Lòng hiếu kỳ của vô số người đều bị gợi lên. Đinh tiên sinh kia tính quẻ lại chuẩn xác đến thế ư?
“Nhi thần cho rằng có thể mời Đinh tiên sinh tới thử một lần.” Sở Dực chắp tay nói: “Nếu hắn có thể nói ra được điều gì đó thì chứng tỏ người này cũng có chút bản lĩnh, bằng không nếu hồ ngôn loạn ngữ thì cứ kéo ra ngoài c.h.é.m đầu, cũng coi như là trừ bỏ một kẻ yêu ngôn họa chúng.”
Nghe vậy, Bình Tân hầu rụt cổ không dám hó hé.
Bình Tân hầu nhắc đến Đinh tiên sinh trên Kim Loan Điện quả là quá hấp tấp, lỡ đâu Đinh tiên sinh không thể tính được vận mệnh quốc gia thì chẳng phải sẽ bị chính ông ta hại c.h.ế.t sao?
“Tuyên Đinh Nhất Nguyên yết kiến!”
Hoàng đế ra lệnh, Cao công công lập tức truyền ý chỉ xuống dưới, từng lớp từng lớp truyền đạt, chưa đến nửa canh giờ là Đinh Nhất Nguyên đã được đưa tới Kim Loan Điện.
Đinh Nhất Nguyên mặc một bộ xiêm y màu vàng, chòm râu rất dài, thoạt nhìn toát lên phong thái của bậc cao nhân ẩn sĩ.
“Thảo dân bái kiến Hoàng Thượng.”
Hắn không quỳ xuống đất mà chỉ khom lưng hành lễ. Tư thái tuy thanh cao nhưng trong mắt chẳng mảy may có vẻ khinh thị, ngược lại vô cùng tôn kính vị Thiên tử đang ngự trên long ỷ kia.
Hoàng đế biết thế ngoại cao nhân không câu nệ lễ tiết phàm trần, cũng chẳng chấp nhặt. Người nhàn nhạt cất lời: “Ngươi chính là Đinh tiên sinh chăng?”
“Đúng là tại hạ.”
“Ngươi có thấy cự thạch to trong điện không? Trẫm gọi ngươi tới là muốn ngươi tính một quẻ liên quan tới tảng đá này.”
Đinh Nhất Nguyên đi một vòng quanh tảng đá, sau đó lấy ra ba đồng tiền từ trong tay áo, ngồi xuống tại chỗ nhắm mắt miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Thấy một màn như vậy, Kỳ quốc sư lập tức châm chọc: “Tính vận mệnh quốc gia thì phải lập đàn, thỉnh lão tổ thiên sư thần vị, cũng cần cờ hoa pháp khí... Chỉ dùng ba đồng tiền làm sao thông được linh khí thiên địa, làm sao xem được tương lai? Quả là loại thuật sĩ giang hồ, thật đáng chê cười.”
Rất nhiều đại thần lần lượt lắc đầu ngao ngán.
“Xem ra chỉ là một kẻ lừa bịp gạt người mà thôi.”
“Vậy mà lại lừa được đến Kim Loan Điện, xem ra tử kỳ của hắn đã cận kề.”
“Trước khi c.h.ế.t có thể nhìn thấy đương kim Thiên tử, cũng xem như là phúc duyên của hắn.”
“Kiếp sau hãy sống lương thiện đôi chút.”
Đinh Nhất Nguyên ngó lơ mọi lời đàm tiếu.
Hắn biết rõ làm việc gì thì phải theo đến cùng, nếu đã lựa chọn đi con đường này thì hắn không thể làm một kẻ vô dụng bỏ cuộc giữa chừng.
Hắn từng cố ý đến một số đạo quan học vài thứ, càng học lại càng thấy nghề này chỉ nói về những thứ mịt mờ, huyền hoặc, chẳng có lấy một phần thực chất.
Không còn cách nào khác, vậy thì cứ học cách dùng những thứ mơ hồ này để phô trương thanh thế.
Đinh Nhất Nguyên tùy ý đặt ba đồng tiền kia xuống đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào đồng tiền, đôi mắt dần trở nên sắc lạnh, dường như đang giao cảm với một thế lực vô hình nào đó.
Ngay sau đó, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào đồng tiền, di chuyển chúng theo một hình thù kỳ quái. Càng di chuyển thì thần sắc của hắn càng trở nên trầm mặc.
Không biết hắn cảm nhận được điều gì, ngón tay đột nhiên run lên, thân thể cũng run lẩy bẩy, tựa hồ đang gắng sức trấn định tâm thần. Hắn nhặt ba đồng tiền lên, nhìn về phía người ngồi trên cao rồi chắp tay nói: “Hoàng Thượng, quẻ tượng hiển linh, cho thấy những chữ trên cự thạch kia quả thực là lời cảnh báo từ thượng thiên.”
“Nói hươu nói vượn! Ăn nói bừa bãi! Yêu ngôn hoặc chúng!” Kỳ quốc sư lạnh lùng cất lời: “Nếu chỉ ba đồng tiền cỏn con có thể tính toán vận thế thiên hạ, vậy thì thế gian này há chẳng phải đã sớm đại loạn rồi sao?”
“Quả thực là đại loạn.” Đinh Nhất Nguyên gằn từng chữ một, giọng nói kiên định: “Quốc sư nhìn thấy thiên cơ nhưng lại bóp méo thiên mệnh, vậy nên mới dẫn tới trời phạt. Ba ngày sau phương Nam sẽ xảy ra địa chấn, đó chính là minh chứng.”
Lời hắn vừa dứt, tất cả mọi người trong triều đều ồ lên kinh ngạc.
“Ba ngày sau phương Nam gặp địa chấn ư?”
“Đúng là cuồng ngôn lộng ngữ!”
“Thật quá buồn cười. Bệ hạ, xin mau kéo tên này xuống trảm đi!”
Vô số ánh mắt hoài nghi hiện rõ trên gương mặt các triều thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay cả Bình Tân hầu, người vốn luôn tín nhiệm Đinh Nhất Nguyên, lúc này cũng khó lòng tin tưởng.
Bởi lẽ, ai nấy đều biết địa chấn thường xảy ra ở những vùng núi non hiểm trở như Tây Bắc, chưa từng nghe nói phương Nam lại có thể gặp tai ương này. Muốn mọi người tin tưởng quả là điều không tưởng.
“Đã là ba ngày, vậy cớ sao không chờ ba ngày sau rồi hẵng nói?” Đinh Nhất Nguyên vuốt chòm râu dài, vẻ mặt bình thản: “Bệ hạ có thể tạm giam thảo dân vào địa lao. Ba ngày sau, sự thật sẽ được sáng tỏ.”
Hắn vươn tay, cử chỉ điềm tĩnh đến lạ.
Ánh mắt Hoàng đế chợt lóe lên.
Người không dám chắc kẻ này có thật sự có bản lĩnh hay không, nhưng ít nhất hắn đã đưa ra một thời hạn cụ thể.
Dù có tin hay không, dù chuyện này là thật hay giả, chỉ cần chờ đợi ba ngày là mọi việc sẽ rõ.
Hoàng đế thản nhiên mở miệng: “Trẫm mời Đinh tiên sinh tới hoàng cung làm khách, sao có thể giam ngươi vào địa lao? Người đâu, hãy mời Đinh tiên sinh đến Tử Vi Cung tĩnh dưỡng.”
Nếu kẻ này thật sự có thể tính toán được vận mệnh, thì y chính là một thiên tài hiếm có, tuyệt đối không thể đắc tội.
Còn nếu y chỉ đang hồ ngôn loạn ngữ, thì ba ngày sau xử tội cũng chưa muộn.
Đinh Nhất Nguyên được đưa đến Tử Vi Cung.
Kỳ quốc sư định nói điều gì đó, nhưng Hoàng đế đã phất tay: “Quốc sư thử tính toán thời tiết phương Nam xem thế nào.”
Kỳ quốc sư chỉ đành tuân mệnh.
Ngay sau đó, Hoàng đế hạ lệnh cho Hộ bộ cấp tốc tích trữ lương thực, đồng thời điều động Ngự Lâm Quân ngày đêm lên đường, gấp rút tiến về phương Nam tám trăm dặm...
Cùng lúc này, tại Vân gia, tiệc khánh công Trụ Quốc Đại tướng quân đ.á.n.h hạ Nam Việt cũng đã bắt đầu.
Kể từ khi Vân Tư Lân mất tích, các quan văn trong Vân gia gần như bị bãi miễn, địa vị của Vân gia ở kinh thành lập tức suy chuyển, xuống dốc không phanh, những mặt khác cũng chịu ảnh hưởng nặng nề.
Giờ đây, Vân Tư Lân lập công trở về triều, được phong chức Đại tư mã, nắm giữ cả hai chức quan Nhất phẩm. Đây là trường hợp duy nhất của Đại Tấn tính đến ngày nay.
Vinh sủng tột bậc ấy đã đẩy Vân gia lên đỉnh cao quyền quý, thậm chí còn huy hoàng hơn trước.
Có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu người đến tham dự tiệc khánh công này.
Lúc Vân Sơ tới, trong viện đã khách khứa tấp nập ra vào, người người nô nức.
Tuy trời không có tuyết rơi nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh. Sân viện không giống như phòng ốc, dù có đốt lò than thì cũng chẳng xua tan được bao nhiêu hàn khí.
Thế nhưng các tân khách vẫn tụ thành tốp năm tốp ba đứng trong sân nói chuyện với nhau. Bởi vì Vân Tư Lân không có mặt, đám khách khứa liền quay sang lôi kéo người Vân gia trò chuyện.
Vân Nhuận nhìn cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt trước mắt, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi kinh sợ.
Thật ra, sau khi Vân gia gặp biến cố, nhạc phụ y từng nhiều lần ám chỉ y nên từ bỏ đường tà, quy về chính đạo, dùng một số nhược điểm của Vân gia để đổi lấy tiền đồ xán lạn.
Y quả thật đã động tâm. Song nương y ngày ngày ân cần khuyên nhủ, một chút tâm tư ích kỷ kia cũng đã bị dập tắt ngay từ trong trứng nước.
Y cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân đã không lựa chọn sai lầm, nếu không, giờ đây y chắc chắn sẽ bị gạch tên khỏi tộc phổ Vân gia.
Vân Sơ đứng ngoài sân một hồi, cảm thấy rét buốt thấu xương, liền vội vã bước vào noãn các.
Mẫu thân nàng đang ngồi trong đó, dung nhan rạng rỡ trò chuyện cùng các vị phu nhân. Vân Sơ thuận thế tìm một chỗ an tọa.
Các phu nhân lập tức hướng về phía nàng, không ngớt lời tán dương.
Muôn vàn lời khen ngợi còn chưa kịp lọt hết vào tai, đã có hạ nhân từ ngoài vọng vào, cao giọng bẩm báo Thánh thượng giá lâm. Quần thần vội vã rời khỏi noãn các, cấp tốc ra nghênh đón.
Gà Mái Leo Núi
Hoàng thượng và Hoàng hậu, cùng với các hoàng tử đều ngự giá, càng minh chứng cho sự tín nhiệm và vinh sủng mà hoàng thất dành cho Vân gia.
“Không cần đa lễ.” Hoàng đế xua xua tay, cất lời: “Chớ vì trẫm mà câu nệ. Hôm nay là tiệc khánh công của đại tướng quân, các khanh phải cùng đại tướng quân tận hưởng yến tiệc, ăn ngon uống tốt. Đó mới là lòng trung của các khanh đối với trẫm.”