Vân Trạch đứng trên bậc thang, khoanh tay nhìn hắn: “Khảo nghiệm của bổn Vân gia chia làm văn học và võ học, mong Vương gia lựa chọn?”
Sở Dực khẽ gật đầu, cất lời: “Văn học.”
Vân Trạch sửng sốt.
Sáu năm trước, vào ngày Sơ nhi xuất giá cùng Tạ Cảnh Ngọc, hắn cũng đã đưa ra câu hỏi tương tự, và Tạ Cảnh Ngọc cũng đã chọn văn học.
Cùng là một câu trả lời nhưng phản ánh tính cách hoàn toàn khác biệt của hai người. Tạ Cảnh Ngọc vốn xuất thân thư hương, lựa chọn văn học cũng chẳng có gì lạ. Bình Tây Vương là võ tướng nhưng cũng chọn văn học...
“Được lắm, mời Vương gia nghe đề. Đề đầu tiên, ta sẽ ra vế trên, mong Vương gia đối lại vế dưới.” Vân Nhuận đứng bên cạnh, bình tĩnh mở lời: “Hành, hành, hành, hành hành thả chỉ.”
Sở Dực từ nhỏ theo nghiệp võ, tuy cũng từng đến Quốc Tử Giám học vấn nhưng lại chẳng mấy am tường kinh sử. Hắn trầm ngâm đi đi lại lại một hồi, đoạn cất lời đáp lại: “Vọng, vọng, vọng, vọng vọng vân thư.”
Vân Nhuận khẽ khựng lại.
Vế dưới của câu đối cát tường này vốn là “tọa, tọa, tọa, tọa tọa hà phương”, nếu hợp với vế trên sẽ tạo thành một bức tranh tuyệt diệu. Tuy vế đối của Sở Dực có vẻ chưa thật hoàn mỹ, nhưng lại thể hiện được tâm trạng của hắn ngay lúc này. Đại ý là muốn bày tỏ nỗi lòng hướng về Vân Sơ, song lại không tiện nói thẳng toẹt ra, nên đã dùng điển cố “vân thư” (thư gửi mây), mang ý nghĩa nhìn áng mây trôi mà gửi gắm tâm tình. Hắn đã khéo léo mượn ý này để đối lại.
“Vế đối của Vương gia quả thật diệu kỳ.” Vân Nhuận mỉm cười, lui về phía sau, nhường chỗ cho một nam tử khác của Vân gia tiến lên.
Vân Dật tiến lên, chắp tay nói: “Vương gia, ta có một vấn đề thỉnh giáo. Giả như ngài du hành nơi xa, đến một ngã rẽ mà chẳng rõ lối nào nên đi. Ở đầu mỗi con đường đều có một lão giả đứng đó: một vị muôn đời giữ lời chân thật, vị còn lại chỉ chuyên dối trá. Lúc này, Vương gia chỉ được phép hỏi một trong hai lão giả một câu duy nhất. Vậy xin hỏi, Vương gia sẽ làm sao để tìm được chính lộ?”
Đề bài nan giải này khiến chư vị khách quý có phần bối rối.
Một người nói lời chân thật, kẻ kia lại dối trá, điều cốt yếu là không thể phân định ai đúng ai sai. Bởi lẽ đó, dù có hỏi một câu, đáp án nhận được vẫn khó bề phân định thật giả.
Quả là một câu đố cực kỳ hiểm hóc.
Vân Dật thoáng lộ vẻ đắc ý, đây chính là một nan đề mà hắn đã phải tra cứu qua biết bao thư tịch cổ xưa mới tìm thấy.
Hắn đinh ninh Sở Dực sẽ phải cầu xin gợi ý.
Nào ngờ, Sở Dực lại khẽ nhếch khóe môi, chậm rãi đáp: “Ta sẽ hỏi lão giả bên phải rằng: ‘Nếu ta hỏi lão giả bên trái, liệu ông ta có chỉ con đường này là đường c.h.ế.t không?’ ”
Lời vừa thốt ra, Vân Dật đã ngẩn ngơ như phỗng. Một võ tướng chỉ quen việc thao trường, sa trường, vậy mà tư duy lại linh mẫn đến nhường này ư?
Trình Tự đứng phía sau Sở Dực, khẽ vuốt cằm thắc mắc: “Là ý gì? Rốt cuộc là ý gì? Tại hạ vẫn không sao lĩnh ngộ được...”
Hôm nay là ngày đại hôn, Sở Dực tâm tình vô cùng hoan hỉ, bèn cất lời giải thích: “Nếu lão giả bên phải chuyên nói thật, y sẽ chỉ ra sai lộ. Còn nếu lão giả bên phải chuyên nói dối, y cũng sẽ chỉ ra sai lộ mà thôi. Bởi vậy, ta chỉ cần đi con đường ngược lại với con đường họ chỉ là được.”
Trình Tự chỉ thấy càng thêm hồ đồ, tại sao một câu đố tưởng chừng đơn giản đến vậy mà bản thân lại chẳng tài nào nghĩ thông được...
“Vương gia quả là người có trí tuệ siêu phàm.” Vân Dật kính nể vô cùng, bèn nhường bước cho người tiếp theo.
Trong số nam đinh cùng lứa của Vân gia, chỉ có Vân Trạch và Vân Nhuận là có học vấn uyên thâm. Đề mục của những người còn lại đều đơn giản hơn hẳn, Sở Dực cứ thế một đường “quá quan trảm tướng”, cuối cùng đối mặt với người khảo hạch cuối cùng, người đó không ai khác chính là Vân Trạch.
Biểu cảm trên gương mặt Vân Trạch thoáng nét phức tạp.
Cảnh tượng Tạ Cảnh Ngọc đón dâu sáu năm về trước vẫn hiển hiện rõ ràng trước mắt. Dẫu là vị Trạng Nguyên lang năm ấy, đối diện với những đề bài tương tự, y đã không sao đưa ra được đáp án thỏa đáng.
Không những không đáp được, y lại còn tỏ thái độ bất mãn.
Lo sợ ngày thành thân xảy ra cảnh xấu mặt, mất thể diện, hỷ bà đành phải đứng ra hòa giải, khiến cuộc khảo nghiệm năm ấy phải sớm kết thúc.
Chẳng hiểu vì sao, khi ấy hắn lại không nhận ra Tạ Cảnh Ngọc căn bản không xứng làm trượng phu của người ta?
Vân Trạch nhìn thẳng Sở Dực, ánh mắt hai người giao nhau đầy thâm ý.
Cả hai đều là bậc trí giả, chỉ cần một ánh mắt, liền thấu triệt tâm tư sâu kín của đối phương.
Một lát sau, Vân Trạch lùi lại nhường lối: “Vương gia, xin mời.”
Vân Sơ được hai hỷ bà dìu bước ra khỏi khuê phòng.
Tay nàng cầm một chiếc quạt tròn đỏ thắm, khéo léo che khuất dung nhan. Thế nhưng, qua khe hở trên chiếc quạt, nàng vẫn có thể nhìn thấy bóng hình nam nhân đang tiến về phía mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng chỉ từng thấy hắn vận cẩm bào đen tuyền, đây là lần đầu tiên được thấy hắn khoác lên mình bộ hỷ phục đỏ thẫm. Bên hông hắn treo khối ngọc bội nàng đã tặng, cạnh đó là một chiếc túi thơm có vẻ đơn sơ, thêm một thanh bội kiếm được trau chuốt tinh xảo. Ánh mắt mọi người dường như đều dừng lại trên thanh bội kiếm ấy, còn hắn trông thật phong tư tài mạo, dung mạo tựa ngọc quan, phong thái sáng quắc.
Hỷ bà cầm một đầu dải lụa cầu hoa đỏ thắm, từ tay Sở Dực, trao vào tay Vân Sơ.
Vân Sơ nhẹ nhàng đón lấy dải lụa cầu hoa ấy.
Sở Dực đứng trước mặt nàng, khẽ cúi người nhún mình.
Hai hỷ bà dìu Vân Sơ nhẹ nhàng trèo lên lưng Sở Dực.
Sở Dực cõng nàng tiến vào tiền viện, rồi bước qua cổng lớn Vân gia, đến nơi kiệu hoa đỏ thẫm đang chờ sẵn. Hắn vững chãi đặt nàng vào trong kiệu.
Vân Sơ an tọa trong kiệu hoa, khẽ ngoảnh đầu nhìn ra ngoài. Nàng trông thấy mẫu thân đang lệ rơi, phụ thân ôm lấy mẫu thân, sắc mặt cũng lộ rõ vẻ quyến luyến không rời.
Gà Mái Leo Núi
Vành mắt nàng đã ửng hồng, những giọt lệ bất giác tuôn rơi.
“Cô nương, chớ nên khóc.” Bà mối đứng bên ngoài kiệu khẽ nhắc: “Kinh đô vốn không có phong tục khóc lóc trong ngày hỷ sự. Thành thân là đại hỷ, là chuyện vui trọng đại. Huống hồ vương phủ cũng chỉ cách Vân gia vài bước chân, sau này nhớ nhà vẫn có thể hồi môn. Cô nương chớ nên khóc, kẻo lem luốc son phấn mất đi dung nhan.”
Vân Sơ cúi đầu, cố nén, nuốt ngược dòng lệ vào lòng.
Nàng rơi lệ không phải vì biệt ly phụ mẫu, mà chỉ là nhất thời cảm hoài đôi chút mà thôi.
Cuối cùng nàng đã không phải bước lên con đường định mệnh của kiếp trước, cuối cùng nàng cũng đã thoát khỏi bóng ma đã đeo bám mình suốt cả kiếp trước.
Mỗi một ngày về sau đều là một khởi đầu mới.
Nàng nở nụ cười tươi tắn, nhìn ra ngoài cửa kiệu, khẽ vẫy tay chào.
Lâm thị vốn đang khóc nức nở không dứt, chợt trông thấy nụ cười của Vân Sơ, cuối cùng cũng ngưng tiếng khóc thút thít. Nàng nắm lấy tay Vân Tư Lân, khẩn khoản hỏi: “Đương gia, Sơ nhi của chúng ta lần này, liệu có thể có được hạnh phúc viên mãn chăng?”
Vân Tư Lân ồm ồm đáp lời: “Đương nhiên! Nếu tên tiểu tử Sở Dực kia dám bắt nạt Vân Sơ, lão phu nhất định sẽ băm vằm hắn thành trăm mảnh!”
“Được rồi, đừng có hở một chút là đòi c.h.é.m đòi g.i.ế.c như vậy.” Lâm thị trừng mắt liếc nhìn phu quân: “Kiệu hoa đã đi khuất rồi, mau vào trong tiếp đãi tân khách thôi.”
Lâm thị xoay người bước vào trong sảnh, tiếp đón tân khách.
Vân Tư Lân gãi đầu, theo chân thê tử vào trong.
Đoàn nghênh hôn rời khỏi Vân gia, thẳng tiến Bình Tây Vương phủ.
Một tháng trước, Bình Tây Vương đã mang sính lễ đến Vân gia, khi ấy đã khiến trăm họ trong kinh thành không khỏi líu lưỡi kinh ngạc.
Trưởng nữ Vân gia xuất giá hôm nay, của hồi môn theo sau càng khiến chúng nhân kinh hãi đến ngây ngẩn.
“Trời đất ơi, Vân gia lại hào phóng đến nhường này sao?”
“Ngươi biết gì mà nói! Đây là sính lễ của Bình Tây Vương, lại còn thêm cả của hồi môn Vân gia chuẩn bị tươm tất, hai nhà gộp lại, há chẳng phải là một số tài sản khổng lồ sao?”
“Bình Tây Vương đưa sính lễ hậu hĩnh, Vân phủ cũng chuẩn bị hồi môn phong phú. Sau này, tất cả đều là tài sản riêng của Vân tiểu thư đó, thật khiến cho người ta hâm mộ không ngớt.”
“Chẳng phải nói Bình Tây Vương không muốn thành thân sao, cớ gì lại ban cho Vân gia đại thể diện như thế?”
“Vân gia lập nhiều đại công hiển hách, Bình Tây Vương muốn Vân gia phò tá thì ắt phải đối xử tốt với nữ nhi Vân gia, đạo lý ấy mà ngươi còn chẳng thấu hiểu sao?”
“Bình Tây Vương hẳn chỉ là diễn kịch đôi chút mà thôi, sao có thể thật lòng với một nữ nhân đã tái giá chứ.”
“Đại hôn của chốn quý tộc cũng chỉ là sự cần thiết của đôi bên mà thôi, nói tới chân tình, há chẳng phải là quá đỗi nực cười sao?”
“...”
Trong tiếng bàn tán xôn xao của dân chúng, tiếng kèn trống hòa tấu ngân vang rộn rã, kiệu hoa một đường đung đưa, tiến thẳng đến cửa Bình Tây Vương phủ.
Từ lúc hôn sự được định ra, dưới sự “thúc ép” của Ân phi, Sở Dực đã đưa hai tiểu hài nhi dọn về vương phủ.
Bình Tây Vương phủ lạnh lẽo đìu hiu trước kia, nay đã được trang hoàng bằng lụa đỏ thắm và lồng đèn đỏ rực rỡ, khắp nơi tràn ngập không khí hân hoan, náo nhiệt.