cứ lặng thinh nhìn Thái Hậu.

Thái Hậu cũng như vậy nhìn Hoàng đế.

Hai người tranh đấu nhiều năm, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là có thể thấy được tâm tư sâu thẳm ẩn giấu trong đáy mắt đối phương.

Trong đáy lòng của mỗi người đều cất giữ những điều ám ảnh bí mật chẳng muốn để ai hay.

Hoàng đế chẳng hề che giấu, bộc lộ hết thảy.

Cuối cùng, Thái Hậu trong nỗi tuyệt vọng, đành dời ánh mắt đi.

“Việc thông địch phản quốc là do ta sai Phùng Phẩm thực hiện, hoàn toàn không liên can đến Sở Thụy.” Thái Hậu nhìn về phía Hoàng Hậu: “Ta biết ngươi là người lòng dạ rộng rãi, ngươi thay ta truyền lời cho Sở Thụy, nói với hắn, chỉ khi nào hắn có được huyết mạch của chính mình, ta mới có thể yên lòng nhắm mắt.”

Hoàng Hậu còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy Thái Hậu đột ngột lao đầu vào cây cột trụ kim bích sừng sững trong Ngự Thư Phòng.

Thân thể bà ta mềm oặt đổ gục xuống bên chân Vân Sơ, m.á.u tươi đầm đìa tuôn ra từ vầng trán.

Vân Trạch đưa tay kéo Vân Sơ ra phía sau lưng mình.

Thái Hậu vươn tay, duỗi về phía cánh cửa Ngự Thư Phòng, ở đó còn có mười mấy vị đại nhân của Ngự Sử Đài. Từ lúc bọn họ tới đây, chưa một ai thốt được lời nào, bởi lẽ tất cả đều đã ngây dại cả rồi. Đầu tiên là Thái Hậu bức hôn ban chết, sau đó đầu của Phùng Phẩm rơi xuống đất, tiếp theo là Vân Tư Lân trình thư nhận tội, Hoàng Thượng lại muốn tróc nã Sở Thụy… cuối cùng, Thái Hậu đột nhiên lao đầu vào cột tự vẫn.

Mọi biến cố diễn ra quá đỗi chớp nhoáng, khiến mọi người còn chưa kịp định thần để thấu hiểu sự tình.

“Càn nhi...”

Thái Hậu khẽ thốt lời.

Càn nhi chính là tên của Ý Từ Thái Tử.

Hình như bà ta nhìn thấy nhi tử đang đi về phía bà ta.

Bà ta lập tức nở nụ cười: “Càn nhi, rốt cuộc nương cũng được gặp con...”

Thái Hậu mở to mắt, ánh sáng trong đồng tử dần dần tan đi, mất hẳn sinh khí.

Hoàng đế cứ thế dõi nhìn Thái Hậu trút hơi thở cuối cùng.

Thái Hậu ly thế, đám vây cánh của bà ta cũng đành bó tay. Mà Sở Thụy cũng vốn vô tâm với mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi này, vậy là bóng ma cố Thái Tử để lại trong lòng người cũng cuối cùng tan biến.

“Thái Hậu và Phùng gia cấu kết với Nam Việt, ý đồ mưu phản. Ngự Lâm Quân nghe lệnh, lập tức niêm phong An Khang Cung, bắt giữ toàn bộ Phùng gia!” Hoàng đế khẽ gật đầu, cất lời đầy thỏa mãn: “Trụ Quốc đại tướng quân Vân Tư Lân lập đại công, được phong Đại tư mã. Ba ngày sau, toàn cõi thiên hạ sẽ cùng nhau chúc mừng!”

Toàn bộ quần thần đều ngỡ ngàng, đứng chôn chân tại chỗ.

Trụ Quốc đại tướng quân là quan Nhất phẩm, Đại tư mã cũng là Nhất phẩm. Từ thời khai quốc, hai chức quan này chưa từng được ban phong cho cùng một người, bởi vì quyền lực quá lớn, dễ uy h.i.ế.p hoàng quyền, dẫn tới nhiều mối hỗn loạn không cần thiết.

Gà Mái Leo Núi

Trăm năm sau, Hoàng Thượng lại khôi phục chức Đại tư mã. Chưa xét đến chức vị này liệu có thực quyền hay không, nhưng cũng đủ để chứng tỏ Hoàng đế coi trọng Vân gia. Đây quả là vinh hiển bậc nhất!

Bách tính khắp kinh thành đều đổ ra đường phố.

Sau khi bọn họ nghe nói Vân Tư Lân đã về kinh thì lập tức chạy tới trước cửa hoàng cung đứng chờ.

Lúc Vân Tư Lân ra khỏi cung, dân chúng nườm nượp đổ xô tới dâng lên ông đủ loại lễ vật như cành lá biếc vốn hiếm thấy giữa mùa đông, đóa mai vàng đang độ khoe sắc, hay những đóa cúc kiên cường bất khuất; hoặc là một túi lương thực, một giỏ trứng gà, hay dăm ba mớ rau xanh. Đó đều là những lời chúc phúc chân thành và đẹp đẽ nhất từ thẳm sâu tấm lòng lê dân bách tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ta biết Trụ Quốc đại tướng quân sẽ chẳng thể nào ly thế!”

“Đại tướng quân chỉ là giả chết, mượn cơ hội tiếp cận Phùng Phẩm, đích thân c.h.é.m đầu hắn, sau đó lại dùng danh nghĩa Phùng Phẩm mà phát động quân binh tấn công Nam Việt. Vị quốc vương Nam Việt kia dù nằm mộng cũng không ngờ bản thân lại phải bỏ mạng một cách bất ngờ, t.h.ả.m hại như vậy!”

“Đại tướng quân chỉ mang theo ba trăm thân binh mà đã có thể tiêu diệt Nam Việt, quả là dụng binh như thần, tài năng phi phàm!”

“Nghe đồn khi đại tướng quân vừa hồi cung, ngài đã kịp thời phát giác Thái Hậu đang bức ép trưởng nữ Vân gia tự vẫn. Nếu không nhờ ngài còn sống trở về, trưởng nữ Vân gia e rằng đã vong mạng!”

“Chẳng lẽ lại có chuyện đó? Tại sao Thái Hậu lại có thể làm ra hành động táng tận lương tâm, đáng kinh tởm như vậy chứ?”

“Nghe nói bà ta muốn ép gả nữ nhi Vân gia cho tên Trang Thân Vương ốm yếu, hừm, hắn đã sớm chẳng còn là Vương gia nữa, chỉ là một tên phế nhân mà còn vọng tưởng cưới nữ nhi Vân gia.”

“Ôi chao, đừng nói thế. Hắn cũng là một kẻ đáng thương, hoàn toàn trở thành con rối trong tay Thái Hậu.”

“Thật đáng thương. Không có Thái Hậu che chở, e rằng hắn đã mất mạng từ lâu rồi.”

“...”

Giữa những lời bàn tán xôn xao, Vân Tư Lân cuối cùng cũng trở về Vân gia.

Cùng lúc đó, Sở Dực cũng mới từ ngoại thành trở về. Hắn đã phải tốn không ít công phu mới bắt được tên hái hoa tặc kia. Thực ra, không phải công phu của gã đó cao cường, mà bởi gã rất tinh thông thuật dịch dung và lẩn trốn, khiến hắn hao phí rất nhiều thời gian.

Hắn quả thực không ngờ, chỉ mới rời kinh thành mấy ngày mà hoàng cung lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy.

Nếu Vân tướng quân không kịp thời hồi kinh, hắn thật không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy đến.

Quốc sư nói bát tự của hắn và Vân Sơ không hợp, đây là do Thái Hậu bày mưu bức hôn, hay thực sự có chuyện như vậy?

Sở Dực liền thúc ngựa phi nhanh, hướng thẳng đến chỗ Vân Sơ.

Vân Sơ từ hoàng cung trở về, vừa mới tắm gội xong, lúc này vẫn đang lau tóc, định bụng sửa soạn tề chỉnh sẽ quay về Vân gia. Bất chợt, nàng thấy Sở Dực từ vòm cửa bước vào, tiến thẳng đến noãn các.

“Sở Dực, chàng về rồi. Chàng có bị thương không?”

Nàng bước vội tới, siết c.h.ặ.t t.a.y nam nhân, kéo hắn vào trong noãn các.

Thân thể lạnh lẽo của Sở Dực dần trở nên ấm áp ngay khi vừa đặt chân vào noãn các. Nét mặt vốn lạnh lùng của hắn cũng dần trở nên nhu hòa.

Hắn đưa tay vuốt mái tóc dài còn vương chút ẩm ướt của nàng: “Sơ nhi, thật có lỗi, là ta đã không bảo vệ được nàng.”

Vân Sơ thấy hắn không hề hấn gì thì khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta cũng không đoán trước được sẽ có chuyện như vậy, chàng không cần phải tự trách.”

Nàng mỉm cười nói tiếp: “Phụ thân ta đã trở về, Vân gia đang rất náo nhiệt. Chàng có muốn đến thăm một chút không?”

“Không cần vội vã bái kiến Vân tướng quân.” Trong mắt Sở Dực lộ ra một tia lạnh lẽo: “Quốc sư ăn nói bừa bãi, đức không xứng vị. Để ta xử lý lão trước đã.”

Vân Sơ khẽ đảo mắt.

Nàng còn đang suy tính xem phải làm sao để đưa Đinh Nhất Nguyên lên vị trí kia, chưa kịp nghĩ ra thì thời cơ đã đến.

Nàng mở miệng: “Chàng nghe ta nói vài lời đã...”

Dù trong phòng ngoài phòng đều là người thân, nhưng khi đề cập tới chuyện này, Vân Sơ vẫn nói rất nhỏ tiếng.

Sở Dực khẽ cúi đầu, gương mặt cách nàng trong gang tấc.

Nàng vừa mới tắm gội xong, hương thơm thoang thoảng từ người nàng tỏa ra khiến Sở Dực có phần ngẩn ngơ.

Nhưng khi nghe Vân Sơ nói xong, hắn lập tức không còn tâm tư thưởng thức mùi hương này nữa, kinh ngạc hỏi: “Nàng nói thật sao?”

Vân Sơ gật đầu: “Chàng hãy tin ta.”

Sở Dực hoàn toàn tín nhiệm nàng.

Hắn cúi người hôn lên trán nàng rồi xoay người đi ra ngoài.

Hắn phải đưa tên hái hoa tặc kia đến Đại Lý Tự rồi vào cung bẩm báo chính sự với Hoàng đế.

Bẩm báo xong việc công, Hoàng đế hờ hững lên tiếng: “Bát tự của con và Vân Sơ đã được Quốc sư xem qua, không tương hợp. Tạm thời gác lại chuyện hôn sự của con đi.”

So với chuyện bị khắc mệnh, thà rằng cả đời không kết hôn còn hơn.

Sở Dực cung kính chắp tay: “Vâng, phụ hoàng.”