Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 311



Rời khỏi Ngự Thư Phòng, hắn dời bước đến An Khang Cung.

Đây chính là tẩm điện của Thái Hậu, hiện tại đã bị niêm phong. Rất nhiều Ngự Lâm Quân đang tra xét bên trong.

Hắn đi tới một thiên điện nằm bên cạnh, lập tức trông thấy Sở Thụy đang đứng ở đó.

“Ta biết ngươi sẽ đến.”

Sở Thụy ngẩng đầu nhìn Sở Dực, giọng nói khàn khàn suy yếu.

Sở Dực chậm rãi tiến đến, ung dung cất lời: “Hửm?”

“Hôn sự giữa ngươi và Vân tiểu thư gần như đã định đoạt, chỉ vì lời phán ‘bát tự bất hợp’ của quốc sư mà bị đình trệ. Lời của vị quốc sư kia quả thực có liên quan đến Thái Hậu.” Sở Thụy từ tốn nói: “Mà nguyên do Thái Hậu làm vậy, chính là vì ta đã bẩm với lão nhân gia rằng ta muốn cưới Vân Sơ làm chính thê.”

Nhãn đồng của Sở Dực bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Hắn có phần ngoài dự liệu, không ngờ Sở Thụy lại thẳng thắn thừa nhận tâm tư của mình đối với Vân Sơ.

Cũng khỏi khiến hắn phải phiền não cật vấn.

“Nhưng ta không như ngươi, ngươi yêu thích Vân Sơ, còn ta thì không.” Sở Thụy khẽ ho vài tiếng, tiếp tục nói: “Không lâu trước đây, quốc sư từng phán, người xuất thân tướng môn tàn sát vô số, huyết mạch trong thân cũng mang theo sát khí. Mà nữ tử thuần âm thì sát khí nồng đậm, có thể hóa giải độc khí. Vân Sơ là đích nữ tướng môn, trong mắt Thái Hậu, nàng chính là giải d.ư.ợ.c tốt nhất cho chứng thai độc của ta. Thái Hậu vẫn luôn chú ý tới Vân Sơ, ta muốn cưới nàng chỉ vì muốn bảo hộ nàng, không mong trên đời này lại có thêm một người vì ta mà bỏ mạng.”

Nghe vậy, Sở Dực cười nhạt: “Cho nên ngươi cho rằng ngươi có thể bảo hộ nàng tốt hơn cả ta ư?”

Sở Thụy c.ắ.n chặt môi, hồi lâu sau mới đáp: “Nếu việc này thành, ngươi tất sẽ không từ thủ đoạn đối phó Thái Hậu, Thái Hậu tạ thế thì Vân Sơ sẽ được yên ổn. Nếu việc này bại, chứng tỏ Thái Hậu không địch lại ngươi, lúc đó ta sẽ tin tưởng ngươi có thể bảo hộ Vân Sơ.”

Sở Dực trầm mặc.

Hắn trầm mặc trước sự thẳng thắn đến bình thản của đối phương.

Cũng trầm mặc vì cách Sở Thụy bày mưu tính kế với Thái Hậu.

Chỉ là Vân tướng quân hồi kinh kịp thời nên đã phá tan thế cục này.

“Ta đối với Vân Sơ hoàn toàn không có tình yêu nam nữ.” Sở Thụy nở một nụ cười yếu ớt: “Hy vọng không mạo phạm đến ngươi.”

Sở Dực bình thản mở miệng: “Thái Hậu đã mất, có lẽ ngươi cũng khó mà ở lại hoàng cung. Ta sẽ tìm một nơi ở tốt cho ngươi, ngươi cứ chuyên tâm dưỡng bệnh đi.”

Sở Thụy cụp mắt.

Xem ra Sở Dực vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn. Đây là muốn khống chế hành tung của hắn, khiến hắn không thể quấy phá lung tung.

Thân thể bệnh tật này của hắn đã sớm bị đào rỗng, còn có thể làm được gì nữa đây.

Hắn cười khổ: “Tìm một tiểu viện nông gia có núi có sông ở ngoài thành là được. Có thể xin ngươi trồng giúp ta một ít hoa không, ta muốn trồng thật nhiều hoa để sau này có thể tạ thế trong một rừng hoa xuân sắc tươi sáng.”

Gà Mái Leo Núi

Sở Dực gật đầu đáp ứng.

Thái Hậu băng hà, Phùng gia bị thanh toán, những người thân thích qua lại cũng bị xét xử chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, khiến triều thần kinh hoàng thất sắc.

Buổi thượng triều hôm sau, mọi người nghị luận chuyện Phùng gia rất lâu, nói từ sáng sớm cho tới tận chính ngọ.

Khi việc của Phùng gia gần kết thúc, Sở Dực từ trong đám người đứng dậy: “Bẩm báo phụ hoàng, lần này nhi thần truy lùng hái hoa tặc đã phát hiện được một khối cự thạch màu đen trong rừng, mời phụ hoàng xem qua!”

Thị vệ ngoài cửa đẩy xe vào, trên xe là một khối đá to cao gần bằng một người.

Trên mặt đá khắc vài hàng văn tự: Đại Tấn suy vong, họa bởi Kỳ thị. Kỳ thị chi ngôn, hoạ loạn vô cùng.

Cả triều đình đều kinh sợ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỳ chính là dòng họ của quốc sư. Ý của những lời này chính là Đại Tấn sắp sụp đổ, đây là vì Kỳ thị nói bậy nên mới dẫn tới họa loạn khôn cùng.

Triều dã sôi trào.

“Đây là thiên ý báo động trước!”

“Kỳ thị chính là quốc sư, quốc sư có thể thông thiên nhưng lại tạo khẩu nghiệp nên trời cao giáng tội lên toàn bộ Đại Tấn sao?”

“Cái này, cái này rốt cuộc là ý gì?”

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt quần thần đều dồn về phía Quốc sư.

Dù Quốc sư ngày nào cũng thiết triều, song lão chỉ bẩm báo những chuyện liên quan đến thời tiết, thiên tượng như khi nào trời hạ nhiệt, khi nào tuyết rơi, rất ít khi tham dự vào việc triều chính.

“Chỉ là mấy lời xằng bậy!” Kỳ Quốc sư phất ống tay áo: “Một khối đá lớn mà thôi, phàm nhân tự khắc chữ lên đó thì lại biến thành lời cảnh cáo từ trời xanh sao, thật nực cười!”

Hộ bộ Thượng thư cũng cho rằng đây là một trò đùa: “Có lẽ là từ ngàn năm trước dân chúng khắc lung tung, rồi cơ duyên xảo hợp bị Bình Tây Vương phát hiện mà thôi.”

“Nhưng tại sao lại trùng hợp đến thế?” Một vị đại thần khác mở lời: “Cũng là Đại Tấn, cũng là Kỳ thị, hai điều này đã ứng nghiệm, vậy thì những cái khác liệu có ứng nghiệm hay không?”

“Đúng vậy, đúng vậy, biết đâu đây chính là lời cảnh cáo của trời cao dành cho Đại Tấn thì sao, nếu không nghe theo lời khuyên của ông trời, e rằng…”

“Hoàng thượng, thà rằng tin là có còn hơn không tin.”

Thấy nhiều người tin tưởng nội dung trên tảng đá kia như vậy, Kỳ Quốc sư tức tới phát điên.

Lão ta quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, vi thần tại vị nhiều năm như vậy, vì nước vì dân, cúc cung tận tụy, Hoàng thượng đều đã nhìn thấy cả, sao có thể vì một tấm bia đá nhỏ nhoi mà phủ nhận tất cả công lao của vi thần…”

“Nếu đã vậy…” Bình Tân hầu không nhịn được mở lời: “Hoàng thượng, chi bằng mời Đinh tiên sinh tới tính một quẻ xem sao?”

Hoàng đế nheo mắt: “Đinh tiên sinh nào?”

“Hoàng thượng, Đinh tiên sinh đoán mệnh như thần.” Bình Tân hầu nói vanh vách như học thuộc lòng: “Vi thần đã từng nhờ Đinh tiên sinh tính rất nhiều lần, lần nào cũng đúng y chang, xưng là thần toán tử cũng không quá lời.”

Vừa nghe lời này, Kỳ Quốc sư chỉ cười mỉa mai.

Lão ta cũng từng nghe qua tên tuổi của Đinh tiên sinh này, chỉ là một thầy bói toán trên giang hồ mà thôi, loại người như vậy vơ đại cũng được một đống, lão ta căn bản chẳng để trong lòng.

“Bình Tân hầu lại đề cập tới một thuật sĩ giang hồ trên Kim Loan Điện, chẳng phải là coi rẻ triều chính sao.” Kỳ Quốc sư mở lời: “Để một thầy bói lang thang tới tính chuyện quốc gia đại sự, thật đúng là một trò cười.”

Bình Tân hầu lên tiếng giải thích: “Đinh tiên sinh không giống những thuật sĩ khác, hắn thật sự…”

Trong số văn võ bá quan cũng từng có người đi tìm Đinh Nhất Nguyên xem mệnh, nhưng cũng chỉ có mười mấy người mà thôi, những người khác đều khịt mũi coi thường.

“Quốc sự Đại Tấn không tới phiên một kẻ đoán mệnh lừa đảo khoa tay múa chân.”

“Chỉ là mấy trò gạt người thôi, chỉ có Bình Tân hầu ngốc nghếch tin mấy lời này.”

Thái tử đứng ở hàng đầu tiên đã nhịn một hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mở lời nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng từng đi tìm Đinh tiên sinh đoán mệnh. Trước khi Thái Tử Phi lâm bồn, nhi thần dò hỏi Quốc sư thai này là nam hay nữ, Quốc sư tính một quẻ rồi lại nói là thiên cơ bất khả lộ. Nhi thần không rõ chỉ là tính nam hay nữ mà thôi, sao lại dính đến thiên cơ rồi? Vậy tại sao bình thường Quốc sư đoán mệnh cho phụ hoàng lại có thể tiết lộ? Vì thế nhi thần đã đi tìm Đinh tiên sinh, Đinh tiên sinh tính toán một chút rồi nói với nhi thần thai này là nam hài, quả nhiên, Thái Tử Phi đã sinh hạ đích trưởng tử cho nhi thần.”

Kỳ Quốc sư không thể nào tin nổi.

Thái tử thân là trữ quân của một nước lại đi tìm đám bịp bợm giang hồ tính nam nữ, thật là trò cười lớn nhất thiên hạ, chí mạng hơn là Thái tử lại nói thẳng ra như vậy.

Hoàng đế cũng nhíu mày.

Kẻ khác đi tìm người đoán mệnh thì thôi đi, nhưng một người có thân phận như Thái Tử lại cũng hưởng ứng theo việc tầm thường ấy, thật khiến người khác chê cười.

Có Thái Tử đi đầu, những kẻ từng tìm Đinh Nhất Nguyên đoán mệnh cũng nhộn nhịp đứng ra bàn luận rôm rả.