Sau khi Vân Sơ dọn về Vân gia, đã bốn, năm ngày không được gặp Sở Dực. Nàng ngày nào cũng bị Lâm thị bắt ngồi trong phòng thêu giá y cùng các tú nương.
Nàng chẳng thể an lòng ngồi thêu mà lại phái người đi phương Nam một chuyến, chờ lúc phụ thân nàng tới đó thì có thể trữ thêm một ít lương thực, để có thể cứu tế cho bá tánh gặp nạn... Nhưng nay Vân gia đang ở vị thế cao, không nên đơn độc quyên góp lương thực mà nên quyên chung với các đại thần khác, thông qua Hộ bộ để bày tỏ chút tâm ý.
Rất nhanh đã đến ngày đính hôn, cũng là ngày nhà trai hạ sính lễ.
Bình Tây Vương mang theo hàng trăm thị vệ, từ phủ Bình Tây Vương một đường kéo tới cổng Vân phủ.
Người đi đằng trước đã tới nơi, mà người phía sau vẫn còn ở góc phố đông đúc. Đội ngũ đỏ rực mênh m.ô.n.g cuồn cuộn chiếm hết đường phố, khiến bao người không khỏi cảm thán.
“Ôi chao, đây rốt cuộc là bao nhiêu sính lễ thế kia?”
“Không phải Bình Tây Vương không muốn thành thân sao, sao trông người lại có vẻ vội vã như vậy?”
“Ngươi không biết đó thôi, vị Quốc sư tân nhậm từng phán rằng Bình Tây Vương cùng Vân tiểu thư là duyên trời tác hợp, nếu hắn không cưới Vân tiểu thư thì sẽ phải sống đơn độc suốt phần đời còn lại.”
“Hơn nữa Vân gia nay phồn thịnh biết bao. Trụ Quốc đại tướng quân, Đại tư mã, hai chức quan này quả thực hiển hách. Huống hồ Vân tướng quân còn trẻ, chắc cũng phải nhậm chức thêm hai ba mươi năm nữa. Vân gia ít nhất còn có thể vinh hiển thêm hơn ba mươi năm. Bình Tây Vương cưới nữ nhi Vân gia cũng chẳng phải là thiệt thòi.”
“Nhưng Vân đại tiểu thư từng xuất giá, hoàng tử cưới một người đã qua một đời chồng quả là có chút tổn hại thể diện.”
“Ngươi nhìn đống sính lễ này kìa, có còn thấy mất thể diện nữa chăng?”
“Thật quá phô trương, còn hơn cả vị Thái tử phi năm xưa. Không biết của hồi môn sẽ hoành tráng đến mức nào đây…”
Sính lễ cuồn cuộn như thác đổ được nâng vào Vân gia, khiến bao người không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ.
Lâm thị cũng kinh ngạc đến ngẩn người.
Mấy thứ này cộng lại e chừng phải đến bảy, tám vạn lượng bạc. Cả kinh thành e chẳng tìm được người thứ hai sánh bằng.
Một người có chân tình hay không, nếu chỉ nhìn bằng mắt trần thì khó có thể nhìn ra, nhưng có thể cảm nhận qua những hành động thiết thực.
Lâm thị tin chắc vào sự quyết tâm muốn cưới nữ nhi nhà mình của Bình Tây Vương.
Sở Dực đã mấy ngày không được gặp Vân Sơ, hắn khẽ ho khan nói: “Vân phu nhân, có thể cho ta diện kiến Vân tiểu thư một lần chăng? Ta còn có sính lễ khác muốn đích thân trao cho nàng.”
Lâm thị hoàn toàn không thể chối từ, bèn quay đầu bảo quản gia đi mời Vân Sơ đến.
Vân Sơ trông thấy hơn trăm chiếc rương đỏ bày la liệt khắp sân, nàng không khỏi nhẹ nhàng xoa mi tâm. Vốn dĩ đã dặn dò khiêm tốn, cớ sao chàng ta lại phô trương đến thế?
Sở Dực tiến đến gần nàng, khẽ giọng nói: “Cả kinh thành đều đồn đại ta vì muôn vàn lý do nên mới kết duyên cùng nàng, ta muốn cho bọn họ hay, chân tướng tuyệt không như thế.”
Giờ đây hôn sự đã định, chàng chẳng cần phải che giấu tình cảm của mình.
Chàng muốn nàng trở thành giai nhân được toàn kinh thành ngưỡng mộ.
Muốn người đời biết rằng, dù nàng tái giá nhưng vẫn xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất trên đời.
Sở Dực lấy một chiếc hộp nhỏ từ tay quản gia, đưa cho nàng: “Đây chính là toàn bộ sổ sách khế ước của điền trang, sản nghiệp, cửa hàng của ta, còn có giấy tờ của ngân trang cùng lệnh bài điều động ám vệ và phủ binh. Những vật này đều là sính lễ của ta. Sơ nhi, nàng hãy nhận lấy.”
Vân Sơ không khỏi kinh ngạc.
Giao điền trang, sản nghiệp, cửa hàng cho nàng xử lý vốn dĩ là chuyện thường tình, nhưng phủ binh và ám vệ lại là căn cơ trọng yếu nhất của một hoàng tử, vậy mà chàng lại toàn bộ giao phó cho nàng.
Chàng chẳng sợ…
“Sơ nhi, nàng thật xứng đáng.”
Gà Mái Leo Núi
Vân Sơ cảm thấy trong lòng ấm áp vô ngần.
Nàng trấn định tâm thần, ngẩng đầu cất lời: “Hiện giờ phương Nam đang hứng chịu địa chấn, sao chàng lại hạ sính phô trương như thế này, ắt sẽ bị Ngự Sử Đài đàn hặc. Chàng…”
“Yên tâm.” Sở Dực nắm lấy tay nàng: “Trước khi hạ sính ta đã quyên tặng mười ngàn lượng bạc ròng cho phương Nam.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Khụ khụ khụ khụ!” Vân Tư Lân nghe nói Bình Tây Vương tới hạ sính thì lập tức quay về, vừa đặt chân tới đã thấy Sở Dực đang nắm tay nữ nhi của nhà ta. Lão gia tức khắc tiến tới, khẽ hắng giọng đẩy tay chàng ra: “Còn chưa thành thân, sao lại dính dính chùm chùm như thế này…”
Thoáng cái, thời gian đã trôi đến cuối tháng hai.
Mùa xuân năm nay tới rất sớm, trên những nhánh cây đã xuất hiện chồi non lộc biếc, muôn hoa đua sắc trong gió, cùng đón chào xuân về.
Vân Sơ gần như một đêm không ngủ, vừa mới chợp mắt được một lát thì đã bị đ.á.n.h thức.
“Sơ nhi, đừng ngủ nữa, mau dậy thôi.”
Thấy Vân Sơ vùi mình trong chăn, Lâm thị chỉ đành vén hết chăn gối lên.
“Hôm nay là ngày đại hỉ của nàng, đừng để lỡ giờ lành. Thính Tuyết, Thính Phong, mau đỡ chủ tử các ngươi dậy.”
Hai nha hoàn lập tức bước lên, một trái một phải đỡ Vân Sơ ngồi dậy.
Vân Sơ khó nhọc hé mở đôi mắt.
Đêm qua, chư vị trưởng bối trong tộc tới đây nói với nàng một số điều về đạo vợ chồng cho đến tận nửa đêm.
Tuy nàng đã từng xuất giá một lần nhưng không đồng nghĩa với việc nàng từng trải phong trần, nàng vẫn không khỏi bồn chồn lo lắng, khó lòng chợp mắt.
Nàng nghĩ tới rất nhiều chuyện, cả những chuyện của kiếp trước cùng kiếp này, từng sự kiện cứ lướt trong đầu nàng như kẻ cưỡi ngựa xem hoa…
Vân Sơ ngồi trước gương, hai vị hỉ bà phúc thọ song toàn giúp nàng trang điểm, vừa trang điểm vừa không ngừng niệm những lời chúc phúc lành.
Chờ đến khi trang điểm xong thì tâm trí nàng đã hoàn toàn tỉnh táo, được hỉ bà hầu hạ khoác lên mình bộ giá y rườm rà, lộng lẫy.
Bộ giá y này hoàn toàn khác biệt so với sáu năm về trước.
Khi đó nàng hạ giá, vì cố kỵ thể diện Tạ gia nên giá y cũng được may thêu theo quy chế hàn môn, thiếu đi khí khái trang trọng.
Còn bộ giá y trước mắt nàng giờ đây…
Vì hôn sự gấp gáp vô cùng nên Lễ bộ đã đặc biệt phái thêm tú nương đến hỗ trợ tú nương của Vân gia. Hơn trăm vị tú nương đã ngày đêm miệt mài trong suốt một tháng ròng, mới có thể hoàn thành bộ giá y tinh xảo, hoa lệ đến nhường này.
Toàn bộ giá y được thêu từ chỉ vàng và chỉ bạc, những đồ án uyên ương giao cánh, bách hoa đua nở, song hỉ lâm môn, đoàn chi viên mãn… thảy đều hàm chứa ý nghĩa bách niên hảo hợp, phúc lộc viên mãn.
“Quả là một kiệt tác!” Hỉ bà không nhịn được ngợi khen: “Khoác lên chiếc giá y này, ngay cả danh xưng đệ nhất mỹ nhân kinh thành, e rằng cũng chẳng thể sánh với dung mạo tiểu thư lúc này.”
Lúc này, ngoài trời đã sáng tỏ.
Chư vị phu nhân Vân gia nườm nượp bước vào, đích thân thêm lễ vật hồi môn cho Vân Sơ. Đa phần là những tấm vải lụa, một chiếc trâm cài hoặc vòng ngọc, mỗi món đều gửi gắm ý nghĩa chúc phúc sâu sắc.
Vân Nhiễm đã xuất giá cũng quay về, còn cố ý thêm vào sính lễ cho đích trưởng tỷ. Ngoài một bộ trang sức châu báu, nàng còn đích thân thêu một chiếc yếm đỏ tặng Vân Sơ.
Vân Sơ cười hỏi: “Dạo này muội sống ra sao?”
Vân Nhiễm kề sát tai Vân Sơ, thẹn thùng khẽ nói: “Mấy hôm trước đại phu đã chẩn đoán thiếp mang thai, chỉ mới hơn một tháng. Phu quân thiếp dặn trước ba tháng chưa thể tiết lộ cho người ngoài. Thiếp chỉ dám báo cho mẫu thân và trưởng tỷ, tỷ phải giữ kín điều này đấy nhé.”
Vân Sơ nhìn vẻ mặt của thứ muội, nụ cười rạng rỡ như xuân về. Thành hôn đã hơn bốn tháng mà vẫn còn có thể tươi tắn như vậy, đủ thấy Đới gia đối đãi với nàng không hề bạc bẽo. Nàng đã giúp thứ muội có được một duyên phận mới viên mãn hạnh phúc, tự nhủ rằng mình rồi cũng sẽ được hưởng phúc phận tương tự.
Đang lúc mọi người trò chuyện rôm rả cùng Vân Sơ thì bỗng nghe tiếng pháo rền vang ở tiền viện. Vân Sơ biết Sở Dực đã tới rồi.
Khách khứa sớm đã đứng chật kín Vân phủ, những tân khách khác cũng đang lục tục tiến vào. Xe ngựa đã đỗ chật kín cổng lớn, khiến hạ nhân phải đứng thông lối, cũng may không ảnh hưởng đến đội ngũ đón dâu.
Tiếng pháo vang lên từng hồi, chiêng trống lại rộn ràng vang vọng trời xanh.
Sở Dực vận trên mình hỷ phục đỏ thẫm của tân lang, xoay người nhẹ nhàng nhảy xuống từ con tuấn mã cũng được trang điểm cầu hoa đỏ rực trên đầu.
Trước cổng lớn Vân gia, ngoài khách khứa ra còn có chư vị nam tử Vân gia. Vân Trạch dẫn theo bảy tám huynh đệ, chặn ngang cổng lớn. Đây là một trong những phong tục cưới gả của kinh thành, lúc nhà trai tới đón dâu, huynh đệ nhà gái sẽ ra đề mục khảo nghiệm nhà trai, vượt qua thì mới được đưa tân nương tử đi.
Bà mối nói dứt lời chúc phúc cát tường, Sở Dực mới tiến lên, chắp tay nói: “Xin Vân huynh chỉ giáo.”